Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 117: Bại lộ thực lực




Trong đội ngũ lần lượt từng tinh anh ngã xuống, bọn họ có thể được đào tạo một cách bài bản để ứng phó với rất nhiều tình huống, nhưng khi phải đối mặt với một loại sinh vật không sợ chết, không cảm thấy đau đơn và hơn thế nữa là không sợ súng đạn thì bọn họ dần trở nên bất lực.

Vị chỉ huy nắm chặt súng trên tay của mình và nã đạn liên tục vào con Zombie trong bất lực, người này nhìn con Zombie cao bằng nửa tòa nhà với ánh mắt sợ hãi: “Chẳng lẽ chúng ta phải dừng lại ở đây sao, ngay đến cả pháo thủ cũng không thể hạ gục được nó, vậy thì loài người sẽ đi về đâu đây?”

ẦM!

Lại một loạt đạn đến từ súng rocket được phóng ra nhưng đối với con Zombie sắp đạt thành Lever 3 này thì chẳng hề hấn chút nào, ít nhất cũng phải gấp đôi lần đạn dược may ra mới có thể tiêu diệt được nó.

Đạn đến từ pháo thủ vừa không khiến lớp da giày của nó bị tổn thương lại vừa kích thích bản năng khát máu của nó.

Nó gầm lên một tiếng giận giữ và lao thẳng vào đội hình pháo thủ khiến cho thương vong lại tiếp tục tăng lên.

“Chỉ huy, xin ngài hãy lên xe cùng với những nhà giáo sư học nhanh chóng tiến đến thủ đô, hãy để cho chúng tôi ở đây cầm chân con quái vật này!” Một binh lính thở dốc không nhịn được nói.

Vị chỉ huy cười khổ lắc đầu: “Không được đâu! Kể cả khi ta có trốn được lúc này thì còn đầy rẫy bọn quái vật như vậy ở khu trung tâm, mà phải đi một đoạn rất xa mới có thể đến được khu căn cứ. Sợ rằng chưa kịp đến nơi thì tất cả đã chết hết rồi!”

“Nhưng mà…”

Vị chỉ huy lấy tay ngăn cản binh linh này nói tiếp rồi tiếp tục nói: “Nếu chúng ta tiêu diệt được con quái vật này thì may ra mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không thì…”

Tình huống xấu nhất mà hắn có thể nghĩ đến chính là toàn quân bị diệt, đó cũng là điều mà hắn không mong muốn nhất.

Vị chỉ huy này nhìn về phía những nhà khoa học và quan chức đang run người sợ sệt mà thở dài, những nhà khoa học này chính là căn cơ của đất nước, chỉ có họ mới có thể tìm ra được phương pháp giải quyết lũ quái vật hình người này, nếu mà mất mạng hết ở đây thì chính là một tổn thất to lớn.

Trong lúc vô cùng tuyệt vọng thì một cánh tay vươn ra và đặt lên bả vai của hắn.

Hắn ta quay đầu lại thì nhìn thấy người thanh niên mà mình theo dõi nay đã ở sau lưng từ lúc nào không hay.

“Cậu là…”

Nam Phong ngắt lời: “Tôi là ai chắc ngài cũng phần nào đoán ra rồi, chỉ là tôi muốn người của ngài lùi xuống để tôi có thể giải quyết con quái vật này!”

“Một mình cậu sao mà…”

Còn chưa nói hết câu thì Nam Phong đã lao về phía trước, vị chỉ huy chỉ có thể nhanh chóng ban bố mệnh lệnh của mình, hắn cảm thấy nên đặt hy vọng vào chàng trai thần bí này, có thể đây chính là cơ hội sống sót của họ.

“Tất cả binh linh lui xuống!”

Vị chỉ huy hét lên một tiếng thì cũng là lúc Nam Phong đối mặt với con Zombie khổng lồ.

Con Zombie khổng lồ này nhìn con người nhỏ bé đang đứng trước mặt mình mà không hề tỏ ra khinh thường chút nào, trái lại nó lại cảm thấy rất sợ hãi.

Con Zombie cấp hai đỉnh phong có phần lùi lại và tỏ ý thối lui.

Nam Phong nhìn thấy vậy cười khỉnh: “Biết sợ rồi ư? Loài quái vật như ngươi tiến hóa đến trình độ này là có được một chút nhận biết ít ỏi rồi, thế nhưng mà…”

Khuôn mặt của Nam Phong dần trở nên u ám, sát khí trên người hắn tăng lên một cách chóng mặt như thể hắn đã từng bước ra từ một biển máu vậy.

Hắn nhìn con quái vật to bằng nửa tòa nhà và khinh khỉnh nói: “Ngươi vẫn phải chết vì… ĐÃ DÁM CHỌC GIẬN TA!”

Hét lớn một tiếng Nam Phong lao thẳng tới và tung một chưởng vào chính giữa thân thể khổng lồ của con Zombie này.

Con Zombie với thân hình khổng lồ của mình không thể né kịp đòn tấn công của Nam Phong và đã bị chưởng lực của hắn đánh thẳng vào người, nó chỉ có thể bất lực nhìn Nam Phong gây tổn thương lên thân thể của mình.

“Vạn dặm khí triều!”

Nam Phong hét lên một tiếng chân khí trong người của hắn dồn về phía bàn tay và hình thành lên một cánh tay màu xanh khổng lồ quét ngang con quái vật, khiến cho một nửa thân hình của nó hóa thành một trận mưa máu.

Ra xong chiêu thức Nam Phong nhanh chóng lùi lại để tránh cơn mưa máu này dính lên cơ thể của mình.

“Thật là bẩn mà nhưng chiêu thức này cũng quá là uy lực rồi, lần đầu sử dụng nó mà ngốn tận tám phần chân khí của ta!”

Nói xong hắn thở dốc một tiếng rồi khoanh chân ngồi xuống vận khí điều tức.

Thực ra, hắn không nhất thiết phải sử dụng chiêu thức này, còn vô số chiêu thức khác nếu dùng cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.

Thế nhưng hắn muốn thử uy lực của chiêu thức mới này, với lại hắn muốn tạo nên một ấn tượng “bất khả chiến bại” trong lòng của những người này để cho bọn họ biết khó mà lui và không dám đến trêu chọc hắn.

Những quân nhân kể cả vị chỉ huy trưởng đều há hộc mồm nhìn cảnh tượng có một không hai trên đời.

Súng đạn cũng không thể gây tổn thương đến con quái vật này mà một chưởng của người thanh niên bé nhỏ lại có thể đánh cho nó nát bấy.

“Mẹ nó! Tuyệt thế cao thủ à? Siêu nhân? Ông trời ơi, không ngờ loại người như vậy cũng xuất hiện ở trên đời này!”

Từng câu chửi thề được phát ra, ngay đến cả những quân nhân được đào tạo bài bản nhất cũng không thể không xúc động khi chứng kiến màn trình diễn của hắn.

Vị chỉ huy sững sờ một lúc nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và ban bố mệnh lệnh: “Tất cả mọi người quay sang giải quyết lũ quái vật kia và bảo vệ cho người dân!”

Nói xong hắn cũng không dám ở lại làm ảnh hưởng đến Nam Phong, người này ban bố mệnh lệnh cho quân đội rút lui và chỉ để lại một vài người đứng đó hộ pháp cho Nam Phong.

Zombie bình thường và Zombie trưởng thành khi mất đi thủ lĩnh của mình thì như rắn mất đầu và nhanh chóng bị những quân nhân này tiêu diệt.

Đội ngũ đi cùng Nam Phong lúc trước đã nhìn thấy hết màn trình diễn của hắn thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cuối cùng, họ cũng hiểu ra không phải ông trời đang bảo vệ mình mà bọn họ đã may mắn gặp được một vị cứu tinh, thế nên cả chặng đường dài mà không có một con Zombie nào dám động đến bọn họ cả.

Ông lão Hữu Thành và người con trai của mình cùng một vài người khác lúc này đều cảm thấy sợ hãi, bọn họ không biết Nam Phong có nghe được những gì mà họ bàn bạc lúc trước hay không, dù sao thì người thanh niên này cũng là một vị thần minh mà.

Bọn họ vô cùng bối rối, hối hận và sợ hãi Nam Phong trả thù.

Thế nhưng, khi Nam Phong đi ngang qua người của bọn họ mà không nói một lời nào thì họ cũng hiểu ra một điều, mấy cái tiểu xảo của mình chẳng là gì trong mắt của những vị thần minh như vậy cả.

Họ vừa cảm thấy may mắn khi không bị Nam Phong nhắm đến nhưng cũng có phần nào đó mất mát, nếu tạo được một ấn tượng tốt với Nam Phong thì có khi người này sẽ tiếp tục bảo vệ bọn họ, nay mọi thứ lại…

Nam Phong vận công một lúc thì hồi phục được một phần nào đó chân khí, hắn đứng dậy và đi thẳng đến xe của vị chỉ huy trưởng.

Thực lực đã bị bại lộ, có che dấu cũng không cần thiết nữa rồi.

Dường như, vị chỉ huy này cũng biết Nam Phong sẽ đến nên đã chuẩn bị sẵn một chai Whiskey tám mươi năm tuổi đời ở bên cạnh.

“Ừm! Phong thái của người này đích thị hơn người thường, nhìn thấy màn trình diễn của mình mà lại không cảm thấy nao núng chút nào, là một vị tướng tài của đất nước!”

Nam Phong đánh giá người đang ngồi trước mặt mình thì người này cũng đánh giá hắn.

“Rất trẻ, thật sự rất là trẻ! Không hiểu sao một người trẻ tuổi như vậy lại có thể dễ dàng hạ gục con quái vật khổng lồ to bằng nửa tòa nhà kia? Nếu được người này giúp sức thì còn gì sợ hãi lũ quái vật này nữa!”

Hai người với hai dòng suy nghĩ, tư tưởng khác nhau cùng đối mặt với nhau trong một hoàn cảnh hết sức phức tạp, một người với mục đích thống trị thế giới của mình, người còn lại thì muốn giúp sức mình cho tổ quốc.

(T/g: Các anh thấy chưa main bá rồi đấy không còn phế như hồi trước nữa! @@)