Nhà Có Chính Thê

Chương 39: Bánh bao đổi cháo




Năm giờ chiều, Quách Tĩnh Tĩnh đúng lúc tới đón Triệu A Mỹ tan việc, hai người đi tới một  nhà hưu nhàn nhỏ, chỗ đó tương đối thích hợp để nói chuyện riêng.

Quách Tĩnh Tĩnh gọi món sườn heo, Triệu A Mỹ muốn một phần mì xào, trong tiệm vào lúc này không ít người, cũng may các chỗ ngồi đều có tấm chắn ngang  không ai làm trở ngại ai.

Trong lúc ngồi chờ, Triệu A Mỹ mở miệng trước, vẻ mặt mềm mại treo lên nụ cười ôn nhu, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Anh không phải có chuyện muốn nói với em sao? Làm sao mà một câu cũng không nói?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Triệu A Mỹ, cậu không phải kiểu người thích vòng vo, liền trực tiếp hỏi: "Cô em nói với người khác, hai chúng ta sắp đính hôn, chuyện này em biết không?"

Triệu A Mỹ có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.

Quách Tĩnh Tĩnh chân mày trong nháy mắt nhíu lại, cậu cho là Triệu A Mỹ là không biết chuyện này, đây đều là chủ ý của Triệu Kim Hoa, nhưng... Nguyên lai cô đã biết, tại sao?

"Thế nào?" Triệu A Mỹ thấy Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt không tốt, có chút khó hiểu, "Anh... Trông giống như không vui lắm? Anh... Anh không muốn đính hôn với em, đúng không?"

"Anh không có ý này, " cậu nhìn Triệu A Mỹ trong mắt chất chứa bi thương, Quách Tĩnh Tĩnh cũng có chút không đành lòng, "Anh chỉ là muốn biết cô em làm sao lại nói chuyện này, bởi vì nhà anh chưa từng nói với cô em rằng muốn đính hôn."

Triệu A Mỹ thay đổi sắc mặt, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy kinh ngạc: "Làm sao anh biết? Cô rõ ràng nói với em, cô ngày hôm qua đi tới nhà anh, ba anh chính miệng nói để cho hai chúng ta đính hôn. Ý anh là chẳng lẽ nói cô em nói láo lừa gạt em sao?"

"Ba anh?" Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết rõ sự tình, mặt đầy mơ hồ.

Triệu A Mỹ mặt tối sầm, mím môi hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Anh có phải cảm thấy em không ai thèm lấy, cho nên mới tính kế ba anh đúng không? Quách Tĩnh Tĩnh, anh bình thường ngu ngốc cũng không sao, em cũng không muốn tìm một người miệng lưỡi ngọt xớt cùng trải qua một đời, nhưng anh hỏi lời này có chút quá phận rồi đấy. Bất kể như thế nào, em là con gái, chẳng lẽ chuyện đính hôn em còn có thể bịa đặt hoàn toàn sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh không giỏi nói ăn nói, Triệu A Mỹ liên tục chất vấn càng làm cho cậu không biết trả lời như thế nào.

"Quách Tĩnh Tĩnh, " Triệu A Mỹ lau nước mắt, "Nếu anh không muốn, em sẽ không miễn cưỡng anh, loại chuyện này chính là miễn cưỡng cũng sẽ không thể, không đính hôn cũng không sao, em cũng chẳng phải người phù hợp với anh."

Triệu A Mỹ cảm thấy mình đã bị làm nhục, ủy khuất cùng nổi nóng đồng thời bùng nổ, không nhịn được nước mắt cũng chảy ra, nhưng bên trong có cảm thấy áy náy hay không, phỏng đoán chỉ có mình cô biết thôi.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi không lên tiếng, nước mắt Triệu A Mỹ khiến cho cậu cảm thấy áy náy. Cậu cúi đầu suy nghĩ một chút, nếu quả thật đã quyết định đính hôn, như vậy người đối diện sẽ là người ở chung với cậu cả đời này, cậu phải chiếu cố cô, bảo vệ cô, yêu cô, bảo vệ cô cả đời, đây chính là hôn nhân, cũng là trách nhiệm.

"Chúng ta..." Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm môi đã phát khô, "Chúng ta đính hôn đi, A Mỹ."

Triệu A Mỹ ngẩn người, rõ ràng đã đạt được mục đích nhưng nghe được Quách Tĩnh Tĩnh nói hai chữ đính hôn, cô đột nhiên cảm giác được trong lòng rất loạn.  Trước đó là bị Triệu Kim Hoa làm cho sợ là sẽ mất đi hôn sự này, nhưng là đối với Quách Tĩnh Tĩnh cô cảm thấy giống như gân gà vậy, ăn thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc. Bây giờ, hết thảy ý tưởng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, bọn họ... sẽ đính hôn thật sao?

Quách Tĩnh Tĩnh âm thầm thở ra một hơi, cổ chân khí lực, đưa tay ra, lòng bàn tay nắm lấy mu bàn tay Triệu A Mỹ. Tay con gái vừa nhỏ vừa mềm, Quách Tĩnh Tĩnh lần đầu tiên được chạm vào, phá lệ trở nên dè dặt.

"A Mỹ, " Quách Tĩnh Tĩnh cười, chính cậu cũng không biết, cậu lúc cười lên thật sự vô cùng ôn nhu, bởi vì cậu rất ít khi cười, nhưng cậu cảm thấy, đối với Triệu A Mỹ, thái độ của cậu hẳn nên thay đổi.

Mắt cậu rất to tựa như biết nói chuyện vậy, lông mi thật dài tự mang nhãn tuyến, kéo dài khóe mắt khiến người càng trở nên nhu hòa.

"Nếu chúng ta đã quyết định như vậy, anh hy vọng nó sẽ là cam kết cả đời, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ một mực chiếu cố em, bảo vệ em."

Triệu A Mỹ bị nụ cười của Quách Tĩnh Tĩnh mê hoặc, rõ ràng luôn là vẻ mặt ngu ngốc, không nghĩ tới một khi cười lên lại dễ nhìn như vậy. Lời cam kết kia cũng khiến cho Triệu A Mỹ động tâm, dùng vẻ mặt như vậy bày tỏ, cõi đời này đại khái không có người phụ nữ có thể cự tuyệt chứ?

Triệu A Mỹ kinh ngạc gật đầu: " Ừ."

Quách Tĩnh Tĩnh nho nhỏ thở ra một hơi. Đồ ăn bọn họ gọi được mang lên, cậu thu tay về, nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi anh đưa em về nhà."

Triệu A Mỹ cúi đầu, cầm đũa, gò má ửng đỏ.

Đưa Triệu A Mỹ về nhà xong, Quách Tĩnh Tĩnh về đến nhà nói với Trương Thanh câu đầu tiên là: "Ba, con chuẩn bị cùng A Mỹ đính hôn." Trương Thanh mới lấy trứng gà từ chuồng gà ra, bịch bịch rơi ở trên mặt đất. Trương Thanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt có chút mờ mịt. Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng cầm chổi tới quét sạch sẽ phần trứng gà rơi vỡ, lại kéo cây lau nhà tới lau lòng trắng trứng.

"Ba, ba không thích A Mỹ sao? Lúc trước không phải ba nói rất thích cô ấy sao?"

Trương Thanh tỉnh hồn, gật đầu một cái: " Đúng, ba rất thích, A Tĩnh, con... Con thích cô ấy sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu: " Vâng."

"Con xác định muốn cùng con bé đính hôn sao?"

"Con chắc chắn."

Trương Thanh đỡ mặt bàn ngồi trên ghế dài, lẩm bẩm nói: "Thích thì tốt, thích thì tốt, người đời này có thể ở chung một chỗ với người mình thích thật sự không phải chuyện dễ dàng. A Tĩnh, con đã nghĩ rõ ràng, vậy thì đính hôn đi, ba chọn ngày lành cho con."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, Trương Thanh ngồi ở dưới ánh đèn, nở nụ cười, trong mắt nhưng tràn đầy tang thương.

Đính hôn là một chuyện rườm rà, Quách Tĩnh Tĩnh sau khi nói xong lời kia, ngày thứ hai Trương Thanh liền mang theo hoàng lịch đi tới nhà Trương Quốc Phú. Y không là người bản xứ, ở như vậy nhiều năm, cũng uống mấy lần rượu mừng rồi, nhưng đến phiên chính y, nên làm như thế nào, hắn cũng không biết rõ, sợ Triệu gia cảm thấy bọn họ lạnh nhạt thờ ơ liền đi tìm Trương Thị thương lượng.

Quách Tĩnh Tĩnh sau khi cho gà ăn, đi vào nhà đem lưới hợp với đồi bên kia kéo ra, một bầy gà vỗ cánh tựa như bay chạy lên sườn núi, móng vuốt bãi lá cây, ở phía dưới tìm côn trùng ăn. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ổ gà một chút, đem trứng gà mới lấy ra. Mới từ cửa sau đi vào, đã nhìn thấy Hạ Phạm Hành đứng ở trong phòng khách nhà bọn họ, hướng về phía tường dính ảnh Mao chủ tịch thưởng thức, tư thái kia giống như đang ngắm tranh sơn dầu trong viện bảo tàng ấy.

"A Tĩnh." Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi ra, hướng cậu cười ôn nhu, "Sớm."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nhìn thấy Hạ Phạm Hành liền cau mày, cơ hồ thành thói quen, người này tại sao lại tới?

Hạ Phạm Hành biết mình lại bị ghét bỏ, trong mắt nụ cười trở nên đậm hơn, cười giỡn nói: "Xem ra tôi lại bị ghét bỏ rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh má phồng lên một chút: Anh biết sao còn tới.

Người cũng đã vào nhà, không thể nào xem anh ta là không khí, Quách Tĩnh Tĩnh giọng lãnh đạm nói: "Hạ tiên sinh tới sớm như vậy  có chuyện gì không?"

Hạ Phạm Hành không trả lời, mắt nhìn hướng phòng bếp, nói: "Tôi còn chưa có ăn sáng, muốn cùng tôi đi ra ngoài ăn không?"

"Không cần, cám ơn." Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói, "Nhà tôi nấu rồi."

Nói xong, hoàn toàn không có ý muốn giữ hắn lại.

"À, như vậy sao." Hạ Phạm Hành cũng không miễn cưỡng, "Vậy tôi liền tự đi, buổi sáng đi ngang qua cửa thôn, thấy có tiệm bánh bao mùi hương rất thơm, người xếp hàng ở cửa không ít, bây giờ đi phỏng chừng vừa vặn không có người nào cả."

Quách Tĩnh Tĩnh lỗ tai giật giật, tiệm bánh bao kia cậu biết, bánh bao nhà đó quả thật ăn rất ngon, nhất là đại bánh bao, một miếng đi xuống, mùi vị béo ngậy trực tiếp ập tới, bất quá cậu rất ít có cơ hội đi ăn, một mặt là cách có chút xa, mặt khác, mua bánh bao phải tốn tiền, đối với nhà bọn họ trước kia mà nói, đồ ăn sáng nhưng là rất xa xỉ, một năm cũng chỉ có thể ăn như vậy mấy lần thôi.

Lần này trở về lâu như vậy, hắn sợ không nấu Trương Thanh sẽ không ăn, cho nên mỗi ngày đều sẽ nấu bữa sáng, tự nhiên càng không thể nào đi ra ngoài ăn, cậu thật sự rất nhớ bánh bao nhà kia.

Quay đầu nhìn bóng Hạ Phạm Hành rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh có chút oán niệm, người này quả nhiên cùng hắn đúng là bát tự không hợp, vừa quay đầu nhìn trong phòng bếp nấu cháo trắng, đột nhiên không muốn ăn, không có mùi vị gì hết.

Không muốn ăn vẫn phải ăn, cũng không thể bị đói bụng. Quách Tĩnh Tĩnh là một người đàn ông, lượng cơm ăn vào cũng không nhỏ, gần đây còn có khuynh hướng tăng lên, ngừng một lát không ăn bụng sẽ đói đến đau. Người khác đều là đau dạ dày, tại sao đến cậu lại là đau bụng chứ.

Cháo trắng không ăn được, Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa gắp một khối đậu phộng lớn mỡ heo bỏ vào đáy chén, lại múc muối trong hũ đựng rải vào, lúc này mới nhấc nồi lên, múc hai muỗng cháo trắng vào trong chén, đầu đũa khuấy khuấy cháo trong bát, nếm thử mùi vị trên đầu đũa một chút, không mặn không nhạt vừa vặn, cắn đũa đi tới chạn bát, từ bên trong gắp ra ít dưa leo ướp Trương Thị mang tới, bưng lên bàn ăn.

Ăn hai miếng mà vẫn còn thèm đại bánh bao, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình thật giống như đồ thèm ăn. Trước kia không như vậy, bây giờ không ăn được, trong lòng  cảm giác như thiếu một khối, đặc biệt khó chịu.

"Cũng không thể bây giờ đi mua chứ? Mình không muốn đụng phải hắn."

Quách Tĩnh Tĩnh lẩm bẩm, lại ăn một hớp lớn cháo trắng, ngẩng đầu lên, chóp mũi hít hít.

Không thể nào? Cậu tại sao dường như ngửi thấy mùi của đại bánh bao, không đến nỗi như vậy chứ? Muốn ăn thôi cũng sinh ra ảo giác?

Đang lúc Quách Tĩnh Tĩnh nâng lên chén chuẩn bị ăn thêm mấy miếng cháo để đè nén lại ảo giác kia, đại bánh bao được bọc nilon được đặt trước mặt cậu.

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, Hạ Phạm Hành từ trên cao nhìn xuống, ôn nhu nói: "Nếm thử một chút xem."

Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng đầu tiên là: "Anh làm sao nhanh như vậy đã mua về rồi?"

"Tôi lái xe."

Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy không phục, có xe thì giỏi lắm sao? Cậu cũng có con lừa nhỏ nha.

Hạ Phạm Hành kéo túi ny lon ra: "Ăn đi."

Quách Tĩnh Tĩnh thật sự rất không muốn ăn, cậu không muốn, nhưng là bụng không chịu thua kém a, không để cho nó ăn nó liền đau cho cậu xem.

Quách Tĩnh Tĩnh nuốt  một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Nếu không... Tôi đổi cháo với anh, tôi không muốn thiếu nợ anh."

Hạ Phạm Hành cười híp mắt gật đầu: " Được." Không thể tốt hơn nữa.

Kết quả, cảnh tượng khó hiểu biến thành hai người cùng ngồi trên bàn cơm, Hạ Phạm Hành ăn cháo Quách Tĩnh Tĩnh nấu, Quách Tĩnh Tĩnh gặm bánh bao thịt Hạ Phạm Hành mua được, bầu không khí còn phi thường hòa hợp. Bởi vì miệng Quách Tĩnh Tĩnh có chút bận bịu, tâm tư chỉ có ăn và ăn.

Mà Hạ Phạm Hành cũng quả thật bị sức ăn của cậu làm cho kinh động, may hắn mua nhiều bánh bao, nếu không thì dựa theo sức ăn Quách Tĩnh Tĩnh, chắc chắn không đủ.

Bất quá, người xưa thường nói, có thể ăn là phúc, cái này ngược lại cũng nói, người này dễ nuôi.

Đang lúc Hạ Phạm Hành bận suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của xe hơi, Hạ Phạm Hành trong mắt ám quang chợt lóe. Quách Tĩnh Tĩnh ở đối diện đang chìm trong thế giới của bánh bao, cửa bỗng nhiên bị người hung hăng đá một cước.

Phanh! Cửa bị đạp lảo đảo muốn gãy, khóa cửa trực tiếp bị hư, bốn góc chỉ dựa vào một cái đinh, nửa treo ở bên trên.

Người đi đầu ngón tay đeo nhẫn vàng, mặt đầy lưu manh dẫn mấy người mặc  quần áo màu đen vào cửa, giọng ngạo mạn nói: "Có phải nhà Quách Tĩnh Tĩnh không?"