Nhà Có Điêu Phu

Chương 1: Ly kỳ tử vong




Edit: Cesia

*****

Vùng biển quốc tế, một con thuyền to bằng thuyền chở dầu, xinh đẹp lại huyễn hoặc, đang chầm rì rì lướt trên mặt biển, trên thuyền không hề có dấu hiệu của người qua kẻ lại, dưới ánh hoàng hôn toát ra một cỗ thần bí mà tịch mịch.

Đầu thuyền hướng về phía tịch dương đang ngồi vài người, ánh mặt trời chói lọi phủ lên người bọn họ kéo ra những cái bóng thật dài, tựa như được phết lên một tầng kim quang, trên mặt biển mênh mông càng tăng thêm vẻ thần bí khó lường.

Năm người chính giữa đang ngồi một cô gái duy nhất trong bọn, lúc này nàng thần sắc hờ hững ngắm nhìn đường chân trời tiếp giáp với mặt biển, quanh thân toát ra một cỗ lãnh đạm cùng sát khí như ẩn như hiện, tựa như cùng nàng hòa hợp nhất thể, phân không rõ là sát khí sinh ra nàng, hay là nàng sinh ra sát khí. Mái tóc đen dài xõa tung trong gió phân tán theo bốn phía, cuồng vọng hòa cùng với tiếng động ầm ĩ xung quanh. Màu vàng kim theo ánh mặt trời nhuộm lên đôi con ngươi đen trong suốt sáng ngời, tuy sáng ngời nhưng không hề có chút cảm xúc, sâu không thấy đáy, tối đen đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Khuôn mặt trái xoan phối hợp hoàn hảo với chiếc mũi thẳng, cùng với đôi môi anh đào tiên diễm minh mị, làm cho người ta không tự chủ được nghĩ đến trừ bỏ hai chữ tuyệt sắc thì không một bút mực nào có thể hình dung được một nhan sắc như thế.

Nhưng một cô gái có được như thế dung nhan, trên người phát ra khí chất lại bén nhọn bức người, lãnh khốc cùng hờ hững đến mức làm cho người ta hít thở không thông, chỉ cần ngồi ở đó cũng đã muốn làm cho độ ấm chung quanh hàn xuống, cảm giác nếu không có ánh dương quang chiếu lên người nàng, nàng rốt cuộc không biết có độ ấm hay không? Đón gió biển mà ngồi, nàng tựa như một pho tượng tuyệt mỹ lại không có sinh mệnh, thanh lãnh, cao quý, hờ hững, như ánh trăng hút lấy sự chú ý của người khác, lại âm lãnh làm cho người ta không dám tiếp xúc cái phần hắc ám nơi tận cùng sâu thẳm nhất của ánh trăng.

“Nhất, thu hồi khí thế của ngươi lại.” Người đàn ông tóc vàng ngồi ở gần nàng nhất, đang xem tờ báo cầm trong tay đầu cũng không nâng lên mở miệng nói.

Cô gái gọi là Nhất, thần sắc bất động, chậm rãi nâng tách cà phê đang cầm trong tay hớp một ngụm, quanh thân lơ đãng tản mát ra khí thế trong nháy mắt biến mất vô tung, chỉ còn lại đạm mạc cùng xa cách.

Ba nam tử còn lại dường như không hề nghe thấy lời nói vừa rồi, không có phản ứng chỉ ngồi bất động tại chỗ, chỉ có sau khi cô gái thu hồi cổ khí thế áp bách kia, ở tối lơ đãng nhất nhẹ thở ra một hơi, nãy giờ vẫn trầm mặc âm thầm gia tăng thần kinh để đối kháng với cỗ áp khí kia, giờ phút này đều tự thu hồi trở về.

“Hắc hắc, Nhất ngươi nhìn xem thi thể của Liễu Bản được chụp rất đẹp à! Nhất bắn ra một phát ngay chính giữa mi tâm, khoảng cách cách 1 km, ngay thời điểm dòng người qua lại sầm uất nhất ở quãng trường, Nhất, ngươi ra tay quả nhiên có khác, thật sự hoàn mỹ kích sát, hoàn mỹ sát thủ.” Người đàn ông tóc vàng đột nhiên chỉ vào một góc của tờ báo, tán thưởng nở nũ cười.

Cô gái không nói gì, thậm chí ngay cả hứng thú quay đầu liếc mắt một cái cũng không có, vẫn như cũ chậm rãi nhấm nháp cà phê, Liễu Bản vừa mới bị chính tay mình giết chết sáng nay, tình báo thật chuẩn xác, hiện trường cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, nhiệm vụ dễ dàng như thế bản thân không thể nào thất thủ được, đối với một sát thủ ngay từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu học tập giết người mà nói, chuyện này bất quả chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Người đàn ông tóc vàng cũng không nghĩ Nhất sẽ trả lời hắn, vừa mỉm cười vừa buông trong tay tờ báo, ngẩng đầu thưởng thức nhìn chăm chú vào Nhất một lúc lâu mới nói, “Không hổ là trợ thủ đắc lực do chính tay ta bồi dưỡng ra, mười hai năm thời gian tựu thành sát thủ xếp thứ sáu trên thế giới, a, ta vừa chợt nhớ ra, Nhất năm nay hình như ngươi mới mười tám tuổi đi, thật sự là hảo tuổi, hảo thiên phú a, ha ha ha ha, Nhất, có muốn ta tìm mấy người đàn ông cho người khai trai không? Cứ xem như ta ban thưởng đối với lần hành động hoàn mỹ vừa rồi của ngươi.”

Nhất lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông tóc vàng chậm rãi nói, “Hai trăm ngàn đô la, chuyển vào tài khoản của ta.” Thanh âm cũng giống như người thanh thúy lạnh lùng.

Người đàn ông tóc vàng ha hả cuồng tiếu, “Quả nhiên là Nhất của ta, đã muốn lãnh tình lãnh tính đến trình độ này, bất quá ta thích, thế này mới xứng đáng ngồi ở vị trí bên cạnh ta, mới xứng với danh hiệu sát thủ đứng đầu của tổ chức.”

Ba người đàn ông bên cạnh không nói một lời nào nhìn hai người, Nhất là do lão đại của tổ chức một tay dạy dỗ nên, tám năn huấn luyện, bốn năm sát thủ kiếp sống, đã được mài dũa thành một thanh lợi kiếm, kiếm vừa ra khỏi vỏ chỉ có nhìn thấy máu mới có thể quay trở về vỏ, chưa bao giờ thất bại, có thể ổn tọa ở vị trí thứ hai của tổ chức, không có tuyệt đối thực lực là tọa không xong.

Nhất mặt vẫn không chút thay đổi, những lời này nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, ca tụng chính là độc dược trí mạng, vài lời nói nghe rồi tuyệt đối không thể cho là thật, tuy rằng thân là một sát thủ, nhưng có thể ở trong đám đồng bạn là người duy nhất sống sót cho tới ngày hôm nay, cũng đi lên vị trí như ngày hôm nay, Nhất không phải chỉ là một kẻ chỉ biết giết người, nàng có đầu óc có thủ đoạn, có thể ở tồn tại sừng sững không ngã trong thế giới sát thủ ăn thịt người, có thể thành lập uy tín của chính bản thân, đã muốn thuyết minh bên trong cơ thể mười tám tuổi của nàng cất giấu một linh hồn cương nghị đến chừng nào.

Nhất chậm rãi uống một ngụm cà phê, tách đã nhìn thấy đáy, Nhất hớp vào ngụm cà phê cuối cùng ở trong tách, ngày mai xuyên qua vùng biển quốc tế đến đại dương bên kia, nơi đó đang chờ đợi nàng vẫn là một hồi trò chơi chung kết sinh mạng, không có cách nào khác, đối tượng phải giết lần này có năng lực quá mức cường hãn, trong tổ chức trừ bỏ lão đại cũng chỉ có nàng mới có năng lực đảm đương nhiệm vụ lần này, trò chơi giết người cứ quanh đi quẩn lại, không biết đến khi nào mới có thể ngừng lại, có lẽ thời điểm đó chính là thời điểm tử vong của chính mình, Nhất ngửa đầu nuốt xuống ngụm cà phê ngậm trong miệng.

Chất lỏng trơn trượt đậm đặc theo thực quản đi xuống, đột nhiên không biết vì nguyên nhân gì bị nghẹn lại ở yết hầu, sắc mặt của Nhất trong nháy mắt hơi hơi biến hóa, hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập, hết thảy chỉ phát sinh trong khoảnh khắc, đến khi Nhất phát hiện bản thân có thể hô hấp trở lại thì nhìn thấy chính mình toàn thân đã trở nên trong suốt đang lơ lửng giữa không trung, bên cạnh đứng hai vị tuấn mỹ nam tử, nhất bạch nhất hắc, phong cách có vẻ hung tợn.

Nhất như trước trên mặt vẫn không có chút biểu tình, cúi đầu nhìn mấy người ở đầu thuyền, nhìn thấy chính mình đang gục đầu tựa vào ghế ngồi, mái tóc hiu hiu phất phơ theo gió, chỉ có điều người nọ đã không có hô hấp, mà bốn người bên cạnh trông có vẻ như sợ ngây người, dại ra nhìn chính mình đang nhắm mắt, thần sắc trên mặt vặn vẹo thuyết minh trong lòng bọn họ rung động.

Nhất nhìn một màn trước mắt, đột nhiên hơi hơi nở nụ cười, như không cốc u lan, như nữ thần đứng giữa ánh trăng, tao nhã, xinh đẹp, mị hoặc, sát thủ đứng vị trí thứ sáu trên toàn thế giới, cư nhiên bị một ngụm cà phê làm nghẹn chết, quả thật là chuyện khôi hài nhất của giới sát thủ thậm chí là của thế giới, sinh thời chưa bao giờ biết cười, không nghĩ tới sau khi chết lại có thể cười đi ra, nếu bị người khác biết được chỉ sợ cũng là một câu chuyện cười đáng kinh ngạc.

Nhất quay đầu nhìn hai vị hắc bạch vô thường, trong mắt gợn sóng không sợ hãi, hai người kia không khỏi nhíu mày, chưa từng gặp qua người nào nhìn thấy chính mình đã chết mà còn bình tĩnh như thế, Nhất chậm rãi nói, “Đi thôi.” Hai người nghe lời nói của Nhất giống như nghe theo mệnh lệnh, lập tức lôi kéo Nhất biến mất ở giữa không trung, nửa ngày sau đột nhiên từ phương xa mơ hồ truyền đến tiếng hét to, “Chúng ta vì sao phải nghe lời nàng? Chúng ta mới là quỷ sai a….”

Diêm Vương điện, chính giữa đại điện đang ngồi một lão nhân râu bạc cùng một lão nhân râu đen, hai người đang không ngừng oán hận đối phương, chỉ trích đối phương không đúng, càng ngày càng có xu thế thăng cấp, hắc bạch vô thường hai vị soái ca vừa đến, một người tiến lên trước túm lấy một người, đồng thời lớn tiếng nói, “Ầm ĩ, ầm ĩ ầm ĩ cái gì? Đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như hai đứa con nít, còn ầm ĩ, về sau công tác chính các ngươi đi làm.”

Hai lão nhân râu đen râu bạc lập tức đình chỉ náo loạn, trên mặt cười tươi như hoa, cẩn thận mở miệng nói, “Hai người các ngươi nhìn lầm rồi, ta cùng hắn chỉ là đang đùa giỡn thôi, giao tình giữa hai chúng ta tốt như vậy, làm sao có thể để cho loại sự tình cãi nhau phát sinh, nhìn lầm, nhất định nhìn lầm rồi.” Vừa nói hai người vừa rất nhanh tiến hành một cái ôm hữu hảo, biểu hiện giao tình của hai người thật sự sâu không lường được, nhưng ở chỗ hai vị soái ca nhìn không thấy, đều đưa tay ngắt nhéo đối phương, sức lực ở tay rất có khí thế không bóp chết đối phương thề không bỏ qua.

Bạch y soái ca không nói gì vẫy tay, “Quên đi, quên đi, trò hề của hai người các ngươi diễn nhiều năm như vậy, các ngươi không ngấy chúng ta cũng ngấy, ngồi một bên chờ chúng ta xử lý xong việc rồi theo các ngươi nói.” Hắc y soái ca đứng một bên ngay mở miệng nói một câu với bọn họ cũng lười, trực tiếp ngồi xuống cầm lấy sổ sinh tử của Diêm Vương điện.

Lật vài trang, hai hàng lông mày của hắc y soái ca nhăn lại càng lúc càng chặt, qua nửa ngày tức giận đùng đùng cầm lấy sổ sinh tử dùng sức đập vào mặt bàn, lắc mình một cái vọt tới trước mặt hai vị râu đen râu bạc Diêm Vương, mỗi tay túm lấy áo một người xách lên cả giận nói, “Các ngươi bảo chúng ta đi bắt hồn, hiện tại cũng đã bắt trở về, tên đâu? Tên ở trong sổ sinh tử đâu? Ta nhìn thế nào cũng nhìn không thấy tên của nàng trong phần tử của sổ sinh tử?”

Bạch y soái ngẩn người sau một lúc mới tóm lấy sổ sinh tử lật xem, thần sắc trên mặt nhất thời trở nên tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhất, nữ, mười tám tuổi, hưởng thọ sáu mươi chín, nhân đời trước tích âm đức, kiếp này mặc dù sát nghiệp quấn thân, vẫn hưởng cao thọ.” Dừng một chút, “Nhất, nữ, mười tám tuổi, hưởng thọ mười tám, nhân đời trước sát nghiệp quá nặng, kiếp này chỉ thọ đến mười tám tuổi.”

Tiếng nói vừa dứt khí sắc nhất thời một trận xanh một trận hồng giận dữ hét, “Hai người tên tuy giống nhau, nhưng địa điểm lại cách nhau một trời một vực, một kẻ ở nam một kẻ ở bắc, các nhiên cư nhiên lại bảo chúng ta đi bắt kẻ chưa tới số chết, các ngươi có phải sống lâu quá muốn chết hay không.”

Hai lão nhân râu đen râu bạc trong nháy mắt thất thần, nửa ngày sau mới xấu hổ liên tục ho khan, hai người hai mặt nhìn nhau lại không biết nói cái gì cho tốt. Hắc y soái ca hung hăng đem hai người ném xuống ghế, rất nhanh dò xét một chút âm dương kính, kế đó mang theo khuôn mặt suy sụp trở lại nói, “Thân thể đã hủy, nàng không trở về được.”

Lão nhân râu bạc gặp hắc bạch vô thường đều liều chết trừng hai người bọn họ, cười hắc hắc xán lạn nói, “Bổ cứu, bổ cứu, chúng ta đến bổ cứu.” Vừa nói vừa lôi kéo lão nhân râu đen bỏ chạy.

Nhất đứng ở đại điện, trên mặt thần sắc vẫn như thường nhìn bốn người, nghe lời họ nói bản thân hình như bị bắt lầm, bất quá không quan hệ, dám lừa gạt chính mình người sống đều đã chết sạch, dám để cho chính mình chịu mệt lớn như vậy cho dù là người chết nàng cũng không bỏ qua, tuy rằng bản thân là một sát thủ, đã nhìn thấu sinh tử, gặp qua không biết bao ngươi ngu ta trá, cuộc sống buồn tẻ tràn đầy huyết tinh không phải người thường có thể chịu được, nhưng sinh mệnh của chính nàng tuyệt đối không thể bởi vì một sai lầm mà chấm dứt, chính mình chưa bao giờ từng van cầu sinh mệnh, nhưng một khi có được liền quyết không vứt bỏ, nếu đã đi tới thế giới này, mặc kệ tình huống gì, tuyệt đối cũng sẽ không buông tay.

Bốn người ở đại điện trên cao khúc kha khúc khích nửa ngày, hai lão nhân vài lần liếc nhìn Nhất thần sắc vẫn không thay đổi nhìn chính mình, tuy không có gió, sát khí lạnh thấu xương vẫn tự động xâm nhập vào lòng người, vội vàng bác bỏ đề nghị vừa được thông qua, nửa ngày hình ảnh trong tấm gương chợt lóe, có linh hồn đến báo nói, râu đen lão nhân nhất thời mừng rỡ nhảy dựng lên, “Liền này, liền này, xem xem, bộ dạng cùng nàng giống nhau như đúc, ai nha, nàng mệnh thật tốt, thời điểm thật đúng lúc, mau, mau, hết thảy giao cho chúng ta, chúng ta sẽ mang đến cho nàng một cái tốt đẹp nhân sinh, hắc hắc.” Vừa nói vừa không có hảo ý dùng khóe mắt trộm ngắm Nhất.

Râu bạc lão nhân vẻ mặt cười xấu xa hai tay kết ấn, cười tủm tỉm nói, “Lúc này tên của ngươi không gọi là Nhất, ngươi gọi La Điệp Y, đi thôi, hài tử xinh đẹp của ta, cuộc sống tốt đẹp đang chờ ngươi, hy vọng ngươi thích đại lễ mà ta tặng cho ngươi, hắc hắc.”

Nhất chỉ cảm thấy trước mắt kim quang chợt lóe, đầu óc trở nên mơ hồ, lờ mờ chỉ nghe được một câu, này nhất thế tên của nàng gọi là La Điệp Y.