Nhà Bên Có Sói

Chương 50




Ngày hôm sau ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao, Tần gia một già một trẻ mới xuống giường. Lúc Tiểu Mạn dụi dụi mắt từ phòng ngủ đi ra thì Tần mẹ đã sốt ruột tới mức khói bốc lên đằng đầu. Vừa thấy cô, bà lập tức chùi tay vào tạp dề, lao qua. “Gọi mấy lần rồi? Hả? Có muốn làm lễ mừng năm mới nữa không?”

Tiểu Mạn sợ đến mức nhảy qua một bên, vừa lúc thấy cha đi ra, liền chui tọt sau lưng cha trốn.

“Bà xã, đừng nóng giận, đang còn sớm mà.” Tần cha vội vã trấn an phu nhân nhà mình.

Tần mẹ chống nạnh, giục: “Mau đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài mua đồ cho tôi! Buổi chiều còn phải về nhà ông bà thắp hương nữa! Sáng sớm đừng có để tôi nói nhiều.” Tần cha và Tiểu Mạn xoa xoa lỗ tai bị tra tấn. Tần mẹ cho dù không cao, nhưng giọng nói đủ để khiến người khác ngoái nhìn. Buổi sáng lúc gọi cả nhà dậy, chỉ cần không nhúc nhích sẽ đứng bên cạnh la hét không thôi, người nào không biết lại tưởng bà đang bóp cổ giết người.

“Được rồi, đừng quên mua cho tôi loại hương tốt đấy.” Tần mẹ đưa khăn choàng cho ông xã, căn dặn: “Đừng về muộn quá.” Rồi lại trừng mắt với Tiểu Mạn, “Đừng có đụng cái là quấn lấy cha con, lớn rồi.”

Tiểu Mạn hướng mẹ mình thè lưỡi rồi vọt ra cửa. Nhìn thấy cửa nhà Cố Lãng vẫn đóng, trong lòng không khỏi phiền muộn.



Siêu thị, Tiểu Mạn đẩy xe đi theo cha. Tần cha chắp tay sau đít đứng trước quầy rượu vang, “Tiểu Mạn, nên uống vang trắng hay vang đỏ?”

Tiểu Mạn cúi đầu nhìn đống đồ trong xe đẩy, đang định bảo không nên mua nữa, đột nhiên nhớ ra Cố Lãng không ở đây, sẽ không ai quản chuyện cô có ăn hải sản uống rượu không, rất khí phách lấy hai chai vang trắng bỏ vào, “Vang trắng uống ngon hơn cha à. Lát nữa chúng ta mua thêm bia nữa đi.”

Tần cha ha hả cười, “Tốt, không hổ danh là con gái cha. Buổi tối uống với cha vài chén.”

Lúc tính tiền, Tần cha mới nhớ ra là mình chưa mua hương cho vợ, liền đi lên lầu hai. Tiểu Mạn xách túi đồ to tướng đi ngang qua khu bán đồ trang sức, thấy một quầy hàng trưng bày nhẫn cưới, không khỏi dừng lại ngắm.

Có người vỗ vai cô, rất phấn khích kêu lên: “Tần Tiểu Mạn.”

Tiểu Mạn quay đầu lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phát hiện người trước mặt là Nhâm Suất- ngồi cùng với cô hồi cấp 2. “Sao lại là cậu, lâu lắm rồi không gặp.”

Nhâm Suất nhìn cô một chút, rất khoa trương nói rằng: “Tiểu Mạn, cậu bây giờ đẹp ra nhiều đấy.”

Tiểu Mạn đắc ý, cố ý nói: “Còn cậu thì già rồi.”

Nhâm Suất toát mồ hôi, cái cô này, thù dai chết đi.

Tần Tiểu Mạn ngồi cùng bàn với Nhâm Suất suốt mấy năm cấp hai, Nhâm Suất là học sinh ưu tú, lại hay ngại ngùng, tính tình hướng nội, thế nhưng mồm miệng thì độc địa. Tần Tiểu Mạn trước giờ luôn thi hành chính sách đối ngoại hòa bình, ấy thế mà Nhâm Suất kia lại đúng vào giai đoạn mà con gái rất để ý đến ngoại hình của mình, chê cô béo, chê cô xấu. Vì thế, bạn Tiểu Mạn dù tính tình tốt vẫn chiến tranh lạnh với cậu ta suốt một tuần.

Nhâm Suất nhìn qua vai Tiểu Mạn, thấy quầy hàng bán nhẫn, cười có chút u ám, “Cậu kết hôn rồi sao?”

Tiểu Mạn suy nghĩ một chút, gật đầu.

Nhâm Suất tỏ vẻ hiểu chuyện, “Là anh ta phải không? Học trưởng hơn chúng ta năm lớp ấy, gọi là gì nhỉ?” nhíu mày một lúc, “Cố Lãng phải không?”

Tiểu Mạn kinh ngạc nói: “Cậu quen anh ấy sao?”

Nhâm Suất ngượng ngùng, úp úp mở mở nói: “Rốt cuộc cũng…” lại nhìn chiếc túi trên tay Tiểu Mạn, vươn tay ra, “Để tôi giúp cậu.”



Ba giờ chiều, Tần mẹ giục Tần cha về để đến nhà ông bà. Tục lệ của Tần gia trước tới nay, con gái thì không được đi. Vừa lúc thấy Nhâm Suất đi cùng Tiểu Mạn, Tần cha dặn dò hai ba câu rồi đi trước.

Tần Tiểu Mạn thấy Nhâm Suất hào phóng giúp cô xách đồ, trêu chọc: “Cậu hiện tại tốt hơn ngày trước nhiều.”

Nhâm Suất ôm một đống pháo, vất vả chen giữa đám người, hừ một tiếng, “Từ trước tới giờ lúc nào mình chả tốt.”

“Nói bậy,” Tiểu Mạn bĩu môi, “Trước đây cậu chỉ chơi với ai học giỏi thôi.” Đúng vậy, Cố Lãng học giỏi thế mà còn chưa bao giờ khinh thường cô, chỉ có Cố Lãng là tốt nhất.

Nhâm Suất đỏ mặt, “Đó là tại tính trẻ con mà. Đầu năm lớp chúng ta họp lớp, cậu có đi không?”

Tiểu Mạn vừa nghe rất phấn khích, “Ai tổ chức vậy? Đương nhiên là đi chứ. Mình lâu rồi không liên lạc với bọn họ.”

“Là Đậu Phụ tổ chức. Cô ấy hình như kết hôn rồi. Chắc nhân cơ hội đòi bao lì xì của chúng ta đây mà.”

Tiểu Mạn bỗng dưng có chút âu sầu, con người càng trưởng thành, bạn bè tốt trước đây cũng bớt đi vài người. Hồi đó cô và Đậu Phụ như hình với bóng. Không đi về cùng Cố Lãng cũng chỉ là muốn đi về cũng cô ấy. Lần này, nhất định phải lì xì Đậu Phụ một phong bao thật to.



Về tới nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc pháo, dưới mặt đất cũng lả tả những xác pháo rụng. Đại thẩm trong khu nhà, thường ngày đều chạy theo người ta đòi tiền vệ sinh, giờ cũng coi như nhìn không thấy, đạp lên mảnh pháo vụn đi qua, thấy Tiểu Mạn và Nhâm Suất đi tới, còn mỉm cười hòa nhã.

“Hôm nay thực sự cảm ơn cậu lắm, cậu vào nhà mình ăn bánh chẻo đi.” Tiểu Mạn nhiệt tình mời.

“Không được.” Nhâm Suất khoát tay, đưa túi đồ cho cô, “Mình phải về rồi. Mẹ mình còn đang chờ.”

Tiểu Mạn biết cha mẹ cậu ấy ly hôn, bây giờ sống với mẹ, cũng không giữ lại nữa. Ngắt một quả bóng bay đưa cho Nhâm Suất, “Tặng cậu này, năm mới vui vẻ!”

Nhâm Suất cầm lấy quả bóng, nhìn Tiểu Mạn, muốn nói gì lại thôi, chào tạm biệt rồi đi ra cổng. Đi vài bước, dường như không cam lòng, quay lại đuổi theo Tiểu Mạn đã vào đến thang máy, “Cậu, cậu… mình có chuyện muốn nói!”

“Cái gì?” Tiểu Mạn đi ra khỏi thang máy, không ngờ lại bị Nhâm Suất nhào tới ôm thật chặt.

“Xin lỗi.” tim Nhâm Suất đập bình bịch, “Mình, thực ra, thực ra cậu không xấu.”

(⊙o⊙)/…. Tiểu Mạn sửng sốt. Nhâm Suất buông cô ra, nói nhanh: “Mình chỉ đố kỵ với cậu có một gia đình rất hòa thuận nên mới cố ý nói như vậy thôi. Thực ra, hồi đó cậu rất đáng yêu.

Quả bóng vui sướng trong lòng Tiểu Mạn dần dần được bơm căng lên, được người ta khen, nghĩ cũng phải có qua có lại, cười hì hì nói: “Nhâm Suất, thực ra cậu bây giờ so với hồi cấp 2 không già đi tẹo nào. Tuy là da có hơi bị trắng, nhưng lại hề ẻo lả.”

Nhâm Suất đầu đầy hắc tuyến, đây là lời khen sao?



Buổi tối muốn chat webcam với Cố Lãng, lại nghe anh nói là bận nhiều việc. Tiểu Mạn vừa nói vậy, Cố gia vốn đang ngồi quây xung quanh bàn khó nén được thất vọng. Mắt Cố mẹ còn đỏ hoe.

Rõ ràng chỉ thiếu đi một người, năm mới đến lại vắng vẻ đến lạ kỳ. Tiểu Mạn ngồi trên sofa ngáp liên tục. Cố mẹ để không chú ý đến việc kia, bận rộn làm vằn thắn.

Mười hai giờ đêm, Tần cha giục Tiểu Mạn, “Mau, chúng ta xuống đốt pháo thôi!”

Tới dưới lầu, Tiểu Mạn treo một chùm pháo lên giàn trồng hoa, bởi vì gió lớn, cô quẹt bật lửa vài cái mà không lên, tự dưng có chút nóng nảy.

“Mười hai giờ rồi!” Tần cha đứng bên hô to, trong giọng nói bỗng dưng có ý cười không hiểu vì sao, “Còn không mau đốt đi.”

“Xòe” một tiếng, rốt cuộc cũng châm được lửa, Tiểu Mạn đang muốn đi, lại có người nào đó giật lấy chiếc bật lửa, một bàn tay to lớn lẫn trong đám khói, châm pháo.

Tia lửa “Xèo xèo” bắn ra, người kia kéo Tiểu Mạn đang đứng ngây người lui lại mấy bước, giơ tay lên bịt hai tai của cô lại…