Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1162: Chương 1161






Nụ cười của cô phảng phát có loại sức cuốn hút, làm Mục Tỉnh Ngôn cũng không tự chủ nâng khóe môi nên: “Đó là em, anh mới không thật sự ghét bỏ, đổi thành người khác, anh sẽ để cho người đó ngậm miệng luôn.

Đi thôi.”
Về tới Mục trạch, Kính Tiêu Nhiễm liền lái xe rời đi.

Mục Tinh Ngôn đứng ở cửa nhìn cô lái xe đi xa, mới quay người trở lại trong phòng.


Một màn này bị người trên tầng nhìn thấy rõ ràng…
*Di An, cô ấy ăn cơm chưa?”
Cậu hỏi bảo mẫu trong nhà.

Di An vẻ mặt khó xử nhìn lên trên lầu: “Không có… An Nhiên tiểu thư nói không dễ chịu, không muốn ăn, cho tới trưa liền uống một chén canh nhỏ, cũng chưa uống xong.

Tôi nhìn khí sắc cô ấy rất cỏi, có phải là có bệnh gì không?
Tiểu thiếu gia cậu vẫn nên mang cô ấy đến bệnh viện xem thế nào đi.”.

truyện teen hay
Mục Tinh Ngôn không nói chuyện, An Nhiên có bệnh gì đương nhiên cậu biết rõ, không phải tùy tiện đi bệnh viện liền có thể giải quyét.

Cậu cất bước lên lầu đến cửa phòng An Nhiên, đưa tay nhẹ gõ, cách cửa phòng hỏi: “Có muốn ăn chút gì hay không? Nếu như thực sự khó chịu, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Bên trong truyền đến một giọng nữ mảnh mai: “Em không sao… khụ khụ khụ… không cần đi bệnh viện, chỉ là một mình… khụ khụ khụ… quá nhàm chán, anh có thể đi vào trò chuyện với em không?”
Cậu do dự hai giây, đẩy cửa đi vào, ngồi ở trên ghế cách giường xa nhất: “Nói cái gì?”
Trên giường lớn, người con gái kiều mị sắc mặt tái nhợt như tờ giấy dựa vào đầu giường ngồi, con ngươi óng ánh ngước nhìn cậu: “Trước kia em cho là anh không thích nói chuyện, mới vừa tới nhà, là em gái của anh sao? Hai người trò chuyện thật vui vẻ mà, trước kia em chưa từng thấy anh như thế.”
Không có quá nhiều lời nói, Mục Tinh Ngôn chỉ là đáp: “Ừ, là em gái tôi.”
Tích cách cậu im miệng không nói dạng này, người bình thường thật đúng là không có cách nào trò chuyện tiếp, An Nhiên đưa tay sửa sang tóc bên tai có chút xóc xéch, vừa cười vừa nói: “Thật tốt, không giống em, trong nhà chỉ có một mình em, từ nhỏ đến lớn đều rất cô đơn.

Sao em gái anh không ở cùng nhà với anh?”
Mục Tinh Ngôn thản nhiên nói: “Cô ấy có nhà của mình, không phải em gái ruột của tôi.”
Nụ cười trên mặt An Nhiên cứng đờ không dễ nhận ra: “Phải không? Không phải em gái ruột quan hệ còn như thế tốt… thật sự là khó gặp.

Vậy cô ấy… là em họ của anh sao?”
Gần như đang dùng phương thức truy vấn ngọn ngành vậy, làm Mục Tỉnh Ngôn thoáng có chút bài xích, anh đứng lên nói: “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có việc phải bận rộn, néu không thoải mái cần phải đến bệnh viện, liền gọi tôi một tiếng, tôi ở thư phòng.”
An Nhiên còn chưa kịp nói chuyện, cậu liền đi đầu cũng không quay lại.


Cô ta tức giận nắm gối đầu phát tiết một phen, cậu rõ ràng ngay ở trước mắt cô ta, vì cái gì hết lần này tới lần khác.

không thể mở lòng với cô ta? Ngay cả nói mấy câu đều xa xỉ, cái này cách mục đích của cô ta còn rất xa!
Buổi tối, lúc Mục Tinh Ngôn chuẩn bị xuất phát đến Kính gia, An Nhiên đột nhiên ho khan kịch liệt.

Hôm nay cô ta ho cả một ngày, An bảo mẫu thực sự nghe không nổi nữa, đề nghị lần nữa: “Tiểu thiếu gia, cậu mang An Nhiên tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, tôi cảm thấy cô ấy cứ ho như thế không tốt lắm.”
Mục Tinh Ngôn nghe tiếng ho khan từ trên lầu không ngừng truyền đến, bỗng nhiên trong chốc lát mới lên tiếng: “Chức năng phổi của cô ấy sinh ra đã không đủ, cộng thêm vết thương thời cuối, cho nên mới bệnh, đến bệnh viện không giải quyết được ván đề, chỉ có thể làm dịu.

Dì chăm sóc cô ấy ăn cơm, uống thuốc, sau một tiếng nếu còn ho, lại để cho người đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi còn có việc bận phải ra ngoài một chuyến.”.