Nhà Có Shota

Chương 36: Gian phòng




Gian phòng? Gian phòng gì cơ?

Dịch: Apry618

Chung Mạn hơi mê man dựa vào một góc thang máy, tựa đầu vào lớp tường sắt mát lạnh, muốn để cảm giác lạnh lẽo đó xua đi cơn buồn ngủ của mình.

Tối qua về đến nhà không ngờ Diệp Minh Hy vẫn chưa ngủ, ôm theo sách vở đợi cô về giải đáp thắc mắc, còn năm lần bảy lượt phân bua rằnghồi chiều cậu có nghỉ ngơi một chút rồi, giấc ngủ đảm bảo đầy đủ. Thấy cậu ham học như vậy, cô nào có ý nghĩ làm biếng chứ? Bất đắc dĩ đành giảng giải về giới hạn thì một lượt, tới khi mệt đến mức không thể kìm được chống má ngủ gật, Diệp Minh Hy cuối cùng cũng tuyên bố cậu đã hiểu rồi, còn thúc giục cô mau đi ngủ.

Nghĩ tới cái vẻ ông cụ non của cậu, bên môi cô hiện ra nụ cười nhà nhạt. Minh Hy đúng là ngày càng đáng yêu, ai mà nghĩ mấy tháng trước cậu lại là con búp bê Unazukin* không nói không cười?

*Còn có tên là búp bê gật đầu, một loại đồ chơi rất dễ thương của Nhật Bản.

Tinh.

Thang máy đã tới nơi, Chung Mạn gắng gượng mở đôi mắt vẫn còn hơi nhập nhèm, bước vào văn phòng rút ra thẻ của mình cho vào máy chấm công. Sau tiếng cạch thì thấy trên máy hiển thị là 8 giờ 55 phút, thở phào một hơi bỏ thẻ lại, chầm chậm đi về chỗ ngồi của mình.

Vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ làm việc, cô đan chéo tay nằm bò lên trên bàn làm việc, tranh thủ từng giây thời gian nghỉ ngơi. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một bóng người đi tới đứng bên cạnh cô, cô nghiêng đầu híp mắt nhìn, là bà cô phụ trách quét dọn văn phòng.

"Chào chị Thanh, tìm em có việc gì?" Chung Mạn ngồi dậy, mỉm cười hỏi.

"Cô Chung à, gian phòng của cô tôi đã dọn sạch rồi, nếu cần giúp đỡn thì hãy nói với tôi." Chị Thanh cười tươi như hoa đáp lại.

"Gia phòng? Gian phòng gì cơ?" Đầu Chung Mạn càng rối thêm, cô đâu có gian phòng nào để chị Thanh quét dọn chứ?

"Chung Mạn, à không, Tiểu Triệu, chúng ta nên sửa thành gọi cô ấy là giám đốc Chung rồi!" Bên cại lại tới thêm một người, lần này Chung Mạn không cần quay đầu cũng biết đó là Trương Minh Nghi. Lúc này mặt mày Trương Minh Nghi có vẻ hồng hào, vui mừng ra mặt, dường như đã gặp được chuyện tốt nào đó.

Hai giây sau, lời của Trương Minh Nghi mới vào trong đầu Chung Mạn... Giám đốc Chung?! Cô nhảy lên, mắt mở lớn không thể tin nổi hỏi Trương Minh Nghi: "Gì mà giám đốc Chung?! Tôi?!"

"Đúng vậy, chúc mừng đã cô thăng chức." Tiểu Triệu cũng mặt mày hớn hở đi tới chen lời.

Suy nghĩ đầu tiên của Chung Mạn là cô bị trêu chọc rồi, Trương Minh Nghi thấy cô không tin bèn để cô ngồi xuống, mở ra thông báo thăng chức hôm nay công ty gửi trong hòm mail, ra hiệu cho cô từ từ xem.

Bên dưới là thông báo điều động chức vụ của công ty trang phục Mỹ... Chung Mạn càng đọc xuống dưới, mắt mở ra càng to. Chẳng trách Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu vui tới vậy, họ đều từ nhân viên kinh doanh thăng lên thành nhân viên kinh doanh cấp cao, mà Chung Mạn cô thì nhảy liền mấy bậc, từ nhân viên kinh doanh thăng làm giám đốc!

Điều này là thật ư? Điều này là thật ư? Chung Mạn lập tức ngẩng đầu nhìn tên người gửi, đúng là hòm thư của tổng công ty, nhưng điều này thật sự có khả năng sao?

Qua nửa phút, Chung Mạn bắt đầu tiếp nhận tin tức này, trong đầu lập tức nghĩ tới một việc khác...

Hữu Lương thì sao? Ai cũng đều biết anh ấy chắc chắn sẽ được thăng chức, vậy anh ấy thì sao?

Chung Mạn tập trung tinh thần xem bản thông báo kia lần nữa, tên của Lục Hữu Lương cũng không bất ngờ xuất hiện ở trên bản thông báo này.

"Đề bạt nhân viên kinh doanh cấp cao Lục Hữu Lương làm phó giám đốc."

Không sao, Lục Hữu Lương chỉ thăng một bậc làm phó giám đốc cũng bình thường, nhưng dưới tình huống mình cô liền ba bậc, tình huống của anh trở nên không bình thường.

Cô vội vàng ngẩng dầu nhìn về phía chỗ ngồi của Lục Hữu Lương, rõ ràng là anh đã nhìn sang cô từ lâu, khi chạm vào ánh mắt cô thì cho cô một nụ cười. Khoảng cách quá xa, Chung Mạn không nhìn ra bên trong nó rốt cuộc có cay đắng hay không, nhưng cô nghĩ chắc chắn có. Đi ra từ nhóm của Lục Hữu Lương, giờ thăng chức lại còn nhanh hơn cấp trên cũ, trực tiếp đạp Lục Hữu Lương xuống dưới, cho dù là Hữu Lương thì cũng sẽ không vui đâu nhỉ?

Mỉm cười nhận lời chúc mừng của vài người bên cạnh, trong lòng Chung Mạn luôn lo lắng tâm trạng của Lục Hữu Lương. Khó khăn lắm mới tống cổ được mấy người này, cô móc ra điện thoại định gửi tin nhắn cho Lục Hữu Lương, nhưng nghĩ mất năm phút cũng không biết nên viết gì.

Chúc mừng anh ấy? Thế liệu có giống mỉa mai không?

An ủi anh? Thế liệu có giống đồng tình không?

Lần thăng chức này của cô quá lạ lùng, cho dù thế nào cũng đều là sai.

"Cô sẽ không âm thầm khóc lóc vì thăng chức đó chứ?"

"Mạc tổng." Cô giật nảy mình, vội vàng cất điện thoại lại.

"Căng thẳng thế làm gì, thấy thông báo thăng chức rồi chứ?" Mạc tổng tinh thần thoải mái, Chung Mạn biết không phải anh tới mắng cô không lo việc chính, tâm trạng cũng thoải mái theo.

"Nhìn thấy rồi, tôi không tin rồi xem lại mấy chục lần, cuối cùng mới xác định đó là tên tôi."

"Có quá như vậy không?" Mạc Lâm bị ngữ điệu của cô chọc cười, "Tổng công ty đã tán thưởng cô như vậy, cô phải làm cho tốt đó."

"Cũng là Mạc tổng coi trọng." Chung Mạn tất nhiên biết việc thăng chức này Mạc Lâm không thể không góp công, mà huống chi nếu không phải anh, mình sớm đã bị sa thải vì làm thêm ở ngoài rồi, lấy đâu ra chức mà thăng?

Mạc Lâm cười cười, lại nói: "Cô thăng chức, tất nhiên là phải mời mọi người ăn một bữa, cô xem lúc nào thì được?"

Chung Mạn được anh nhắc nhở như vậy thì tỉnh ra, cúi đầu nghĩ ngợi rồi đáp: "Có lẽ là tối thứ sáu?" Thứ bảy là thời gian nghỉ của trường học, Diệp Minh Hy không cần phải thi.

"Được." Mạc Lâm đứng thẳng người dậy, lớn tiếng nói với người trong cả văn phòng: "Các đồng nghiệp chắc cũng đã thấy thông báo tổng công ty gửi tới rồi, chúng ta có bốn đồng nghiệp được thăng chức, vậy bữa tối, bữa trưa và giải trí sau bữa cơm của thứ sáu hẳn là có người trả rồi nhỉ?"

Mạc Lâm vừa nói ra câu này, cả đám trong văn phòng liền hoan hô. Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu nhìn nhau một cái, lập tức nói: "Không vấn đề gì, bữa trưa của mọi người tôi và Tiểu Triệu sẽ mời!"

Nghe cô nói hào phóng như vậy, mọi người lại một phen hoan hô.

Chung Mạn thấy Lục Hữu Lương đi tới, anh lại chẳng hề nhìn cô, chỉ nói: "Tôi mời bữa tối vậy."

"Vậy tôi đành mời đi giả trí thôi." Cô giả vờ bất lực, khiến mọi người đều cười, Lục Hữu Lương cũng cố nặn một nụ cười, nhưng rõ ràng ảm đạm hơn nụ cười ngày thường nhiều.

Chung Mạn thấp thỏm muốn đợi mọi người tản đi hết để nói riêng với Lục Hữu Lương vài câu, hi vọng này lại bị một câu của Mạc Lâm đập vỡ: "Vậy chứ quyết định thế đi, mọi người quay lại làm việc nghiêm chỉnh nào."

Tổng giám đốc ra lệnh, mọi người đâu dám không nghe? Chung Mạn nhìn đám người chạy toán loạn, trong lòng vô cùng phiền muộn. Khó khăn lắm mới đợi được tới giờ cơm trưa, không ngờ Mạc tổng lại không biết ý lấy ra bữa trưa nóng nổi mà anh chàng shipper đưa tới, đợi họ ở cửa phòng họp nhỏ, như này Chung Mạn muốn làm gì cũng không được, tức tới ngứa răng ngứa lợi.

Sau khi tan làm thì càng không cần nghĩ nữa, từng giây cô đều muốn lao về phía trung tâm dạy thêm, ai còn có thời gian đi xem Lục Hữu Lương ở đâu?

Kết quả là khi đi ra từ trung tâm dạy thêm, nhìn thấy Mạc Lâm cười vui vẻ, sự ai oán của Chung Mạn không cần nói cũng biết.

"Sao lại thế này?"

"Không có gì, đi thôi." Anh hỏi nữa là cô hộc máu đó.

Xe tiến vào đoạn đường ngựa xe như nước, Mạc Lâm vừa điều khiển vô lăng vừa hỏi: "Bị học sinh ở trung tâm dạy thêm trêu chọc sao?"

"Sao có thể," Cô lắc lắc đầu, "Chúng nó ngoan lắm."

"Thế là việc của công ty à? Nhưng hôm nay cô thăng chức rồi, chắc phải rất vui mới đúng."

"Tôi cũng không biết, chỉ là cảm thấy... Ừm, tôi cũng không biết nói sao."

"Vậy thì là chuyện công ty rồi." Mạc Lâm liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu trong xe. "Nếu tôi không biết đó là việc vui, chỉ nhìn vẻ mặt của cô, sẽ tưởng là cô và bạn trai cãi nhau đó."

Chung Mạn cười khổ, du dự một chút rồi lấy can đảm mở miệng hỏi: "Mạc tổng, anh có thể nói cho tôi biết tại sao tôi lại có thể thăng liền ba cấp không?"

"Thăng nhanh quá cô không vui à? Tôi còn tưởng ai ai cũng đều muốn thăng chức như máy bay trực thăng cơ."

"Tôi nghĩ giờ mình đang ngồi trên tên lửa. Chung Mạn tựa đầu vào gối xe, hai mắt nhìn về cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe. "Hôm nay khi tất cả đồng nghiệp tới chúc mừng tôi đều mang theo sự ngờ vực, nhưng mà cũng đúng, dù sao đến chính tôi cũng nghi ngờ mình dựa vào đâu mà có thể làm giám đốc, mà Hữu Lương được mọi người trông chờ nhất lại chỉ là phó giám đốc."

"Thì ra không phải cô quá nhanh, mà là Lục Hữu Lương quá chậm?"

Chung Mạn quay đầu lại nói: "Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi oán trách gì đâu, chỉ là tôi không hiểu được."

"Tôi biết." Mạc Lâm cười an ủi cô. "Hay là cô nói về ưu điểm của mình đi?"

"Ư điểm của tôi?" Chung Mạn ngẩn người.

"Không sai, ưu điểm của cô."

Chung Mạn suy nghĩ, cô có ưu điểm gì? "Khi tôi xử lý vấn đề thì có kiên nhẫn hơn, làm việc có kế hoạch hơn, nhẫn nhục chịu khó không sợ vất vả..." Tiếp tục vùi đầu nghĩ, lại chẳng nghĩ được gì cả. "Hình như được có từng đó."

"Một giám đốc tốt cho dù là đối với khách hàng, cấp trên, cấp dưới thì đều cần lòng kiên nhẫn, nếu không phương diện nào đó nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề; một giám đốc tốt cần nhìn xa trông rộng hơn cấp dưới, có kế hoạch hoàn chỉnh hơn với tất cả mọi việc; một giám đốc tốt cần gánh vác áp lực của cấp trên và kỳ vọng của cấp dưới, hơn nữa còn phải không ngừng sửa đổi để đạt tới yêu cầu của khách hàng một cách hoàn hảo." Mạc Lâm nói xong một tràng này, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Chung Mạn. "Ba điều kiện này cô đều có đủ, tại sao cô lại không làm được giám đốc tốt?"

Chung Mạn lập tức bị chấp động, cô thật sự tốt tới vậy sao? Những thứ cô nghĩ là ưu điểm nhỏ, thì ra lại có thể phóng đại được như vậy.

"Thật sao?" Chung Mạn lẩm bẩm khó tin.

"Cô nghi ngờ sao?" Ngữ điệu của Mạc Lâm là ngạc nhiên, là khó mà tin được, cũng ẩn chứa ý chất vấn. Cứ như thể Chung Mạn nói ra bất kì câu nào không nên nói nào, thì chính là nghi ngờ mắt nhìn của anh, sỉ nhục trí tuệ của anh.

"Không." Chung Mạn thẳng người lại, tâm trạng thả lỏng một chút, đôi vai cũng nặng nề thêm một chút.

Nghe xong lời này của Mạc Lâm, cô cảm thất mình không chỉ nên làm giám đốc, mà còn phải là một giám đốc tốt... Thoáng trong phút chốc, cô hiểu được ý của Mạc Lâm. Cái anh nói không phải là có làm giám đốc được không, mà là có làm một giám đốc giỏi được hay không.

Đúng vậy, cô trở thành giám đốc đã là một sự thật, lúc này cô không nên nghi ngờ tại sao mình lại thăng chức, mà nên nghĩ làm thế làm để làm tốt công việc của mình!

Cô không nên nghi ngờ bản thân, mà cần phải vững tin rằng mình làm được, và sẽ cố gắng hoàn thành!

"Tôi hiểu rồi! Cô cười rạng rỡ, trên mặt toả ra ánh sáng tự tin. "Cảm ơn Mạc tổng!"

"Tôi thích lời cảm ơn thực tế một chút hơn đấy." Xe dừng trước đèn giao thông, Mạc Lâm liếc cô một cái đầy ẩn ý.

Bị ảnh hưởng từ ánh mắt đầy thâm ý của anh, tim cô lỡ mất một nhịp, sau đó đập nhanh thình thịch thình thịch. "Ý anh là..."

"Chung Mạn, tôi..." Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt hơi hơi chuyển hồng của Chung Mạn, chợt nở nụ cười rạng rỡ, khiến nhịp tim cô vất vả lắm mới làm yên được thêm lần nữa mất khống chế. "Đói rồi."

"Hả?" Cô nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Tôi nói, tôi đói rồi." Mạc Lâm giả vờ như không biết cái đầu đơn giản của cô đang nghĩ gì, hờ hững nói. "Giám đốc Chung, để thể hiện thành ý của cô, chắc cô không ngại mời tôi ăn bữa khuya chứ?"

"Hả?" Cô ngẩn tò te, ba hồn bảy vía vẫn đang dắt tay nhau tung tăng ở sao Hoả.

"Vậy tôi coi như cô đồng ý rồi nhé." Mạc Lâm lưu loát khởi động xe, lái đi thẳng ở đoạn trước kia lẽ ra phải rẽ trái, để mình và Chung Mạn cùng đi về con đường trước giờ chưa từng đặt chân tới.