Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 15: Phong ba tự thiếp (1)




Ra khỏi cửa hàng sách, Cố lão thái thái dẫn theo Thanh Thư tới một cửa hàng son phấn bột nước.

Đừng nhìn Cố lão thái thái lớn tuổi, nhưng bà rất chú trọng bảo dưỡng. Người đã hơn năm mươi, nhưng thoạt nhìn chỉ trên dưới bốn mươi tuổi.

Cố lão thái thái chọn lấy không ít thứ, rồi chuẩn bị về nhà. Cũng do cơ thể Thanh Thư chưa khỏi hẳn, nếu không tổ tôn hai người còn đi tửu lâu ăn một bữa.

Tường thẩm trù nghệ tốt, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tồi.

Bà chủ tự mình tiễn hai bà cháu ra ngoài. Ai ngờ vừa đi ra cửa chính, một người đàn ông gầy trơ xương nhảy đến trước mặt các nàng.

Thanh thư giật mình kêu lên.

Cố lão thái thái thấy thế vội ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ôn nhu nói: "Ngoan, không sợ, có bà ngoại ở đây."

Thanh thư cười nói: "Bà ngoại, ta không sợ." Mặc dù không sợ, nhưng hành động của Cố lão thái thái làm cho nàng cảm thấy ấm lòng.

Bà chủ nhìn người tới, sắc mặt lập tức sầm xuống: "Ngươi tới làm cái gì?"

Người đàn ông nói: "Đại muội, cầu xin ngươi cứu ta. Đại muội, bây giờ chỉ có ngươi mới cứu được ta."

"Cứu, muốn cứu thế nào?"

Người đàn ông vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi cho ta ba trăm lạng bạc, bệnh của ta có thể trị lành."

Thấy bà chủ không muốn để ý đến mình, người đàn ông túm tay áo nàng ta quỳ trên mặt đất: "Đại muội, ta không muốn chết, Đại muội, ngươi mau cứu ta đi!" Trừ cô muội muội này, không còn ai có thể cho hắn mượn nhiều bạc như vậy nữa.

Bà chủ hất tay người đàn ông ra, lạnh lùng nói: "Đừng nói ba trăm lượng, ba đồng ta cũng sẽ không cho ngươi."

Người đàn ông vẫn muốn dây dưa, thì lại có hai bà tử to khỏe từ trong cửa hàng chạy ra đẩy hắn ngã xuống đất.

Thấy không mượn được tiền, người đàn ông lập tức chửi mắng bà chủ thấy chết không cứu, máu lạnh vô tình, sau này chắc chắn sẽ gặp báo ứng.

Bà chủ cũng không để ý, vào trong cửa hàng. Người đàn ông kia bị quan sai chạy tới lôi đi.

Thanh Thư dựa vào người Cố lão thái thái, kỳ quái hỏi: "Bà ngoại, bọn họ thật sự là huynh muội sao?"

Vốn dĩ Cố lão thái thái không muốn nhiều lời, nhưng thấy giờ đây Thanh Thư đã hiểu chuyện, cũng nên cho con bé biết lòng người hiểm ác. Cố Nhàn bị bà nuôi thành ngây thơ thuần khiết không có lòng đề phòng người khác, làm bà ăn ngủ không yên, ngày ngày lo lắng. Tôn nữ cũng không thể giống như nàng ta.

Suy nghĩ một chút, Cố lão thái thái kể lại chuyện tình của bà chủ với Thanh Thư.

Thật ra chuyện này cũng không phức tạp, là do cha nương Tiết Tiểu Phù trọng nam khinh nữ. Ở năm nàng ta sáu tuổi, đại lang Tiết gia cũng chính là người đàn ông bệnh nặng Thanh Thư vừa thấy, cha nương Tiết Tiểu Phù vì cứu hắn mà mang Tiết Tiểu Phù đi bán.

Năm Tiết Tiểu Phù hai mươi tuổi, được gia chủ ban ân thả ra. Lúc đó nàng ta xa nhà nhiều năm vẫn nhớ cha mẹ, sau khi được thả ra thì trở về nhà mẹ; lại không ngờ rằng, dưới sự giật dây của vợ chồng Tiết đại lang cha mẹ nàng lại muốn bắt nàng gả cho một lão già hơn năm mươi tuổi cháu trai cháu gái cũng đã có. Chỉ vì lão già kia cho sinh lễ nhiều.

Tiết Tiểu Phù nghe thấy, suốt đêm chạy trốn. Nàng ta không có hộ tịch và giấy xuất hành không thể ra khỏi huyện thành, vì biết làm son phấn bột nước, nên đã vào làm công cho cửa hàng son phấn Cố gia.

Triều Đại Minh phóng khoáng hơn so với tiền triều, tiền tiều yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với nữ tử tự lập hộ. Thế nhưng bây giờ chỉ cần đóng đủ thuế má dù là nữ tử cũng có thể tự lập môn hộ, Tiết Tiểu Phù có tiền liền đánh tiếng rồi tự lập môn hộ. Đã phân gia, cha mẹ nàng ta và ca ca tẩu tẩu cũng không thể bán nàng ta nữa. Nếu không, chính là phạm pháp.

Thanh Thư rất khâm phục Tiết Tiểu Phù, nếu kiếp trước nàng có thể chạy trốn thì cũng không rơi xuống hoàn cảnh thê thảm như thế kia. Nhưng cũng phải ngẫm lại, nha hoàn bà tử cạnh nàng cũng không ít, không có ai giúp đỡ nàng hoàn toàn không thể chạy thoát.

Cho dù chạy trốn, ngộ nhỡ gặp phải lừa đảo kết cục càng thêm thê thảm.

"Bà ngoại, sau đó thì sao?"

Cố lão thái thái vừa cười vừa nói: " Tiết bà chủ gả cho Triệu bộ đầu ở huyện thành, tiếp đó biết tin ta muốn bán cửa hàng này, nàng ta liền mua lại. Tiền lời cửa hàng này rất khả quan, đến nay nàng ta sống cũng rất dư dả. Lúc hai lão đầu Tiết gia còn sống, hàng năm nàng đều biếu mười lượng bạc coi như tiền phụng dưỡng. Chờ hai người qua đời, nàng ta liền chặt đứt liên hệ với Tiết gia.

Thanh Thư thầm nói: "Tại sao lại còn cho tiền dưỡng lão?" Bán một lần còn chưa đủ, vẫn còn muốn bán lần thứ hai. Cha mẹ như thế này, không cần còn hơn.

Cố lão thái thái sờ đầu Thanh thư nói: "Con bé ngốc, nàng ta có con trai con gái. Nếu cõng trên lưng thanh danh bất hiếu, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ mai sau của con cái. Chẳng qua là bỏ ra mấy lượng bạc mà thôi, sao có thể vì vậy mà liên lụy con cái." Có thể cắt đứt quan hệ với huynh đệ tỷ muội, nhưng lại không cách nào có thể bỏ mặc cha mẹ. Để ngăn chặn miệng lưỡi những người rảnh rỗi, dù cho cha mẹ có không tốt cũng phải phụng dưỡng.

Thanh Thư không nói gì.

Cố lão thái thái nói: "Thanh thư, bà ngoại nói cho con việc này là hi vọng con hiểu rõ, lòng người hiểm ác. Vì lời ích, đến người thân cũng sẽ trở mặt thành thù."

Xem ra người bán nữ nhi đổi lấy lợi ích cũng rất nhiều, không chỉ riêng một mình Lâm Thừa Ngọc.

Thấy Thanh thư rầu rĩ, Cố lão thái thái lại nói: "Chỉ cần có ý đề phòng người khác, người khác có muốn hại con cũng không được." Cố Nhàn đối với người khác không có mảy may phòng bị. Hiện tại bà còn sống thì còn có thể che chở, đợi bà nhắm mắt xuôi tay thì không biết sẽ là cái quang cảnh gì nữa.

Thanh thư nói: "Bà ngoại, người yên tâm, ta sẽ cố gắng học tốt." Chỉ có lòng đề phòng kẻ khác cũng vô ích, còn phải có bản lãnh chống lại.

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)

Cố lão thái thái mừng rỡ, không ngờ ngoại tôn nữ thông minh như vậy, một chốc đã hiểu: "Bé ngoan nhà ta thật thông minh."

Tổ tôn hai người vui vẻ trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, người gác cổng vào báo nói Mao thị ở Nhị phòng tới, đã đợi trong nhà gần nửa canh giờ.

Cố lão thái thái khẽ gật đầu.

Mao thị nhìn thấy Cố lão thái thái, lập tức đứng lên kêu một tiếng: "Đại tẩu."

Thanh Thư nghe gọi như vậy, lập tức tiến lên hành lễ với Mao thị. Nhị tổ mẫu này thoạt nhìn, già hơn nhiều so với bà ngoại nàng.

Mao thị khẽ gật đầu.

Cố lão thái thái ôm Thanh Thư ngồi trên giường La Hán, hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Vô sự không lên điện tam bảo, bà với Mao thị lời không hợp ý không nói thêm nửa câu. Tuy là chị em dâu, ngoài ngày lễ ngày tết sẽ gặp mặt, ngày thường cũng không có qua lại.

Sắc mặt Mao thị cứng đờ, bà ta có chuyện muốn nhờ. Nhưng không thể thẳng thừng nói ra, bà ta không bỏ mặt mũi xuống được.

Cố lão thái thái xem thường Mao thị nhất ở điểm ấy. Rõ ràng có việc muốn nhờ nhưng còn làm giá, nhìn thôi đã thấy ghét.

Mao thị nói: Đại tẩu, ta nghe nói Thanh Thư bắt đầu đọc sách viết chữ, chỗ của ta có một bản tự thiếp rất thích hợp với Thanh Thư." Nói xong, lấy tự thiếp ra.

Cố lão thái thái với Mao thị làm chị em dâu chừng hai mươi năm rồi, sao có thể không biết tính tình bà ta, làm việc gì cũng sẽ lòng vòng mấy hồi rồi mới chịu nói ra mục đích.

Thanh Thư không nhận tự thiếp, mà nhìn về phía Cố lão thái thái.

Cố lão thái thái một tiếng, nói: "Đã là của nhị lão thái thái con tặng, con cứ nhận lấy đi!"

Lúc này Thanh thư mới nhận tự thiếp, sau đó tạ ơn.

Mao thị nhìn liếc qua Thanh Thư với nha hoàn trong phòng, mặt lộ vẻ bối rối.

Cố lão thái thái lại giống như không nhìn thấy.

Mao thị kiến trì nói: " Đại tẩu, có thể cho người hai bên lui xuống hay không." Ở đây nhiều người như vậy, bà ta thật sự không mở miệng được.

Còn cho người lui xuống, thật là tật lâu thành thói. Cố lão thái thái không kiến nhẫn nói: "Có việc thì nói, không có việc gì thì ta muốn đi ăn cơm tối." Đi dạo đã hơi nửa ngày, nhất định bé ngoan đã đói bụng.

Vì tiền đồ nhi tử, xấu hổ cũng phải nói. Mao thị đành phải đỏ mặt nói: "Lâm lão tiên sinh thư viện Bạch Lộ học thức thâm sâu phẩm tính cao thượng, nếu Kiệt nhi có thể bái ông ta làm thầy, mai sau tham gia khoa khảo chắc chắn thông thuận."

Cố lão thái thái liếc nhìn Mao thị, cuối cùng cũng không lên tiếng. Văn chương Cố Hòa Kiệt bình thường, nếu không cũng không hai mươi tuổi rồi vẫn chỉ là một tú tài. Tiếc là Mao thị cho rằng Cố Hòa Kiệt là người ham học, chẳng qua vận số không tốt không gặp được danh sư cho nên mới chạm chạp không tiến bộ.