Nhà Có Chó Dữ

Chương 7-4




Tư Nam đỡ Uông Phong Lân tiến vào cửa lớn. Tuy rằng nhà của hắn lớn hơn nhà của cậu một chút, nhưng rõ ràng lại thiếu mất cảm giác gia đình. Tất cả mọi vật đều được sắp xếp ngay ngắn, mặc dù không có chủ nhân ở đây, nhưng người làm vẫn làm việc đúng theo bổn phận.

Lí thẩm từ trong nhà đi ra nghênh đón: “Thiếu gia, cậu đã trở lại! Thời gian dài như vậy……” Nói xong, cư nhiên nước mắt đã bắt đầu tích tụ.

“Ha ha, Lí thẩm, con tốt lắm, vài ngày nữa là có thể khôi phục rồi.” Uông Phong Lân an ủi.

“Phải phải! Vậy là tốt rồi.” Lí thẩm hướng đi vào trong nhà, đồng thời dùng khóe mắt nhìn Tư Nam. Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ thì Lí thẩm đều đã gặp qua. Nhưng cậu bé xinh đẹp chăm sóc Uông Phong Lân này thì bà chưa gặp qua bao giờ “Thiếu gia, để tôi hầm canh cho cậu.”

“Lí thẩm, con có chuyện muốn hỏi thẩm, hay là thẩm mang đến thư phòng cùng nhau uống đi!” Uông Phong Lân dựa vào người Tư Nam, nói với Lí thẩm xong, chuyển hướng sang Tư Nam, ghé vào tai cậu nhỏ giọng  “Thế nào? Khi nào thì đi thử giường đây?”

“Làm chính sự!” Tư Nam vỗ nhẹ mặt hắn.

Động tác nhỏ này không thể tránh khỏi được tầm mắt của Lí thẩm, lại đánh giá cậu bé xinh đẹp kia, là nữ cải nam trang sao? Nhìn thế nào cũng cảm thấy, đứa nhỏ này giống như bạn gái của thiếu gia nhà mình! Nhưng mà, vóc dáng mảnh khảnh này vẫn là của con trai a!

“Chúng ta lên lầu đi!” Uông Phong Lân dựa vào Tư Nam “Trang trí trong nhà, em không hài lòng chỗ nào, thì phải nói nga! Thừa dịp anh không bận việc gì, để bọn họ sửa chữa một hút.”

Tư Nam lắc đầu, không biết phải nói gì. Nhà này thiết kế rất trang hoàng, rõ ràng đây là bút tích của nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng vì sao càng nhìn lại càng thiếu hương vị gia đình nhỉ? Ngẫm lại không khí ở nhà mình, cho dù tối hôm qua có mở cuộc họp tập thể, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Làm sao vậy?” Uông Phong Lân tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cậu.

“Tại sao nhà của anh lại không có không khí gia đình vậy?” Tư Nam nghi vấn “Chẳng lẽ là không có mẹ nấu cơm? Nhưng Lí thẩm không phải mỗi ngày đều nấu cơm đó sao?”

“Bởi vì trong nhà này cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi cái gọi là yêu.” Uông Phong Lân thở dài một tiếng,“Từ nhỏ anh đã không được cảm nhận cái gì gọi là ấm áp, tuy rằng ba mẹ vẫn còn đó. Nhưng khi làm A Kim thì hoàn toàn ngược lại, ở nhà em, anh lại được hưởng thụ không khí gia đình.”

“Vậy anh gả vào nhà em đi!” Tư Nam cười hắn.

“Khó lắm nha. Muốn gã, thì cũng phải là em gả cho anh!”

“Hừ, ai muốn nghe anh xả đông xả tây chứ!” Tư Nam theo đi theo hướng dẫn của Uông Phong Lân, dìu hắn vào thư phòng.

Uông Phong Lân rất nhanh ngồi xuống ghế, Tư Nam cũng ngồi xuống bên cạnh, Uông Phong Lân nắm thắt lưng Tư Nam, nghĩ muốn âu yếm.

“Không cần!” Tư Nam nắm cằm hắn “Lí thẩm sẽ vào đây!”

“Ân ~” Làm nũng đô miệng.

Tư Nam lay lay cằm hắn, niết mạnh một chút: “Niết thật tốt!”

Uông Phong Lân dùng ngón tay ấn lên môi mình: “Cái này hôn còn hoàn hảo hơn! Thử xem đi!”

“Không có gì mới mẻ!” Tư Nam cố ý trêu.

“Chẳng lẽ em muốn dùng cái gì mới mẻ hơn?” Uông Phong Lân vẫn là nhân lúc cậu không chú ý, ‘đánh lén’ thành công “Chỉ cần em mới mẻ là tốt rồi!”

Lí thẩm gõ gõ cửa, bưng canh tiến vào: “Thiếu gia, ăn canh!”

“Lí thẩm,” Uông Phong Lân chỉ chỉ ghế tựa bên cạnh “Ngồi a, con có việc muốn hỏi thẩm.”

“Nga?” Lí thẩm bưng canh tiến lại “Chuyện gì vậy? Những ngày cậu không có ở đây, chúng tôi chưa nhàn hạ ngày nào. Khi nào cậu trở về, đều giống như hòa bình vậy.”

“Con mới không nói chuyện này” Uông Phong Lân dừng một chút “Con muốn hỏi thẩm, có phải thẩm có một người con trai, tên là Lí Khiếu?”

Tay Lí thẩm hơi run lên, canh đổ lên cánh tay, Lí thẩm nhanh tay để bát canh xuống, rút khăn giấy ra lau.

“Lí thẩm, con được thẩm chiếu cố từ lúc nhỏ, cũng chưa từng nghe thẩm nói là mình có con, con đây là nghe người khác nói lại!” Uông Phong Lân thở dài một tiếng “Vì sao con chưa nghe thẩm nhắc tới?”

“Thiếu gia, đừng hỏi nữa!” Lí thẩm đem bát canh lại “Trước khi tôi đến Uông gia, đã từng li hôn, con trai thì nhường lại cho ba ba nó nuôi, tôi cũng không được đến thăm. Cho nên, tôi cũng chưa gặp qua.”

“Kia, thẩm có muốn gặp không?” Uông Phong Lân hỏi.

“Tôi……” Lí thẩm lắc đầu “Không cần.”

“Tại sao?” Uông Phong Lân nghi vấn.

Tư Nam tiếp nhận Uông Phong Lân bát canh từ Uông Phong Lân, khuấy khuấy, uy hắn uống.

“Nhiều năm không gặp, có lẽ cũng như người xa lạ đi?!” Lí thẩm cười khổ, trên tay vẫn còn cầm thìa múc canh, dư quang nhìn về phía Uông Phong Lân.

“Lí Khiếu đang làm việc ở công ty của con.” Uông Phong Lân nuốt canh, ý bảo Tư Nam cũng uống.

“Thật sự?” Lí thẩm không trả lời câu hỏi của Uông Phong Lân, khóe mắt nhìn qua Tư Nam đang uy hắn ăn canh “Không còn việc gì nữa, tôi đi chuẩn bị cơm chiều.”

“Không cần, Lí thẩm, con không ăn ở nhà, sẽ ra ngoài ăn.” Uông Phong Lân ngăn cản “Thẩm đi nghỉ ngơi đi đã!”

“Được! Canh để ở đây, hai người từ từ uống!” Lí thẩm xoay người đi ra ngoài.

Tư Nam lại uy Uông Phong Lân một ngụm canh, lại bị hắn đè gáy xuống, hôn lên môi Tư Nam, sau đó đem toàn bộ nước canh đưa vào miệng cậu.

“Ha ha, hảo ngon nga?” Uông Phong Lân còn chạm nhẹ vào môi cậu một cái, nhẹ giọng nói.

“Cũng không tệ lắm.” Tư Nam cười “Em đây là nói món canh!”

“Sao lại như vậy dược?” Uông Phong Lân đô miệng, chỉ vào môi mình “Còn cái này?”

“Cái này……” Tư Nam chớp mắt, cười ái muội.

“Rốt cuộc là như thế nào?” Uông Phong Lân chờ mong đáp án của Tư Nam.

Tư Nam đứng dậy, đem bát canh ngồi xuống bên cạnh: “Thì…… Cũng tốt lắm!”

“Ha ha, anh biết em thích mà!” Uông Phong Lân cười đắc ý.

“Hừ, anh có kinh nghiệm như vậy, cái này hình như không đáng để đắc ý?” Tư Nam vểnh môi.

“Anh……” Nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể mếu máo, nhìn Tư Nam, Uông Phong Lan hiện tại rất muốn biến thành A Kim, vậy thì chỉ cần cọ cọ Tư Nam vài cái là có thể thu phục được em ấy rồi.

Tư Nam quay đầu lại, cắn môi dưới trừng mắt nhìn hắn.

Giả bộ đáng thương, mếu máo: “Tiểu Nam……”

Tư Nam rốt cục cũng bật cười: “Được rồi, theo ý anh!” Ngừng một chút, rồi ngồi lại bên cạnh hắn, đột nhiên vòng tay ôm lấy vai hắn “Nhưng mà, sau này……”

“Anh chỉ là của em, cũng chỉ thuộc về em!” Uông Phong Lân lại hôn lên môi cậu, trằn trọc hấp thụ hương vị, trao đổi nước bọt.

“Nga……” Không khí trong phổi dường như bị hút khô rồi, Tư Nam đỡ vai Uông Phong lân “Được rồi! Đến đây, em sẽ không khách khí với anh đâu!”

“Không khách khí là làm gì?” Uông Phong Lân mãn nhãn chờ mong.

“Đối với tình trạng của anh bây giờ” Tư Nam cố ý dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Uông Phong Lân từ trên xuống dưới “Anh đoán xem, em có thể hay không……”

“Này, em đã đáp ứng cho anh làm chồng rồi mà!” Uông Phong Lân cảnh giác nhắc nhở.

“Ha ha, ngu ngốc.” Tư Nam vỗ tay hắn một cái “Khi nào thì trở về?”

“Bây giờ đi!” Uông Phong Lân ôm eo Tư Nam “Hảo thoải mái nga!”

“Anh có biết là mình rất nặng không?” Tư Nam niết cằm Uông Phong Lân “Chờ anh tốt lên, anh phải bồi thường nha!”

“Bồi thường như thế nào?” Uông Phong Lân tò mò nhìn cậu.

“Ân, chờ đến lúc đó rồi nói sau!” Tư Nam dìu hắn đứng dậy “Đi thôi!”

“Rốt cuộc là cái gì nhỉ?” Uông Phong Lân truy vấn.

“Em muốn……” Tư Nam cười “Anh cõng em.”

“Sao?” Uông Phong Lân khó hiểu nhìn cậu “Chỉ như vậy?”

“Ân, nhìn anh thoạt rất tốt để em dựa dẫm!” Tư Nam tự nhiên nghiêm mặt “Trước đây, lúc anh nắm tay em đưa em về nhà, em liền cảm thấy anh là một người để em có thể dựa vào, được anh cõng nhất định sẽ rất thích.”

“Ha ha, Tiểu Nam ngốc! Chờ anh tốt lên, mỗi ngày anh đều sẽ cõng em.” Uông Phong Lân nhéo mũi cậu “Bảo bối, em muốn dựa lúc nào cũng được. Vì là người đặc biệt, em muốn kí tên lên người anh cũng có thể!”

“Em sẽ viết lên mặt anh: Đây là tài sản riêng của Đường Tư Nam!” Tư Nam nhịn cười.

“Ân, không thành vấn đề!” Uông Phong Lân mở cửa.

“Đằng đằng!” Tư Nam dìu Uông Phong Lân, nhanh tay giữ chặt hắn “Phòng bên cạnh là phòng gì vậy?”

“Là phòng tập thể hình của anh” Uông Phong Lân trả lời.

“Bên trong có người?” Tư Nam hơi nhăn mi.

“Có người?” Uông Phong Lân lập tức giơ ba ngón tay lên trời “Anh thề là anh không có kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp) anh chỉ có mình em!”

“Đứa ngốc!” Tư Nam cầm lấy tay hắn, hạ giọng “Đừng nháo, em hình như nghe được có tiếng bước chân.”

“Không thể nào?” Nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, bên trong có tiếng bước chân, hẳn là loại hành vi vô cùng chán chết kia, Uông Phong Lân nghi hoặc nhìn Tư Nam.

Tư Nam dìu Uông Phong Lân dựa vào cửa, ý bảo mình sẽ đi gọi người lên, Uông Phong Lân gật gật đầu.

Tư Nam làm khẩu hiệu đi lên lầu với Kiệt Nhĩ đang đứng bên dưới thủ thế. Kiệt Nhĩ cũng vỗ vỗ vai Mạnh Tam, ý bảo cùng tiến lên lầu, sau đó hai người lặng lẽ đi lên.

Tư Nam ở phía sau đỡ Uông Phong Lân, Kiệt Nhĩ đi ở phía trước, mở cửa phòng tập thể hình ra. Trong phòng, trừ bỏ mấy dụng cụ tập thể hình, thì cũng chẳng có ai cả.

“Di chuyển mấy dụng cụ ra chỗ khác.” Uông Phong Lân nhỏ giọng nhắc nhở.

Kiệt Nhĩ cảnh giác, tiêu sái đi qua, nhanh chóng di chuyển dụng cụ ra nơi khác: “Là cậu!”

Lí Khiếu đứng sát tường, nhìn thấy Kiệt Nhĩ, rõ ràng là bị dọa sợ, biểu tình khiếp đảm trên mặt giằng co vài giây.

“Sao cậu lại ở đây?” Kiệt Nhĩ nghiêng người, ý bảo Lí Khiếu đi ra.

Lí Khiếu từ trong phòng đi ra, khiếp sợ thối lui, thay vào đó là nét mặt khinh thường:“Tôi ở đâu hình như chưa tới phiên các người quản?”

“Nhưng mà, đây mới là nhà của tôi nhỉ” Uông Phong Lân cười lạnh một tiếng “Hiện tại, tôi có thể kiện cậu tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

“Vậy thì anh đi kiện đi!” Lí Khiếu liếc Uông Phong Lân “Tôi đã làm cái gì, anh cũng biết rồi, nếu anh cảm thấy tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp còn chưa đủ. Thì có thể kiện tôi thêm tội gián điệp thương nghiệp.”

“Hình như cậu rất chờ mong tôi đi kiện cậu?” Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.

“Phải, tôi thì không sao cả!” Lí Khiếu cười lạnh “Hơn nữa, nhưng gì tôi đã làm, bây giờ tôi cũng có thể nói cho anh nghe!”

“Anh hận Phong Lân vì đã cướp đi tình thương của mẹ mình?” Tư Nam đột nhiên mở miệng hỏi.

Thân thể Lí Khiếu run lên, nụ cười lạnh kiêu ngạo liền biến thành phát điên “Đúng vậy, cậu nói đúng rồi đấy! Tôi đây rất là hận hắn ta! Hắn đoạt đi hạnh phúc mà tôi nên có!”

“Ai, tại sao người nào cũng như vậy hết nhỉ?” Tư Nam đáng thương hề hề bỉu môi “Từng Khải Ninh thì nói Phong Lân đoạt đi tài sản của y, Trịnh Thụ Thần thì nói anh ấy đoạt đi công ty, còn anh thì là hạnh phúc!” Chuyển hướng sang Uông Phong Lân “Anh nói thật đi, anh còn đoạt đi cái gì nữa không đấy?”

“Oan uổng quá mà!” Uông Phong Lân trải qua sự rèn luyện trong cơ thể A Kim, giả vờ đáng thương đến y như thật.

Lí Khiếu đã muốn bùng nổ, lại gặp phải đối thoại của hai tên kia, phát tác cũng không đúng, thu liễm cũng không được, cư nhiên không biết nói gì mới tốt.

“Thiếu gia, cậu đừng kiện nó!” Lí thẩm đột nhiên từ dưới lầu chạy lên “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của tôi! Là tôi để nó vào, tôi còn lừa cậu……” Nước mắt tí tách chảy xuống “Này đều là lỗi của tôi, có trách thì trách tôi!”

“Lí thẩm, thẩm đây là làm sao?” Uông Phong Lân thu liễm biểu tình đáng thương.

“Thiếu gia, tôi xin cậu, đừng kiện nó, được không? Cầu cậu, từ nhỏ đến lớn, tôi cũng có phần chăm sóc cậu, đừng kiện nó……”

“Tôi không cần bà thay tôi cầu xin!” Lí Khiếu kéo Lí thẩm đang quỳ trước mặt Uông Phong Lân “Tôi cũng không muốn bà nhận tôi! Tôi đến, là vì tôi muốn hủy hắn!”

“Tiểu Khiếu, con đừng như vậy!” Lí thẩm dắt kéo áo Lí Khiếu “Con nói với thiếu gia tiếng xin lỗi, thiếu gia sẽ tha thứ cho con mà, thiếu gia kì thật là người tốt!”

“Tại sao tôi lại thiếu hắn, là hắn thiếu tôi mới đúng!” Lí gọi quát to “Khi tôi cần tình thương của mẹ, cần mẹ ôm ấp, bà ở đâu? Bà ôm hắn? Thao, vì sao? Hắn cái gì cũng có, còn tôi chỉ có trong mơ mới thấy được mẹ của mình?”

“Tiểu Khiếu……”

“Bà không phải mẹ của tôi! Bà không xứng! Lúc tôi bị con ma men kia đánh thì bà ở đâu? Tôi vì tiền học đại học mà đi bán rượu, bà ở đâu? Hiện tại thì giả vờ làm người tốt? Tới đây cứu tôi?” Lí gọi hừ lạnh một tiếng “Tôi nói cho bà biết, muộn, tất cả đều muộn rồi!”

“Tiểu Khiếu, con đừng như vậy, đừng như vậy!” Lí thẩm vừa khóc vừa kéo tay áo con “Con còn trẻ, chuyện gì cũng có thể vãn hồi, còn có đường sống. Mẹ thực sự xin lỗi, mẹ không đáng làm mẹ của con, cái đó và thiếu gia không có quan hệ!”

“Bà vẫn che chở cho hắn! Hay là bà thích che chở cho hắn? Phải không?” Lí Khiếu quát, thanh âm đã khàn khàn “Thu lại sự giả tạo của bà đi!” Nhìn sang Uông Phong Lân “Tôi nói cho anh biết, tôi làm việc cho Trịnh Thụ Thần, bởi vì tôi và y có cùng mục tiêu, chính là hủy anh! Anh đoạt đi những thứ mà chúng tôi vốn có, sớm hay muộn gì bọn này cũng sẽ đoạt lại tất cả.”

“Vậy sao?” Uông Phong Lân giống như không có việc gì phát sinh “Tư Nam, đưa anh về công ty nghỉ ngơi đi! Lí Khiếu, có rảnh thì đến gặp Lí thẩm nhiều một chút, chuyện trước kia bỏ qua, về sau có thể bổ sung thêm!”

“Đi thôi! Sau này anh không được ăn vụng socola mà Phên Gia muội muội cho em đâu nha!” Tư Nam nhắc nhở hắn.

“Anh đâu có?” Uông Phong Lân nửa thân trên đều dán lên người cậu, bán quay đầu nhìn về phía Mạnh Tam và Kiệt Nhĩ “Còn không đi? Các ngươi muốn ăn đồ của Lí thẩm nấu thì lần sau lại đến!”

“Nga!” Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ đang đứng dại ra, cũng lập tức xuống lầu theo hai người kia.

Trên lầu chỉ còn lại Lí thẩm và Lí Khiếu.

Hỏng mất rồi! Lí Khiếu nghi hoặc nhìn bóng lưng mấy người kia đi xuống lầu: “Này, đây là như thế nào?” Tại sao kế hoạch mà mình nghĩ ra lại chết như thế này?

Lí Khiếu vốn muốn theo Lí thẩm trở về, sau đó làm cho Uông Phong Lân không tín nhiệm mẹ của mình, để hắn đuổi bà ra khỏi nhà. Đồng thời y cũng sẽ lợi dụng Uông Phong Lân để đạt được những lợi ích từ Trịnh Thụ Thần! Lí Khiếu cũng đã làm tốt bước ‘bị phát phát hiện’, rồi nháo một trận với Lí thẩm, muốn cho Uông Phong Lân biết, sau đó cùng hắn lên tòa, khiến cho toàn thế giới biết, hắn đã đoạt đi tình thương của mẹ mình. Nhưng hiện tại, là tình huống gì đây?

“Tiểu Khiếu, con đừng sai nữa!” Lí thẩm nức nở “Mẹ từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ không cần con!”

“Nhưng bà quả thật đãlàm như vậy!” Lí Khiếu vẫn phẫn nộ như trước.

“Là do ba ba của con, tìm người làm giả xét nghiệm, nói tinh thần của mẹ có vấn đề, khiến tòa án phán quyết, không cho mẹ được đi gặp con.” Lí thẩm tiếp tục nức nở  “Khi đó, mẹ cơ hồ đã muốn hỏng mất, ở ven đường, do dự muốn đến bờ biển tự tử. Nhưng mẹ lại gặp được Uông thái thái, bà ấy tin mẹ bình thường, mang mẹ về nhà, cho mẹ việc làm. Nhưng mà, mẹ làm sao có khả năng không nghĩ đến con mình? Những ngày qua mẹ đều vụng trộm trở về thăm con, không dám tới gần, chỉ dám nhìn từ xa. Ngày đầu tiên con vào tiểu học, đã bị mất bút máy, phải không? Nó là bị rơi ra từ cặp của con, bị mẹ nhặt được. Con còn nhớ chứ? Khi con vào cấp ba, chơi bóng rổ bị gãy chân, xe cứu thương sao lại nhanh chóng tới đó như vậy? Bởi vì mẹ thấy con vừa ngã xuống liền lập tức gọi cứu thương. Còn lần dầu tiên con hẹn hò với bạn gái, con có biết tại sao hôm đấy lại im lặng như vậy không? Bởi vì mẹ đã cầu xin những người đi đường đi sang hướng khác……”

Lí Khiếu trợn mắt hốc mồm khi nghe từng câu từng chữ của Lí thẩm, bất tri bất giác, y lại được nhấm nháp tư vị của nước mắt bị lãng quên nhiều năm nay. Đứng ngốc một lát, Lí Khiếu vỗ vỗ tay mẹ: “Mẹ, mẹ chờ con!” Nói xong lập tức chạy xuống lầu “Uông tổng, không thể trở về công ty!”

Tư Nam đang giúp Uông Phong Lân ngồi vào xe, quay đầu nhìn Lí Khiếu.

“Công ty đã bị cài người vào, phá hư truyến đường thang máy chuyên dụng của ngài. Nếu đi từ tầng mười lăm đến tầng hai mươi, tuyến đường sẽ bị đứt!” Lí gọi nói ra nguyên nhân ngăn cản Uông Phong Lân hồi công ty.

Lời này vừa nói ra, bốn người đều ngây dại. Thật sự không nghĩ đến, đối phương đã bắt đầu động thủ!

“Thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài?” Mạnh Tam hỏi.

“Đúng vậy.” Lí Khiếu gật gật đầu “Nếu tính toán lại thời gian, hôm nay còn dùng thang máy, chắc chắn sẽ đứt!”

Tư Nam lấy điện thoại ra ấn một dãy số: “Phiên Gia muội muội, cô ở công ty sao?…… Hoàn hảo, không ở……. Khoan hãy trở về, buổi tối Phong Lân cũng sẽ không về, anh ấy sẽ ở lại nhà của tôi……. Không có, cônói cái gì a?…… Không phải như vậy!…… Được rồi, nhớ chia cho tôi một phần socola!…… Hảo, ngày mai gặp.”

Uông Phong Lân nhìn Tư Nam: “Phiên gia muội muội không ở tầng mười tám?”

Tư Nam lắc đầu: “Không có, nàng vừa vặn bị Lâm dụ đi làm con rối rồi!”