Nhà Có Chính Thê

Chương 32: Có thích hay không




Đường Đại Nghiệp cũng chú ý tới, trong lòng không vui, nét mặt cũng lạnh xuống, gã nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Làm sao? Không vừa ý tên lúc nãy, phải lòng A Kim của ta sao?"

Đôi trai gái song sinh đi theo Đường Đại Nghiệp nửa năm, vẫn là tình nhân được gã cưng chiều nhất. Bình thường tình nhân theo gã không bao giờ quá nửa tháng, nhưng bọn họ dáng người đẹp, thủ đoạn cũng nhiều, trên giường chủ động, phối hợp lại vừa ý gã, nửa năm qua rồi mà Đường Đại Nghiệp vẫn còn thích lắm. Đôi trai gái song sinh chị kêu Ngân Ngân, em trai tên là A Kim.

Gã cũng chẳng phải loại người rộng lượng gì cho cam, trước khi gã chơi chán Ngân Ngân cùng A Kim, gã tuyệt đối sẽ không đưa cho ai khác. Gã nếu không muốn đưa, ai cũng đừng nghĩ có thể đụng tới hai người họ. Hành động này của Hạ Phạm Hành chẳng khác nào muốn khiêu khích gã.

Mọi lần gã đều mang theo Hạ Phạm Hành, hôm nay lại  "Khó qua ải mĩ nhân", Đường Đại Nghiệp chất vấn như thế, Hạ Phạm Hành trả lời: "Cháu nào dám, chỉ là thấy cậu hưởng thụ như vậy quả thật có chút hâm mộ thôi. Một đôi tuyệt diệu như thế, quả thực chỉ có thể ngắm chứ không thể cầu."

" Ầm!"

Đường Đại Nghiệp quăng đi li rượu trong tay, tạo nên âm thanh vang dội. Hai người trong lòng gã bị dọa sợ ngã nhào sang một bên hét lên, vừa lo lắng cho mình, lại cũng vì Hạ Phạm Hành mà dậy lên lòng thương hại.

Đường Đại Nghiệp híp mắt, kéo kéo khóe miệng, mặt đầy hung dữ nhìn Hạ Phạm Hành, thanh âm có chút lạnh lẽo nói: "Phạm Hành, cậu nhìn bộ dáng kia của cháu, tựa hồ không chỉ là hâm mộ a..."

Hạ Phạm Hành lần này không lên tiếng, Đường Đại Nghiệp nhìn chằm chằm Hạ Phạm Hành, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Hắn nhìn Đường Đại Nghiệp, mắt không có hứng thú. Đôi sinh đôi thấy Hạ Phạm Hành như vậy, rõ ràng là vì bọn họ mới chống lại Đường Đại Nghiệp, hai người trong lòng mừng rỡ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Phạm Hành, trong mắt có chút si mê, nếu có thể ở bên cạnh hắn thì thật tốt biết mấy.

Cứ như vậy đối mặt gần một phút, Hạ Phạm Hành há miệng mới vừa muốn nói cái gì, cửa phòng bị gõ, người bên ngoài vội vã chạy vào chính là kẻ đã hạ thuốc Quách Tĩnh Tĩnh - giám đốc Hoàng, y là tâm phúc của Đường Đại Nghiệp. Thấy y vội vã đi vào như thế, Đường Đại Nghiệp cũng không tức giận, giám đốc Hoàng thì thầm bên tai gã một phen, Hạ Phạm Hành một mực không dấu vết nhìn chằm chằm giám đốc Hoàng môi không ngừng khép mở.

—— Đường tổng, người tố cáo chúng em đã tìm được, bên cạnh bốt điện thoại công cộng là quầy bán đồ lặt vặt có máy ghi hình, vừa vặn quay tới người nọ.

—— Là ai! Đường Đại Nghiệp mặt đen như đít nồi, cắn răng nghiến lợi.

—— Chính là tên cảnh sát giao thông đối đầu với anh lần trước, em điều tra ra, kêu Quách Tĩnh Tĩnh, ở thôn Mã Sơn.

—— Tên tiểu khốn kiếp kia, lão tử lần này nếu là không phế bỏ nó, thì lão tử mang họ nó luôn!

Giám đốc Hoàng lui xuống, Đường Đại Nghiệp cả người đều mang mùi máu tanh, lần này đôi song sinh ở một bên còn sợ hơn, Đường Đại Nghiệp khi mất hứng sẽ ở trên giường giày vò bọn họ vô cùng thê thảm, phỏng đoán tối nay lại không yên rồi. Bọn họ trong lòng sợ hãi, ánh mắt nhìn Hạ Phạm Hành mang theo sự chờ đợi.

Đường Đại Nghiệp nổi giận, cũng không cho Hạ Phạm Hành sắc mặt tốt, khóe miệng mang nụ cười nhạt, ngoài miệng vừa nói trái với lòng: "Phạm Hành a, ta nếu là cậu của cháu, cháu thích thì cậu cũng không thể giấu được." Còn gã có cho hay không, đó chính là một chuyện khác.

Hạ Phạm Hành biết ý Đường Đại Nghiệp, chủ ý của hắn tối nay cũng là muốn chọc Đường Đại Nghiệp mất hứng một lần, có thích hay không, chỉ một câu nói, đến mép hắn làm thế nào cũng không nói ra được.

Chỉ cần hắn dựa theo những gì nghĩ trong lòng mà nói ra, Đường Đại Nghiệp nhiều lắm là điên tiết lên, nếu muốn làm gì hắn, Đường Đại Nghiệp cũng không dám làm đâu, càng không có năng lực làm vậy, quan hệ tan vỡ, hắn có phương pháp bù lại, ít nhất làm như vậy, hắn có thể có được lòng của cặp sinh đôi. Bọn họ là người thân cận nhất của Đường Đại Nghiệp, sau này còn nhiều chỗ để mà sử dụng. Từ trước đến giờ Hạ Phạm Hành đều làm việc vô cùng quả quyết, lần này lại do dự. Xốc lại tinh thần, những lời trong miệng cũng thay đổi.

"Cậu, cậu còn không hiểu cháu sao? Không nói tới việc cháu có thể hưởng thụ diễm phúc này hay không, bọn họ là người của cậu, Hạ Phạm Hành cháu tuyệt đối sẽ không động tới bọn họ một đầu ngón tay, huống chi... Không dối gạt cậu, cháu đã có người trong lòng. Cậu khoảng thời gian này bận bịu, có thể không biết, cháu gần đây tốn không ít tâm tư tìm cậu ấy, đoạn thời gian trước mới vừa tìm được, tâm tư cháu bây giờ hoàn toàn đặt trên một người."

Đường Đại Nghiệp vừa nghe xong,không vui lúc trước lập tức tan thành mây khói, ha ha cười to, chỉ Hạ Phạm Hành nói: "Tiểu tử, không nghĩ tới cũng là một trong những tính cách của cháu a. Được, cậu chúc cháu sớm ngày ôm mỹ nhân về."

Hạ Phạm Hành nâng ly: "Cám ơn."

Đường Đại Nghiệp uống rượu, ôm đôi trai gái sinh đôi trong ngực hết sức vui mừng, gái trai sinh đôi cũng cười theo, chẳng qua là nụ cười kia ít nhiều có chút lực bất tòng tâm. Đường Đại Nghiệp cao hứng, cũng không chú ý tới.

Bởi vì Hạ Phạm Hành bây giờ một lòng đều đặt trên người một người, hết lần này tới lần khác vẫn chưa đoạt về tay. Loại tâm tình "mất mát" này của hắn, Đường Đại Nghiệp bày tỏ vô cùng hiểu. Hạ Phạm Hành không có tâm tình lưu tại nơi này bồi hắn chơi đùa, gã cũng rất sáng suốt để cho người đi. Hạ Phạm Hành chân trước rời đi, gã chân sau gọi điện thoại cho Đường Hồng Lan, điện thoại vừa được bắt, Đường Đại Nghiệp liền gấp gáp nói: " Chị, chị yên tâm, chị giao phó chuyện gì em cũng hoàn thành cho chị. Chị khoan hãy nói, lần này chuyện này thật đúng là ngay cả ông trời cũng đứng ở phía chúng ta, đúng là chó ngáp phải ruồi!"

Hạ Phạm Hành ra khỏi Thiên thượng nhân gian, phụ tá riêng của Đường Đại Nghiệp cũng gọi tới cho hắn,  nội dung dĩ nhiên chính là chuyện hắn lúc trước giao phó, bất quá Hạ Phạm Hành đã biết. Hắn biết đọc khẩu hình miệng, mới vừa rồi Đường Đại Nghiệp cùng giám đốc Hoàng đối thoại, hắn nhìn qua đã hiểu.

"Tôi biết, hắn có giao phó lúc nào động thủ với người nọ không?"

"Tạm thời không có."

Hạ Phạm Hành cúp điện thoại, sắc mặt không được tốt  cho lắm. Đường Đại Nghiệp người này hắn so với ai khác hiểu rõ hơn hết, Quách Tĩnh Tĩnh lần này bị gã nắm trong tay, không chết cũng bị lột da, nếu muốn để cho người bình yên vô sự, hắn nhất định phải hành động trước khi Đường Đại Nghiệp ra tay.

Vào bãi đậu xe, thiếu niên trước đó bị đem đến làm lễ vật cho hắn bỗng nhiên vọt ra, chỉ vào Hạ Phạm Hành nói: " Ê ê! Anh đứng lại cho tôi, tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy nhá, món nợ vừa rồi còn chưa tính xong đâu nha anh ei!"

Hạ Phạm Hành căn bản không muốn nói lí với cậu ta, làm như cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không có nghe, mở cửa xe muốn lên xe.Thiếu niên kia thấy hắn không để ý tới mình, càng tức, xông lên hai tay chặn cửa xe không cho đóng.

"Tôi nói anh cũng không có tí lịch sự nào đi? Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có ý gì thế hả? Đừng tưởng rằng dáng dấp đẹp mắt một chút là có thể như vậy nhá, tôi nói cho anh biết tôi..."

Thiếu niên còn chưa nói hết, ánh mắt Hạ Phạm Hành đã đặt trên người cậu ta, ánh mắt kia toát lên vẻ thâm thúy, đáy mắt lạnh như băng cũng có thể khiến người ta chết rét.

"Cút ngay."

Hạ Phạm Hành thấp giọng nói một câu, thiếu niên bị khí chất của hắn hù dọa, ừng ực nuốt nước miếng một cái, vội vàng thu tay lại. Hạ Phạm Hành đóng cửa xe, đạp chân ga, thả cho thiếu niên một đám khói mà ho sù sụ.

"Mẹ nó! Tên khốn kiếp này, lại dám đối với tôi như vậy! Tôi... Tôi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày khiến cho anh phải quỳ xuống cầu xin tôi! Anh nhớ cho tôi, tôi tên Trương Kỳ! Anh cứ chờ đi!"