Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 21




Hương vị ngọt thanh trong kia khiến anh không khỏi muốn hôn sâu hơn, nhưng Ôn Ngôn lại đột nhiên dời mặt đi.

“Không thích như vậy? Hay là… Không thích cùng tôi như vậy?” Giọng nói Mục Đình Sâm lạnh xuống vài phần, khiến cô bất giác cảm thấy sợ hãi.

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của anh, Ôn Ngôn cắn cắn môi: “Không phải…”

Bỗng nhiên, tiếng chuông di động Mục Đình Sâm đặt trên giường vang lên, cô như trút khỏi gánh nặng, đứng dậy giúp anh cầm điện thoại lên rồi đưa cho anh.

Liếc cuộc gọi đang hiển thị, Mục Đình Sâm hơi cau mày, anh không nhận máy ngay, trông thế cô hiểu ra, cười với anh rồi xoay người rời khỏi, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Có thể anh đã có người trong lòng rồi, muốn cùng người ta kết hôn chung sống cả đời, chắc anh sẽ buông tha cho cô nhỉ? Cô chỉ trông mong như vậy thôi.

Trở lại căn phòng của mình, đặt lưng nằm trên giường, Ôn Ngôn mở điện thoại ra, tràn đầy màn hình là sắc đỏ của không khí náo nhiệt ngày tết sắp đến, sắc đỏ rực như lửa kia cũng chẳng thể thổi bùng lên trái tim vốn tĩnh lặng đã lâu của cô.

Trên thanh thông báo nhảy ra đoạn tin ngắn thu hút sự chú ý của cô, là của Trần Mộng Dao gửi đến, đọc nội dung tin nhắn, hơi thở của cô như ngưng trệ, Thẩm Giới đã quay về…

Tuy biết anh ta chỉ về thăm người thân trong dịp lễ tết, rất nhanh sẽ quay về nước, trong lòng Ôn Ngôn vẫn có loại cảm giác khác thường, chàng thiếu niên trong sạch không nhiễm lấy một hại bụi, có cả dải ngân hà ẩn nơi đáy mắt ấy, đã khắc lên một dấu vết sâu đậm, khó phai trong tim cô.

Thẩm Giới và Mục Đình Sâm, là hai người đàn ông hoàn toàn khác biệt.

Cô gọi lại cho Trần Mộng Dao: “Dao Dao, Thẩm Giới… Khi nào anh ấy về nước lại?”

Trần Mộng Dao ở bên kia đầu dây trêu cô, nói: “Sao? Không nỡ nhìn anh ấy đi sao?

Mình cũng không rõ lắm, ngày mai có tiệc họp mặt đó, cậu đến được không? Anh ấy tổ chức đó, à đúng rồi, mình còn muốn dẫn cậu gặp người này, là bạn trai mình, đến được không nói một câu nè.”

“Mình đi.” Ôn Ngôn trả lời theo bản năng. Một giây trước khi cất lời, cô bỗng nhớ đến ngày mai Mục Đình Sâm phải đi công tác, anh không có ở đây, cô có thể liều mình trốn ra ngoài một chuyến.

Sáng sớm hôm sau, Mục Đình Sâm đã rời đi. Ôn Ngôn lục tung khắp tủ quần áo nhưng không thể tìm được bộ đồ nào tử tế, lần đầu tiên cô sinh ra ham muốn tiêu tiền mua sắm, gọi Trần Mộng Dao đi cùng, lượn lờ hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Lúc cô đi thanh toán, Trần Mộng Dao nhìn thấy tin nhắn trừ phí của cô, miệng há thành chữ “O”

“Tiểu Ngôn à, cậu thật sự quá đáng mà, mình vẫn cứ tưởng cậu vất vả nghèo khổ lắm chứ, hóa ra là cậu đang giả bộ nghèo! Thật ra cậu lại là một tiểu phú bàt””

Ôn Ngôn không quá vui vẻ khi nhắc đến số tiền mà Mục Đình Sâm lần trước đưa cho cô: “Đừng nói nhảm, đi thôi.”

Tiệc họp mặt vào buổi tối, địa điểm là biệt thự cạnh biển của Thẩm Giới. Lúc Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao vội vã đi đến, người đã đến kha khá, đa số đều là người Ôn Ngôn không quen, thậm chí cô còn chưa gặp qua, cô chỉ quen mình Thẩm Giới – người dễ nhận thấy nhất trong đám đông kia. Gần như trong nháy mắt bóng dáng anh đã thu hút tầm mắt của cô.

“Ôn Ngôn, lâu rồi không gặp.” Thẩm Giới tiền lên mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô không chớp mắt, khiến cô ngại ngùng ngắng đầu đối diện với anh: “Ừ… đã lâu không gặp anh…”

Người xung quanh trêu: “Thẩm Giới, đây mới là nguyên nhân buổi party này của anh phải không?”

“Đúng thế, thì sao?” Thẩm Giới không che giấu chút nào, dù có phần đùa giỡn nhưng cũng có nửa phần thật nửa phần giả, Ôn Ngôn đỏ mặt cúi đầu xuống, đáy lòng lại như có thứ gì lấp đây, tư vị ngọt ` À À ngào châm châm lan ra.

Trần Mộng Dao kéo Triển Trì từ trong đám người ra: “Tiểu Ngôn, đây là bạn trai mình, Triển Trì!”

Ôn Ngôn đưa mắt nhìn qua, Triển Trì giương giương cằm với cô, coi như là chào hỏi.

Vẻ ngoài Triển Trì rất xuất chúng, dáng người cao cao, ngũ quan tuấn tú, chỉ là trông có vẻ người có tiền khoe mẽ khiến cô không thích lắm, khóe miệng cô cong cong, sau đó theo đoàn người vây quanh đi vào phòng khách.

Nhiệt độ của hệ thống lò sưởi dưới đại sảnh được mở rất vừa vặn, tiếng nhạc cũng rất inh tai, Trần Mộng Dao vừa lên sân khấu đã chơi rất high, nhét vào tay cô một bình rượu vị trái cây: “Cái này uống vào không quá say đâu, vị hoa quả đấy, đừng có bảo mình cậu muốn uống nước lọc, mất hứng lắm.”

Ôn Ngôn thử nhấp một ngụm, vị cồn quả thực rất nhạt, quanh quần nơi chóp lưỡi là vị cam ngào ngạt, cô cũng không cự tuyệt, lại uống một hớp lớn.

Dần dần, cô thấy có hơi nóng, cởi áo khoác ra vứt trên sô pha, bên cạnh Trần Mộng Dao và Triển Trì đã say khướt ôm lấy nhau.

Thắm Giới ghé vào tai cô nói gì đó, cô không nghe rõ, lảo đảo ngã vào vòng tay anh, sau đó thì cái gì xảy ra cũng không hề hay biết nữa rồi.

Hôm sau tỉnh lại, Ôn Ngôn thấy hơi nhức đầu, trở mình rồi trọn to mắt, thấy khuôn mặt phóng to của Thẩm Giới ngay trước mặt mình! Cô sững sờ trong giây lát, sợ hãi lập tức ập đến trong lòng.

Lúc này, ý niệm duy nhất trong đầu cô vậy mà lại là: Nếu bị Mục Đình Sâm phát hiện, cô chắc chắn tiêu đời!

Nghĩ đến đây, Ôn Ngôn hốt hoáng đứng dậy xuống giường, lại phát hiện ra quần áo trên người không biết bị người khác thay ra từ lúc nào, hơn nữa rõ ràng là áo sơ mi của đàn ông!

Chuyện tối hôm qua, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, nhưng loại tình huống này… sao nhìn thế nào cũng thấy đã xảy ra chuyện.

Cả người cô run rấy ở trong phòng tìm quần áo mình, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Trên giường, Thẩm Giới nghe được động tĩnh cau mày, bộ dạng như gần tỉnh lại. Làm cô sợ đến nỗi không kịp tìm quần áo, cầm áo khoác Thẩm Giới lên chạy một mạch ra khỏi biệt thự.

Ở nơi khác, trên đường đi đến sân bay, Mục Đình Sâm ngồi ở hàng ghế sau có chút mệt mỏi xoa xoa ấn đường.

Tài xế Trần Nặc từ kính chiếu hậu trông thấy, do dự khuyên anh: “Thiếu gia, không thì chúng ta đừng xuất ngoại nữa ạ? Hôm qua cậu đã đổi thời gian khởi hành, cậu bận rộn cả đêm trong công ty, bây giờ lại bay thẳng ra nước ngoài, cơ thể sao mà chịu nỗi…”

“Không cần.” Mục Đình Sâm lấy điện thoại ra xem một chút, đang do dự có nên gọi điện thoại không thì trên màn hình hiện lên tin tức.

Tầm mắt anh vội vàng lướt qua tiêu đề, anh nhanh chóng bắm vào, đập vào mắt là ảnh chụp Thẩm Giới và Ôn Ngôn ôm nhau trên giường ngủ, ảnh được chụp vô cùng rõ ràng!

Anh gần như muốn bóp nát di động trong tay: “Trần Nặc, quay xe về nhà”

Trần Nặc thấy sắc mặc anh âm trầm, ý thức được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đổi hướng. Mỗi lần anh tức giận nhát định đều liên quan đến Ôn Ngôn.

Tại Mục trạch, Ôn Ngôn mới bước vào phòng thay quần áo, cửa phòng đột nhiên bị người dùng lực đây mạnh ra, vang lên tiếng nặng trĩu.

Cô chợt quay đầu lại, đụng phải ánh mắt mang theo lửa giận của Mục Đình Sâm vừa bước vào, ý thức được bản thân đang không mặc gì, cô kéo áo khoác qua che trước ngực mình, giọng nói có hơi run: “Sao anh lại trở về rồi….”

Thấy thứ cô cầm là đồ của đàn ông, lửa giận nơi đáy mắt Mục Đình Sâm càng bốc cao: “Cởi ra”

Ôn Ngôn hiểu ý anh, nhưng lúc nãy cô đang chuẩn bị tắm, bên trong không mặc gì, lúc này lại lấy áo khoác ra, không phải…

Vào lúc cô đang do dự, Mục Đình Sâm bước nhanh về trước dùng sức nắm chặt cằm cô: “Là cô tự mình cởi, hay là để tôi giúp cô?”