Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 17: 17: Âm Mưu Mở Màn





Translator: Harn
Toàn bộ hơi lạnh vây quanh Lương Tiêu đều biến mất, đi đến cạnh Chúc Húc, thấp giọng nói "Lại vẽ suốt một ngày? Không phải anh nói mệt thì phải đi nghỉ sao?"
Chúc Húc lấy lòng nói: "Em say vẽ quá quên mất mà, chắc chắn em sẽ nghe lời anh, sau này không làm như vậy nữa."
Lương Tiêu không trúng chiêu của cậu, liếc cậu một cái, "Sau này anh nhắc em."
Chúc Húc cười hì hì nói: "Vậy thì em cảm ơn sự quan tâm của ông chủ Lương."
Lương Tiêu bất giác mềm giọng lại, "Vẽ xong rồi sao?"
"Vâng!" Chúc Húc gật đầu, đưa màn hình về phía anh, "Anh xem có thích không.

Vì để vẽ ra được sự ấm áp lúc anh nấu cơm, em đã dùng rất nhiều tông màu ấm.

Em thấy bức này đẹp hơn nhiều so với bức lúc trước."
Ấm áp? E là chỉ có Chúc Húc mới thấy cái từ ấm áp này có thể gắn lên người anh.

Lương Tiêu nhìn bản thân trong tranh thắt tạp dề, đứng trong phòng bếp, trong chớp mắt cảm thấy có chút xa lạ.

Anh cũng có lúc như thế này sao? Đứng dưới ánh đèn vàng dịu, sự lạnh lùng lẫn xa cách đều được buông xuống.

Anh rất tin mình chưa từng, nhưng trong tranh vẽ một cảnh tượng bình thường đến không thể bình thường hơn, giống như ngày nào cũng như thế này.
"Bức tranh lúc trước vẽ về khí thế, còn bức này vẽ về sự dịu dàng." Chúc Húc giải thích.
"......!Dịu dàng?"
"Đúng đó, rất dịu dàng!" Chúc Húc nói chắc nịch.
Lương Tiêu khẽ hỏi: "Vì sao muốn vẽ cái này?"
"Vì cái gì mà vì? Vẽ tranh không phải là để có thể ghi chép lại mọi lúc những thứ mình thấy ư, em đã từng thấy lúc anh nấu cơm chính là như thế này." Chúc Húc xấu hổ nói: "Lúc đó...!rất dịu dàng."
Lương Tiêu cố gắng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, nhưng cơ thể anh đã hành động trước một bước ôm Chăn Tinh lên từ sô pha, dùng giọng nói trầm thấp cảm thán: "Thật sự muốn em trở lại sớm hơn chút....."
Chúc Húc nghe vậy lập tức nhũn hết cả người, lí nhí nói: "Em cũng muốn trở lại nhanh mà.....!Chỉ sợ anh không còn nhớ em trông thế nào nữa thôi." Chỉ biết tán em.
Lương Tiêu đặt cậu lên trên giường, nghiêm túc nhìn cậu, "Đương nhiên anh nhớ dáng vẻ của em.

Không dám quên cũng không muốn quên."
Vừa nói vừa giúp Chúc Húc thay một bộ quần áo màu xanh đậm, kéo chăn lên đắp cho cậu, giọng nói dịu dàng: "Nếu sợ anh quên, vậy thì vẽ mình một tấm rồi tặng cho anh đi."
Chúc Húc hơi sững sờ.

Vẽ mình ư? Vấn đề không phải là vẽ hay không.


Mà là nếu như vẽ mình đẹp quá, có phải sẽ rất tự luyến không? Nhưng người đàn ông này mọi mặt đều rất ưu tú, cậu không muốn bản thân trông quá mức bình thường.
Chăn Tinh tự mình rối rắm trên giường, thẳng đến khi Lương Tiêu đi ra từ phòng tắm, ngồi bên cạnh cậu, cậu mới hồi hồn.
"Sao vẫn chưa ngủ thế?"
Chúc Húc lưỡng lự nói: "Thì, anh muốn vẽ như thế nào?"
Lương Tiêu nằm vào trong chăn, vươn tay kéo cậu vào trong lòng, nhắm mắt lại.

Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên từ sau lưng, "Vẽ thế nào cũng được, chỉ cần là em."
Nói như không nói, Chúc Húc dẩu môi, không nói gì nữa.
Một buổi tối êm đềm cứ thế trôi đi.
"Anh đừng mặc màu đen mãi, nhìn già như mấy ông bác ấy.

Lấy bộ màu nâu khói kia đi." Chăn Tinh nằm trên giường chỉ chỉ chỏ chỏ.
Người đàn ông nghe theo mệnh lệnh của cậu, cuối cùng cũng thay xong quần áo.

Đưa Chúc Húc vào trong thư phòng, rồi cúi đầu dặn cậu một lần nữa: "Mệt rồi thì nhất định phải nghỉ ngơi, nếu không sẽ bị tịch thu bảng điện tử."
Chúc Húc ra sức gật đầu, "Tuân mệnh! Tổng tài đại nhân."
Nếu như đổi thành người khác dám trong lúc anh nghiêm túc mà còn cười đùa tí tửng như thế này, Lương Tiêu sớm đã lạnh mặt cho người kia cút xéo.

Anh bất dắc dĩ, rời khỏi nhà, khoé miệng khẽ cong làm cách nào cũng không xoá đi được.
Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bên này, Lương Tiêu lại bắt đầu một ngày vừa vui vừa bình thường của một nhà tư bản.

Thì Lương Hiên đang bị tạm giam thì không có được đãi ngộ tốt như vậy.

Hắn đợi cả một buổi chiều, cuối cùng mới có người đến gặp hắn.
Lương Hiên vừa thấy có người tới, bèn lao qua nắm lấy lan can vui mừng nói: "Chú Dương cuối cùng chú cũng đến!" Hắn trông mong được gặp Dương Nghĩa, "Chú đến cứu cháu ra ngoài đúng không?"
Dương Nghĩa vẻ mặt khó xử nói: "Không phải chú không muốn giúp cậu.

Lương Tiêu đã liên lạc với bên truyền thông, nơi nơi đều là tin tức xấu của Lương Thị, sau khi tin Lương Thị bị điều tra truyền ra ngoài, đã có cổ đông bán tháo ngay cổ phiếu, dẫn đến hiện tại giá cổ phần giảm đáng kể.

Chú Dương của cậu đây cũng khó mà giữ nổi an toàn cho bản thân."
Ông ta dừng một chút, rồi nói: "Huống hồ bây giờ cậu còn đang dính líu đến án mạng."
"Án mạng?" Lương Hiên sững sờ.

"Đúng vậy, cậu nói cậu chỉ chơi đùa mà thôi, sao lại khiến người ta mất mạng thế này?"
Cuối cùng đầu óc hoảng loạn của Lương Hiên cũng nhớ ra được một chuyện.
Hoá ra, sau khi Lương Hiên thành niên thì bắt đầu học đòi những con nhà giàu khác bao nuôi gái.

Không biết có phải là bị Lương Tiêu kích thích quá mức không, hắn trở nên thích chơi bóp cổ.

Những người lúc trước bao nuôi toàn là những minh tinh nhỏ, hắn cũng không dám chơi quá trớn nên vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi gặp được cô gái từ vùng khác một thân một mình đến thành phố này tìm công việc, lần đầu tiên phóng túng đã lỡ tay giết chết cô ta.
Sau khi xảy ra chuyện, Lương Hiên hoảng hốt lo sợ chạy về nhà xin giúp đỡ.

Lương Vị Minh mắng hắn một trận, rồi rất nhanh sau đó tìm người ém chuyện này đi.

Chẳng qua chỉ là dùng tiền bịt miệng.

Nhà của cô gái đó rất nghèo, còn có một đứa em mới gần một tuổi.

Người lúc còn sống không quan trọng thì chết đi càng không ai quan tâm.
Theo lý mà nói thì chuyện này đã qua rồi mới phải.

Nhưng chiều hôm nay chuyện này lại bị một công ty truyền thông nhỏ không biết tên nào đó đưa tin lên, còn đặt một tiêu đề là: Ông chủ tương lai của Lương Thị dùng bảy tỉ đồng để mua mạng của một cô gái.
Dưới bình luận có rất nhiều luồng ý kiến trái chiều, có người cảm thán thói đời ngày càng bại hoại, người có tiền muốn làm gì thì làm; có người mắng bố mẹ cô gái ăn thịt con; còn có người nói cô gái có tay có chân không kiếm việc đàng hoàng ngược lại đi kiếm thằng khác nuôi, chết cũng đáng đời.
Thậm chí có người không rõ chân tướng ra sao mà đã chạy sang website của Khoa Duệ mắng Lương Tiêu, khiến phòng công tác xã hội của Khoa Duệ phải đăng riêng một bài giải thích Lương này không phải là Lương Tiêu, Lương tổng của bọn họ không phải ông chủ tương lai gì đó của Lương Thị.

Chưa đến hai tiếng đồng hồ thì tin tức đã lên hot search, rất rõ ràng rằng có người tác động đằng sau.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy? Lương Hiên thều thào.

"Chắc chắn là Lương Tiêu...!là Lương Tiêu!"
Dương Nghĩa thở dài, "Lương Hiên à, bây giờ hai ta cũng chỉ có thể thân ai nấy lo thôi."
"Tôi không tin! Ông sống nhiều hơn anh ta bao nhiêu năm thế kia, mà lại đấu không lại một Lương Tiêu?" Vẻ mặt hắn ngày một kích động.
Lời này đúng thật làm cho Dương Nghĩa nghẹn họng.


Mặc dù nói là nhìn xa trông rộng, nhưng càng sống lâu, có nghĩa là càng dễ bị nắm thóp.

Muốn càng nhiều, có càng nhiều, cũng tức là phải giấu nhiều hơn cả, cũng càng khó dứt khoát vứt bỏ.
Ông ta giấu đi sự không vui trong ánh mắt, tận tình khuyên bảo: "Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, chuyện quan trọng nhất là phải khiến cho Lương Tiêu dừng tay."
"Làm sao anh ta có thể dừng tay!" Lương Hiên ôm lấy đầu gầm gừ.

Lương Tiêu là một con rắn độc máu lạnh, rắn đã siết được con mồi, mà còn có chuyện buông tha sao?
Dương Nghĩa nhìn xung quanh một lượt, ghé sát vào hắn nói thầm: "Vậy thì phải xem nó quý mạng hay quý tiền hơn."
Lương Hiên ngẩng phắt đầu dậy, bị ánh mắt u ám của ông ta làm cho sửng sốt.
"Lương Hiên, Lương Tiêu hại hai chúng ta sống không yên ổn, vậy chúng ta làm sao có thể trơ trơ mắt ra mà nhìn nó sống sung sướng ngoài kia được?"
Lương Hiên đứng im lặng không nói.
Dương Nghĩa thấy hắn không nói gì, thì gằn giọng nói: "Cậu vẫn còn trẻ, sao có thể lãng phí thời gian trong cái nơi ngục tù này được?" Vẻ mặt ông ta hoà hoãn lại, giải thích: "Chúng ta chỉ cần khiến cho Lương Tiêu dừng việc chĩa mũi nhọn vào Lương Thị, chỉ thế mà thôi.

Dù sao cậu cũng là em trai ruột của nó, cậu van xin nó, chỉ cần nó đồng ý dừng tay, là Lương Thị có thể trở lại lúc trước, thì chú mới có thể có cách để cứu cậu ra.

Nếu như nó không đồng ý......"
Ánh mắt Lương Hiên dần dần trở nên kiên định, "Được.

Chú muốn làm thế nào."
Lúc này Dương Nghĩa mới nở nụ cười, "Cậu khoan vội, đợi chú bảo lãnh cậu ra đã, rồi chúng ta hẵng bàn bạc cho thật kỹ."
Lương Hiên bị sự oán giận và sợ hãi làm cho choáng váng đầu óc, hắn không suy nghĩ kỹ lại rằng, Dương Nghĩa muốn tìm người để uy hiếp Lương Tiêu, cớ gì phải chạy đến tận đây nói cho hắn, cớ gì phải đợi đến khi hắn ra ngoài rồi mới ra tay.
Hắn chỉ nghĩ được rằng, mình cần phải cầu xin Lương Tiêu, sau này không tranh giành bất cứ thứ gì với anh ta, cứ như lúc trước vậy, sẽ không xuất hiện trước mặt anh ta nữa, là sẽ không sao nữa.
Sau khi Dương Nghĩa rời đi, Lương Hiên nhìn trân trân góc phòng, trông như không được bình thường cho lắm.
Mà Lương Tiêu vẫn đang tiếp tục một ngày bình thường, sau khi về nhà thì quấn lấy Chăn Tinh thơm thơm mềm mềm đánh một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau vẫn cần mẫn dậy sớm đi làm như hôm trước.

Anh không có sở thích gì hư hỏng, cũng không đi đến những nơi như quán karaoke, mỗi ngày chỉ chạy đi chạy về giữa nhà và công ty, còn lại bất cứ chỗ nào cũng không đi.

Đúng là lớp trưởng lớp nam đức thời hiện đại mà.

Chẳng mảy may hay biết có người đang ấp ủ âm mưu nhắm vào anh.
Ba ngày cứ bình yên trôi qua như thế.
Hôm nay, Lương Tiêu cuồng công việc đột nhiên đổi tánh, tự phê duyệt cho bản thân nghỉ phép, bây giờ đang ngồi ở nhà vẽ tranh cùng Chúc Húc, chợt nhận được một cuộc điện thoại từ thư ký Lâm.
"Sếp, đã có người bảo lãnh Lương Hiên."
Lương Tiêu hơi nhíu lông mày, "Là ai?"
"Hình như là người của Dương Nghĩa." Thư ký Lâm cũng không dám chắc lắm.

Đôi lông mày Lương Tiêu nhíu lại chặt hơn, "Dương Nghĩa không có lòng tốt đến thế đâu, đi tra tung tích của Lương Hiên đi."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tiêu cứ luôn trầm mặc không nói lời nào.

Chúc Húc nhạy cảm nhận ra rằng tâm trạng của người bên cạnh hình như không được tốt cho lắm, "Có chuyện gì thế anh?"
Lương Tiêu hơi khựng lại, "Không có gì." Anh không muốn khiến Chúc Húc cũng lo lắng theo.
Chúc Húc cũng không thấy khó chịu gì khi anh nói qua loa như vậy, cậu cười nói: "Nếu không có chuyện gì, vậy thì đừng xị mặt nữa nha."
Thực ra biểu cảm trên gương mặt Lương Tiêu lúc bình thường cũng không khác là bao, nhưng hôm nay Chúc Húc muốn thấy anh cười.
Cậu quay đầu sang nhìn, đột nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt khó hiểu của Lương Tiêu mở máy phát âm nhạc trên máy tính lên, mở một bài nhạc tập thể dục, bắt đầu đu đưa theo nhạc xoay trái ba vòng phải ba vòng, lắc lắc đầu lắc lắc mông.
Mới ban đầu Lương Tiêu còn hơi mù mờ, nhưng rất nhanh trước điệu nhảy ngây thơ nhí nhảnh của Chăn Tinh anh đã — không nhịn được cười lên.
Đây là lần đầu Lương Tiêu nở một nụ cười rõ nét như vậy, Chúc Húc cúi người, sáp lại gần anh, nghiêng đầu nói: "Vui rồi chứ hả, đây là lần đầu em thấy anh cười vui thế luôn đó, anh nên cười nhiều vào, một nụ cười trẻ mười tuổi, anh sắp trẻ hơn cả em nữa rồi đó!"
Trái tim của Lương Tiêu tựa như lơ lửng giữa một đám lông vũ, vừa mềm vừa ngứa, "Anh không muốn trẻ hơn em."
"Vì sao?" Chúc Húc tò mò hỏi.
Lương Tiêu nhẹ nhàng nói: "Lớn hơn em mới có thể chăm sóc tốt cho em."
Mặt già đỏ chót.jpg
Hai người anh một câu em một câu, mọi sự không vui lẫn bất an đều biến mất vào hư không.
Lương Hiên thật sự đã ra ngoài, hắn đợi ba ngày ở trại tạm giam, ròng rã ba ngày, cuối cùng Dương Nghĩa cũng tìm được người bảo lãnh hắn.
Sau khi hắn ra ngoài, vốn tưởng rằng sẽ gặp được Dương Nghĩa, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe qua cửa sổ, trên xe có ai đó vẫy tay với hắn.
Sau khi Lương Hiên đến gần, người ngồi trên ghế lái thấp giọng hỏi một câu: "Lương Hiên đúng không?"
Lương Hiên sững sờ gật đầu, hắn không quen người này.
"Lên xe trước đi, đây không phải nơi để nói chuyện." Người nọ chỉ về phía sau xe.
Sau khi Lương Hiên lơ mơ lên xe, mới phát hiện trên xe còn có một người nữa, trên cửa sổ dán tấm chống nhìn trộm, nên nãy giờ hắn không nhìn thấy người thứ hai.
Hai người một cao một thấp, đều đội mũ và mặc khẩu trang, che chắn rất kỹ.
Sau khi xe khởi động, cái người cao ngồi cạnh hắn đã hỏi trước: "Nghe nói Lương thiếu gia muốn trói ai đó?"
Sao lại là hắn muốn trói người, không phải là chủ ý của Dương Nghĩa sao?
Lương Hiên không trả lời, mà thử thăm dò nói: "Là ông Dương liên hệ với các anh sao?"
Người cao nọ cười khẩy một tiếng, "Ông Dương ông Mã nào ở đây, không phải là Lương thiếu gia anh nói muốn trói người, để giải quyết chút chuyện nhỏ à."
Lương Hiên nhận ra có gì đó không đúng, rõ ràng Dương Nghĩa nói đợi sau khi hắn ra, sẽ bàn bạc xong xuôi rồi mới hành động.

Bây giờ ông ta không tự lộ mặt, mà còn dùng thẳng danh nghĩa của Lương Hiên hắn để tìm người.

Ông ta rạch ròi như vậy là muốn phủi sạch quan hệ.
Lương Hiên không thừa nhận, cười nói: "Đùa cái gì thế? Bắt cóc là phạm pháp đó."
Tên cao cùng với tên thấp ngồi đằng trước liếc nhìn nhau, phì cười nói: "Ngài Lương đây đường đường là người thừa kế của Lương Thị mà, người có tiền mà lại sợ phạm pháp?"
Hai người họ đến thân phận của hắn cũng biết rõ mồn một.
Lương Hiên thầm bất an trong lòng, hắn cười mỉa nói: "Có lẽ là các anh hiểu nhầm rồi.

Tôi đây sẽ không làm chuyện như vậy.".