Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 47: Tựa như đã chết




Phòng ngủ của Tông Chính có một cái cửa sổ sát đất, giống những thiết kế khác trong phòng, rất chi là lớn, chiếm nguyên cả một vách tường, tấm rèm trong suốt che cửa sổ sát đất chỉ kéo một nửa, Lâm Miểu Miểu vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu sáng.

Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cô vẫn rất có quy luật, bình thường sẽ ngủ một mạch đến sáng, nhưng hôm nay, thật bất ngờ lại tỉnh dậy sớm hơn.

Cơ thể rất khó chịu, giống như bị ô tô nghiền qua vậy, vừa không có lực vừa mỏi nhừ, mới hơi cử động chân, thân thể mệt mỏi càng thêm rõ ràng, cô nằm ngang, dưới gáy là cánh tay của Tông Chính, đầu anh đè lên vai trái cô, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng thở ra chỗ xương quai xanh của cô, khiến da cô hơi nhột.

Anh ngủ rất say, vẻ mặt thoải mái, giống một người đàn ông sạch sẽ đơn thuần.

Từ khi anh vừa sinh ra, đã nhận được lễ vật trời cao bạn tặng, có cuộc sống vật chất tốt nhất, quan hệ gia đình hoà thuận, cuộc sống suông sẻ...... Anh cái gì cũng có, muốn cái gì, đều có thể dễ dàng có được, có lẽ chính bởi vì thế, đáy lòng anh vẫn giữ lại được sự thuần khiết, lúc anh buông lỏng, hình ảnh trong trẻo này bày ra trước mắt cô.

Cô lặng lẽ nhìn anh, bỗng hy vọng thời gian dừng lại vào lúc này, cô và anh là hai loại người khác nhau, anh vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được cái đói mấy ngày không ăn, quan hệ ruột thịt làm cho người ta phiền não, và sự mờ mịt không biết tương lai sẽ ra sao.

Thế nhưng có quan hệ gì cơ chứ?

Anh giống như một vầng thái dương, mà vầng thái dương này, sau này sẽ chỉ thuộc về một mình cô.

Cô thu hồi ánh mắt, hơi cử động, vai trái bị anh đè tê cứng, cô lui ra khỏi lòng anh, mũi chân mới vừa chạm đất, một cánh tay bất thình lình ôm lấy thắt lưng của cô, ngay sau đó, trời đất quay cuồng, lại lần nữa cô quay về nằm trên giường, Tông Chính đè lên người cô, không nói chuyện, chỉ nằm như vậy, đầu tựa vào hõm cổ của cô.

Sau đó dục vọng của anh bắt đầu thức tỉnh, ôm cô dịu dàng làm một lần, vừa nồng nàn vừa hỗn loạn, ngọn lửa cháy trong cơ thể anh thiêu đốt cô hết lần này tới lần khác, đến khi kết thúc, anh vẫn đè trên người cô.

Tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã xuyên qua cửa sổ sát đất và chiếc rèm mỏng nửa trong suốt chiếu vào trong phòng, anh hôn một cái lên trán cô.

"Buổi sáng anh có hai cuộc hội nghị thường kỳ......"

Cô uể oải "ừm" một tiếng, sau đó nhìn về phía đồng hồ trên tường, sáng thứ hai, chín giờ năm mươi tám phút, anh lại hôn một cái nữa lên môi cô, rồi mới vén chăn bắt đầu mặc quần áo, áo sơ mi màu đen vừa vặn bọc lấy cơ thể anh, eo hẹp vai rộng, đẹp trai vô cùng.

Lâm Miểu Miểu ôm lấy chăn, trong đầu vẫn còn say, ngồi mấy phút, cô chống cơ thể cũng muốn rời giường, lại bị Tông Chính ngăn cản.

"En ngủ thêm lúc nữa đi." Nụ cười của anh có vài phần đắc ý.

"Em muốn tắm." Cái lần lúc gần sáng, sau khi anh làm xong liền ôm cô ngủ tiếp, cô cũng mệt vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi, bây giờ toàn thân đều dính dấp.

Tông Chính ôm cô vào phòng tắm, đặt lên bàn đá cẩm thạch chỗ bồn rửa tay, Lâm Miểu Miểu vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt đã bắt đầu nóng lên, ngay cả trong không khí cũng có mùi vị phảng phất sau khi hoan ái, Tông Chính rõ ràng cũng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhìn chằm chằm vết hôn trên làn da trắng ngần của cô, hơi thở bắt đầu dồn dập, ánh mắt của anh làm cho cô càng thêm không được tự nhiên, lần đầu cô hơi xấu hổ, bắt đầu lựa lời nói: "Anh không phải muốn đi công ty sao? Em có thể tự mình xử lý."

Chỉ là tay phải của cô bị thương hơi nặng một chút, vết thương bên tay trái cũng đỡ hơn nhiều, tự mình tắm mặc dù không tiện lắm, nhưng cô thực sự không muốn để cho Tông Chính tắm hộ, Tông Chính một lần nữa lấy cớ tay cô bị thương gạt bỏ yêu cầu của cô, lau chùi cho cô hai lần, sau đó vẻ mặt cười xấu xa kéo chân cô ra, sau đó tiếc nuối thở dài, tuần trước anh xếp lịch dày đặc, hội nghị thường kỳ vào thứ hai, anh nhất định phải có mặt, Giang Trạch đã gọi cho anh hai lần, nếu như hội nghị có thể hoãn, Giang Trạch tuyệt đối không có can đảm gọi cho anh lần thứ hai.

Sau đó anh rất đứng đắn lau cho cô hai lần xong, ôm cô lên giường, sau khi Tông Chính đi, Lâm Miểu Miểu cũng không ngủ được, nằm được nửa tiếng đồng hồ, thì nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần.

Lâm Thế Quần hẹn cô ăn cơm trưa.

Từ sau khi cô trở về, Lâm Thế Quần cứ cách mấy ngày lại hẹn cô đi ăn cơm, nhưng cô chưa đồng ý lần nào, có điều lần này, Lâm Miểu Miểu nhận lời.

Cô gửi cho Tông Chính một tin nhắn, Tông Chính đang họp, vừa nhìn thấy tin nhắn của cô, tâm trạng bực dọc mới khá hơn.

Vừa sáng, anh có bà xã yêu kiều không ôm, chạy đến nơi này họp với mấy lão già, tâm trạng khỏi phải nói có bao nhiêu hậm hực.

Tông Chính: Anh đi cùng em.

Lâm Miểu Miểu: Em đi một mình được rồi.

Tông Chính hơi đắn đo, không khăng khăng đòi đi cùng cô nữa, tối hôm qua ở trong thư phòng nhà họ Lâm, Lâm Thế Quần nói đến chuyện tặng cổ phần, hôm nay ông ta hẹn Lâm Miểu Miểu ăn cơm, hiển nhiên là vì chuyện này.

Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn trên bàn phím, anh hồi âm: Anh để Vương Cường đưa em đi, ăn cơm xong anh tới đón em.

Từ hai năm trước sau lần Tông Chính bị cô gài bẫy, không hề kiêu căng kiêu ngạo nữa, bên cạnh luôn có mấy vệ sĩ, phần lớn là lính bộ đội đặc chủng giải ngũ, Lâm Miểu Miểu không từ chối ý tốt của Tông Chính, cô vừa xảy ra tai nạn, còn chưa bắt được hung thủ, đương nhiên không dám khinh thường, điều quan trọng nhất là bây giờ cơ thể cô rất không thoải mái, ngay cả chân cũng không nhấc lên được.

Sau khi thức dậy, uống một bát cháo nhỏ, cô cũng không có khẩu vị, nằm trên ghế dựa trong vườn hoa, mệt mỏi nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, hơn mười một giờ, cô uể oải trở về phòng ngủ, thay quần áo xong, mới ra đến cửa đã nhìn thấy hai chiếc Mercedes màu đen đậu trước cửa.

Địa điểm Lâm Thế Quần hẹn cô ăn cơm, là một biệt viện trong núi do một câu lạc bộ tư nhân kiến thiết lại, nơi này non xanh nước biếc, cách xa khu vực thành thị, hết sức yên tĩnh, bãi đỗ xe bên ngoài biệt viện từng hàng xe sang trọng đậu đó, Lâm Miểu Miểu vừa đi vào, đã có một nhân viên phục vụ dẫn cô đi đến một khu vườn nhỏ.

Trong vườn trồng đầy tre trúc, có một dòng suối từ đỉnh núi dẫn xuống chảy ngang qua, sau khi Lâm Miểu Miểu ngồi xuống, đợi không đến mười phút, Lâm Thế Quần đã tới.

Lâm Thế Quần đã gần năm mươi, nhưng được chăm sóc rất tốt, âu phục thủ công màu thẫm mặc trên người Tông Chính có vẻ anh tuấn mạnh mẽ khí thế bức người, còn mặc trên người ông lại có sự thanh nhã chín chắn lắng đọng theo năm tháng, ông mỉm cười, dường như tâm trạng rất tốt, hỏi thăm vài câu tình trạng vết thương của cô, sau đó lấy ra một bản hợp đồng đẩy tới trước mặt cô.

"Đây là quà cưới cha cho con."

Hôm qua lúc Diệp Ninh nói cho cô biết, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, với giá trị vốn hoá thị trường(1) của tập đoàn Lâm thị, 10% tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, cô nhìn lướt qua, từ chối không chớp mắt. Lâm Thế Quần khẽ thở dài, mặc dù thời gian ông sống chung với Lâm Miểu Miểu vô cùng ngắn ngủi, nhưng ông biết rõ cô là người như thế nào, từ lúc cô mười sáu tuổi, đã từ chối tất cả mọi thứ ông cho, tiền bạc, vật chất, kể cả lời hỏi thăm.

Cô im lặng, cô có cách nghĩ của riêng mình, đơn giản liền có thể đưa ra quyết định cuối cùng, quyết định của cô có lẽ không phải là suy nghĩ cặn kẽ, nhưng thẳng thắn lại quả quyết.

Thẳng đến lúc đó, ông mới rõ, cô con gái lớn lên tại thôn quê bị ông đưa đến nước Y, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không trở về bên cạnh ông, có lẽ là vì cái chết của Lâm Tư, hoặc là vì tuổi tác đã cao, ông bắt đầu để ý đến gia đình của mình, đáng tiếc ngôi nhà ở Trường Nguyệt Loan với ông mà nói, mãi mãi là một vòng hỗn loạn.

Sự cự tuyệt của Lâm Miểu Miểu nằm trong dự liệu của ông, trong lòng ông có phần nặng nề, nhưng vẫn cười ôn hoà với cô, Lâm Miểu Miểu lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi xách, đẩy tới trước mặt ông: "Đây là xe lần trước ông đưa cho tôi, tôi nghĩ dùng không lâu, nêm mới nhận."

Nụ cười của Lâm Thế Quần từ từ thu lại, trong lòng đau nhói, hôm qua khi biết Lâm Miểu Miểu xảy ra tai nạn, ông mới giật mình hiểu ra, mình cả đời bận rộn, tự cho là công thành danh toại, đến khi tuổi già, lại suýt chút nữa ngay cả một đứa con đưa tiễn cũng không có.

Nhiều năm nay, tuy rằng Cố Dung thường gây chuyện với ông, nhưng ông vẫn còn có một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, thế nhưng hai năm trước Lâm Tư chết, Cố Dung gần như nổi điên, mà ông trong một đêm như già đi mười tuổi.

Nhìn đôi đồng tử đen tuyền đơn thuần của Lâm Miểu Miểu, ông khổ sở hỏi: "Con nhất định phải khách khí như vậy với ba sao?"

Cô không trả lời, nhưng thái độ của cô, trong rừng trúc yên tĩnh, biểu lộ vô cùng rõ ràng.

Một lát sau, Lâm Miểu Miểu ngước mắt lên hỏi: "Tôi có thể biết...... chuyện xảy ra năm đó giữa ông và mẹ tôi không?"

......

Lúc Tông Chính đến đón Lâm Miểu Miểu, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại: "Ăn cơm không vui à?"

Trên mặt cô không có biểu tình gì, cả người lộ vẻ u sầu. Cho tới bây giờ Tông Chính chưa hề thấy tâm trạng u ám như vậy trên người cô.

"Ừ." Thanh âm của cô cũng rất trầm.

Dọc đường đi Lâm Miểu Miểu đều im lặng, khiến tâm trạng của anh cũng càng lúc càng xấu, Tông Chính tạt xe vào bên đường, cau mày hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Hả? Không sao." Cô ngẩng đầu lúc này mới phát hiện xe đã ngừng lại.

Trong lòng Tông Chính giận dữ kiềm chế không nói ra được, đưa tay kéo cô lại gần, rất không khách khí hỏi: "Em cho rằng mắt anh mù không nhìn thấy à?"

"Em không sao." Lâm Miểu Miểu hơi nghiêng đầu tránh đi, rủ mi xuống, hơi thở phiền muộn quanh người giảm đi chút ít.

Anh xoay mặt cô sang, rống lên với cô: "Lần sau muốn nói không sao, phiền em đừng làm bộ dạng muốn chết không muốn sống này đi."

Lâm Miểu Miểu hất tay anh ra, trở lại chỗ ngồi của mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cơn giận trong lòng Tông Chính càng lớn, mấy ngày nay anh chưa phát giận với cô lần nào, ngoại trừ việc anh cố gắng hết mức kiểm soát tính khí của mình, còn bởi vì mấy ngày qua quan hệ của hai người rất hoà hợp, tâm trạng anh tốt, không tức giận nổi với cô, nhưng trông thấy bộ dạng này của cô, anh đã giận không có chỗ phát tiết, nếu có chuyện phiền muộn đau lòng, có thể nói ra để anh giải quyết, bây giờ coi là gì? Trong lòng có chuyện, cô nhất mực nói không sao.

Về đến hoa viên Thế Kỷ, Tông Chính vừa xuống xe đã lôi Lâm Miểu Miểu lên phòng ngủ, đóng cửa lại liền bắt đầu cởi quần áo của cô, cơn giận tích tụ trong lòng anh, hễ cứ làm chuyện gì cũng không thông thuận, cúc thứ nhất bị anh cởi ra, anh trực tiếp dùng sự ngang ngược vừa xé vừa kéo, cúc áo lập tức bị bứt bay ra, Lâm Miểu Miểu lui về phía sau mấy bước, ngăn tay anh, bây giờ cô nào có tâm trạng thân mật cùng anh, huống hồ dáng vẻ nổi giận đùng đùng bây giờ của anh, nào giống muốn thân mật với cô, thật giống như muốn cắn chết cô thì đúng hơn.

Cô lùi về sau, anh lập tức sải bước tới, khom lưng ôm cô, ném lên trên giường, tâm trạng Lâm Miểu Miểu vốn không tốt, hiện tại cũng phát cáu.

"Anh đi ra ngoài!"

Tông Chính cởi âu phục vứt xuống thảm, đang cởi cúc tay áo, nghe vậy chợt nhớ tới câu nói lần tổng kết nào đó của Đỗ Thiếu Khiêm.

Đỗ Thiếu Khiêm hình như vừa chia tay với phụ nữ, cổ bị cào mấy vết đỏ, vừa uống rượu, vừa cảm khái: "Phụ nữ a, lúc tâm trạng tốt, thế nào cũng được, lúc tâm trạng không tốt, mắng cậu như cháu trai 3 tuổi ấy." Tên đó nhe răng sờ cổ, "Tình cờ gặp một em dũng mãnh, còn phải chịu bạo lực gia đình nữa."

Bây giờ Tông Chính đã hiểu hết ý nghĩa sâu xa của những lời này, bây giờ Lâm Miểu Miểu không mắng anh, cũng không đánh anh, thế nhưng mấy chữ kia, lọt vào trong lỗ tai anh, kỳ thực so với vừa đánh vừa mắng cũng không khác nhau là mấy, anh đoán mình lại tiếp tục xung đột với cô, nói không hay thì là lại diễn ra một trận vật lộn.

Buổi sáng vẫn còn tốt, vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, kết quả ăn bữa cơm với Lâm Thế Quần, liền biến thành con nhím, Tông Chính trong lòng oán giận Lâm Thế Quần.

Anh cởi quần áo của mình, nhảy lên giường kéo cô vào trong lòng, Lâm Miểu Miểu vừa mới ngọ ngoạy, anh lập tức trở mình đè lên người cô, ít nhất anh cũng nặng hơn 70 kg, đè lên người cô, rất nặng, cả người cô vốn đã mệt mỏi vô lực, bị đè như vậy ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có.

"Anh xuống đi."

Tông Chính cúi đầu gặm trên miệng cô, dưới tay bận rộn cởi quần áo của cô, Lâm Miểu Miểu vùng vẫy, vừa nhấc chân đã cảm thấy đau nhức, cô mệt mỏi xoay mặt đi, không muốn nhìn anh, Tông Chính thấy bộ dạng này của cô, mất hết hứng thú dừng lại động tác.

"Lâm Thế Quần đã nói gì với em?"

Chú thích:

(1): Giá trị vốn hoá thị trường: là thước đo quy mô của một doanh nghiệp, là tổng giá trị thị trường của doanh nghiệp, được xác định bằng số tiền bỏ ra để mua lại toàn bộ doanh nghiệp này trong điều kiện hiện tại.