Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 10




“Hoàng Thượng,để cho nô tỳ đến hầu hạ ngài, chờ qua đêm nay, Hoàng Thượng có thể trở thành nam tử hán chân chính.” Triệu Ngọc Phân đem nhai gò bồng đào áp tới, không sợ gian nan cởi bỏ long bào thượng.“Hay là Hoàng Thượng sợ hãi? Cho nên mới muốn đuổi nô tỳ đi?” Cha từng nói qua tiểu hoàng đế này tính rất trẻ con,có thể dung chiêu khích tướng

Nạp Lam tức giận rống,“Ai nói trẫm sợ?”.

Triệu Ngọc Phân thấy cách khích tướng có hiệu quả, lập tức thừa dịp thắng truy kích. Chỉ cần nàng thuận lợi, vị trí hoàng hậu chính là của nàng .

“Nô tỳ chỉ biết Hoàng Thượng trời không sợ, đất không sợ, là nam tử hán đại trượng phu.” Nàng đẩy ngã hắn ở trên giường, đôi môi đỏ mọng, ở trên mặt hắn, trên cổ hắn hôn lên, ngón tay ngọc còn vội vàng cởi áo tháo thắt lưng cho hắn, đáy lòng đang thấy may mắn dụ dỗ thành công.“Hoàng Thượng, nô tỳ rất thích nag2!”.

“Hoàng Thượng, thích nô tỳ đối ngài như vậy sao?” Triệu Ngọc Phân ngẩn lên, mị nhãn như tơ hỏi.

Triệu ngọc phân không có phòng bị, thoáng chốc té chổng vó.

“A! Đau quá!” Nàng đau đến nước mắt chảy ròng.

Nạp Lam không rảnh bận tâm nàng, bận lại long bào, lớn tiếng hô lớn,“Tiểu Thuận Tử!”.

“Hoàng Thượng, nô tài ở chỗ này.” Tiểu Thuận Tử nghe thấy tiếng kêu, nghĩ đã xảy ra chuyện, hoang mang vọt vào cửa,“Ách! Này…… Triệu …. nàng làm sao vậy?”.

Nạp Lam không vui nói,“Tiểu Thuận Tử, đem nữ nhân này đuổi về nơi trước đó.”.

“Hoàng Thượng……” Triệu Ngọc Phân bày ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

Tiểu Thuận Tử rất là hao tổn tâm trí gọi tới hai cung nữ, đưa Triệu Ngọc Phân về Ninh Tú Cung, còn tưởng rằng nàng có công phu mê hoặc, có thể hầu hạ hoàng thượng, không thể tưởng được hoàn toàn ngược lại, hắn thật sự là nhìn lầm người .

“Hoàng Thượng, có phải Triệu Ngọc Phân làm ngài mất hứng ? Hay là đổi Hạ Tiệp dư đến hầu hạ ngài?”.

Nạp Lam căm giận nói:“Không cần !” Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha? Không có chuyện gì nhớ tới xú nha đầu kia?

“Như vậy, nô tài nên làm như thế nào, mới có thể làm cho Hoàng Thượng nguôi giận?” Còn tưởng rằng đêm nay có thể để tiểu hoàng đế biến thành “Nam nhân”, nói không chừng tính cách sẽ chửng chạc thêm một chút.

Cứ tưởng đến thua trong tay xú nha đầu Linh Lung kia, khiến cho Nạp Lam hận nghiến răng.

“Đưa lỗ tai lại đây.”.

“Dạ.” Tiểu Thuận Tử cúi người xuống, đưa lỗ tai để sát vào, chỉ sợ nghe lộn .

Nạp Lam thì thầm vài câu sau sau đó hỏi:“Nghe hiểu không?”.

“A…… việc này có thể rất nguy hiểm ? Hoàng Thượng cần “Cái kia” để làm gì nha?”.

“Ngươi đừng hỏi nhiều, dù sao đêm mai trẫm sẽ đợi.” Nạp Lam chuyên chế nói.

Hoàng mệnh nan vi,Tiểu Thuận Tử đành phải ngoan ngoãn làm theo .

Hôm sau giờ tuất qua đi, trên tay của Tiểu Thuận Tử ôm một túi nho nhỏ, trong lòng run sợ trở lại Hoàng Cực Điện, hai tay giống như cằm khoai lang nóng lập tức dâng.“Khải tấu Hoàng Thượng,thứ ngài cần, nô tài đã tìm được rồi.”.

Vẻ mặt Nạp Lam vui sướng đưa tay tiếp nhận,“Mau đưa cho trẫm nhìn xem.”.

Tiểu Thuận Tử biến sắc, vội vàng bắt tay lùi về đi.“Hoàng Thượng, ngài vẫn là đừng nênxem, nô tài cũng không biết cuối cùng có độc hay không có độc tính, lỡ như Hoàng Thượng bị thương,thì……”.

Nghe được khả năng có độc, trong lòng của Nạp Lam có chút e ngại,“Được rồi! Trẫm không mở ra là được.”.

“Hoàng Thượng, ngài lấy làm cái gì?” Tiểu Thuận Tử lo lắng chủ tử lại đột phát ý tưởng mới,để chỉnh người nào nha .

“Ngươi cũng đừng hỏi nhiều , tóm lại, trẫm có cchỗ dùng.” Nạp Lam thật cẩn thận bắt lấy túi, miễn cho thứ này chạy ra gây phiền toái lớn.

Thời gian chậm rãi đi qua, quả thực là Tiểu Thuận ngồi cũng khó khăn, thoáng nhìn chủ tử vui vẻ phê tấu chương, hắn càng nghĩ càng bất an, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Nạp Lam phê xong quyển tấu chương cuối cùng, hắn theo bản năng nhìn ngoài cửa sổ một chút, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

“Tiểu Thuận Tử, chuẩn bị kiệu!”.

Tiểu Thuận Tử giật mình,“Hoàng Thượng, đã trễ thế này,hoàng thượng còn muốn đi chỗ nào?”.

“Phượng Minh Điện.” Nạp Lam cẩn thận nâng túi lên, có thể cảm giác được vật thể bên trong đang chuyển động, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.Hắn muốn thấy dáng vẻ của xú nha đầu kia sợ tới mức tè ra quần, chạy trối chết,không dám ở đây lâu một khắc.