Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 14: Cứ ung dung tự tại mới là tốt nhất




Thanh Long hiện thế, khiến lục giới kinh sợ, không khí trong nháy mắt như ngưng lại.

Chước Tử ôm Tiểu Bạch Xà cố gắng chen chúc đến bên cạnh Cao Nhân, lúc này còn không ôm bắp đùi còn đợi khi nào!

Giao nhân và Long tộc đều ngừng lại một lúc mới cung kính lên tiếng: “ Thanh Long tôn thần tới chỗ này, là vì chuyện gì vậy ạ?”

Thanh Long lắc lắc cái đuôi, đánh vào khoảng không, nhấn nhá từng chữ: “Đi ngang qua thôi.”

“…”

Một trận gió lạnh thổi qua… Chước Tử nhếch khóe miệng, Thanh Long! Ngài là tứ đại thần thú đó, có cần phải nói ra lời mất hình tượng như thế không, không phải ngài nên trả lời là vì hòa bình thế giới sao? Nàng đỡ trán: “Đây thực sự là đi ngang qua sao?”

Cao Nhân nén giọng cười: “Mặc dù Thanh Long cũng là rồng, nhưng đã rời khỏi Long Tộc, bỏ bê lục giới đã nhiều năm, nếu như đột nhiên quản thúc chuyện của Giao nhân và Long tộc, có vẻ gạt người quá. Cho nên không tiện nhúng tay vào chuyện này, tuy nhiên dù không mở miệng, người đã ở nơi này, hai tộc nhân ít nhiều cũng phải để chút mặt mũi.”

Chước Tử chợt hiểu ra, hoa đào trong mắt: “Cao Nhân ngươi hiểu biết thật nhiều.”

Cao Nhân cười cười, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Xa, giơ tay điểm lên trán nàng ta, lập tức xuất hiện ba vòng nước trong vắt, trong nháy mắt mấy vết thương kia liền chậm rãi khép miệng, khiến Chước Tử nghẹn ngào nhìn trân trối, trong đầu nảy ra hai chữ: “Đáng tin”.

Hai tộc nhân cân nhắc một lúc, không chừng Thanh Long thật sự chỉ đi ngang qua vào xem thôi, chần chờ hồi lâu, Giao nhân mới nói: “Bạch xà nhiều lần liên tiếp giả mạo Long Thần, giúp tiểu yêu qua biển vượt sông, hoàn toàn không để Giao nhân tộc vào mắt. Thế nhưng Long tộc các ngươi lại bao che cho Bạch xà, nếu như có thể giao nàng ra, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”

Long nhân cười lạnh: “Khẩu khí thật lớn, trước kia các ngươi đả thương thủ lĩnh, bây giờ lại muốn biến chiến tranh thành tơ lụa*, cũng đâu để Long tộc chúng ta vào mắt. Các ngươi cứ việc mang Tiểu Bạch Xà đi, chúng ta chưa bao giờ muốn bao che cho nàng. Chẳng qua chuyện đả thương thủ lĩnh, chúng ta sẽ không bỏ qua.”

*Biến chiến tranh thành tơ lụa: ý chỉ lật lọng, đổi trắng thành đen.

Thử lĩnh Giao nhân vung tay, trong Giao nhân trận liền mở một con đường. Long Thần chậm rãi rời đi, nhưng không tới chỗ các Long nhân, mà là bay về phía Tiểu Bạch Xà kia, móng vuốt vừa chạm tới mặt nàng, liền biến thành hình người, tiếp nhận lại nàng về. Tiểu Bạch Xà cuộn lại trên tay hắn, phun cái lưỡi hồng ra.

Cao Nhân nói: “Nàng ấy đã không việc gì rồi, chẳng qua là hao tổn quá nhiều linh lực, tạm thời không thể hóa hình người,”

Long Thần gật đầu: “Đa tạ!”

Hàng dài Long tộc sát lại phía trước, một người trang phục thị vệ, bước lên rồi quỳ một chân xuống đất: “Thủ Lĩnh, tuyệt đối không được lại bao che cho Bạch Xà nữa, nếu không hai tộc chiến loạn, chắc chắn gây đại họa.”

Long Thần lãnh đạm: “Chúng ta đã gắn liền số mệnh với nhau rồi.”

Mọi người sửng sốt: “Thủ lĩnh!”

Chước Tử vò đầu, hỏi người bên cạnh: “Cái gọi là “Gắn liền số mệnh” là thế nào vậy?”

Cao Nhân đáp: “Là một loại cấm thuật viễn cổ, một khi số mệnh hai người gắn liền với nhau, thì tính mạng cũng liên quan đế nhau. Nói cách khác, nếu Bạch Xà chết, Long Thần cũng sẽ chết. Nếu Long Thần chết, Bạch Xà cũng không còn mạng. Nhưng bởi vì lời nguyền này quá mức nguy hiểm, bởi vậy đã sớm là sách cổ bị phủ bụi.”

Sắc mặt thị vệ đột biến: “Chẳng lẽ Giao nhân cũng biết chuyện này, cho nên mới kiên trì muốn bắt Bạch Xà, muốn giết nàng để đoạt tính mạng Thủ lĩnh?”

Long Thần lạnh mắt nhìn về hướng Giao Nhân: “Nếu không biết thì sao phải bỗng dưng gây chiến vì một con rắn nhỏ thế này chứ.”

Long Tộc liền ồn ào, âm thanh đánh giết lại vang lên. Chước Tử thật sự không ngờ tình cảm của Long Thần và Tiểu Bạch Xà đã đến mức độ này rồi, kỳ thật nếu nghĩ theo cách khác thì đây chính là vì muốn bảo vệ Tiểu Bạch Xà nên Long Thần mới quyết định làm vậy? Bằng không Long Tộc sẽ không bao giờ chấp nhận nàng? Nhưng nghĩ lại thì, nếu như Long Thần sớm nói cho Long tộc bọn họ đã gắn kết số mệnh với nhau rồi, thì Long tộc đã chấp nhận Tiểu Bạch, nhưng Long Thần không nói. Ngay từ lúc đầu hắn đã không có ý định dựa vào lực lượng tộc nhân chống lại Giao nhân, đây là chuyện của hai người bọn họ, dù cho là cùng nhau chịu chết, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến cuốn tộc nhân vào cuộc phân tranh.

Long Thần là người đứng đầu Long tộc, nên luôn lo lắng, suy tính chu toàn cho Long tộc, nhưng Long tộc không muốn chấp nhận Tiểu Bạch. Hắn muốn bảo vệ tốt cho Tiểu Bạch, lại không muốn nàng ở Long Tộc chịu một chút ủy khuất nào. Kết quả Tiểu Bạch rời đi trước thành toàn cho hắn, đây cũng là để cho hắn không thể có lý do để buông tay đi?

Nàng than nhẹ một tiếng, rốt cuộc hiểu được vì sao mà Hồ Lô mập trốn tránh Hồ Lô muội muội nhà cách vách rồi, luôn nói không nên vì tình mà khổ, nếu không đau khổ chính là mình.

Giao nhân đưa mắt nhìn nhau, vì Thanh Long ở đây nên không dám cướp đoạt. Nhưng bỏ qua lần này thì có lẽ không có cơ hội hạ sát Thủ lĩnh Long tộc, đoạt lại quyền thao túng tứ hải nữa, nhất thời do dự.

Long tộc đã thống nhất xong với nhau, bảo vệ Thủ lĩnh quan trọng hơn, chuyện Xà yêu đã như vậy rồi, cũng không cách nào truy cứu thêm.

Hai tộc nhân tranh chấp không dứt, Thanh Long lúc lắc đuôi, mở miệng nói: “Lúc trước Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa lấy đá vá trời, từ thế giới sơ khai dần dần hình thành lục giới phức tạp như bây giờ. Các sinh linh cùng chung sống ở Tứ Hải, nhưng không cảm kích trời xanh, an ổn giữ bổn phận, ngược lại vì đoạt Tứ Hải mà gây chiến, thật sự đáng giận, uổng phí tâm huyết của các vị thần.”

Lời này vừa ra, không ai dám lên tiếng. Thanh Long im lặng, rồi lại nằm xuống: “Các ngươi tiếp tục đi, ta chỉ là ngang qua ngó xem thôi mà.”

“…”

Mọi người vặn vẹo, đây thật chỉ là ngó xem thôi sao! Người này trong lời nói ý tứ rõ ràng là: “Các người ai còn dám làm xằng làm bậy, ta liền tát một cái, chết luôn!”

Giao nhân lại đưa mắt nhìn nhau, Thủ lĩnh trầm tư hồi lâu, mới nói: “Chúng ta cùng Long Tộc phân tranh đã vạn năm, quyết sẽ không như vậy mà từ bỏ. Mối hận hôm nay, ngày sau sẽ tính.”

Dứt lời, dẫn đại quân Giao nhân rút khỏi. Nửa bầu trời trấn Đông Lâm nhất thời sáng rỡ. Thấy một trường tai họa được hóa giải, Chước Tử thả lỏng thở phào một hơi. Một người Long tộc nói: “Chuyện đã được giải quyết, kính xin Thủ lĩnh theo chúng ta trở về, chủ trì đại cục.”

Long Thần lặng yên chốc lát, nhìn Tiểu Bạch Xà trong tay một hồi, mới nói: “Trở về được không?”

Tiểu Bạch lia lia lưỡi, hóa thành một tiểu cô nương suy yếu, lảo đảo ngã bên người hắn: “Ta cũng có thể đi sao?”

“Có thể, nếu như không muốn, lại tiếp tục ngao du Lục giới.”

Một lời vừa dứt, nghẹn chết mấy trưởng lão Long tộc đang bực mình. Định bỏ đi để uy hiếp bọn họ đây mà, Long Thần nhìn thì tưởng trầm ổn nhưng thật ra tính tình lại giống như một đứa trẻ con chưa lớn, chuyện này khiến bọn họ vô cùng khó xử. Lúc này có người nói: “Lột xương Bạch xà, khảm vào Long cốt, trở thành người trong Long tộc, như vậy cũng có được mà.”

Tiểu Bạch lắc đầu, buông tay hắn ra, quay sang nói với trưởng lão kia: “Ta tuy là yêu vật, nhưng trước giờ chưa từng cảm thấy Long tộc các ngươi hơn chúng ta một phân. Ta ngưỡng mộ, hâm mộ các ngươi, nhưng nếu như muốn ta vứt bỏ thân phận Xà Tộc, ta cũng khinh thường.”

Chước Tử không nhịn được nói: “Tiểu Bạch nói rất đúng.”

Nói còn chưa xong, đã có người hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái. Cao Nhân giơ tay ngăn cản, sắc mặt thản nhiên nhìn vào Long nhân kia. Người nọ bị hắn làm cho kinh hãi, không dám trừng mắt nhìn Chước Tử.

Long Thần thong thả nói: “Hoàng đệ hiện giờ đã có thể thay thế ta, Long Ấn ta sẽ giao cho hắn. Ta sẽ từ bỏ thân phận Long tộc, nàng có ở bên cạnh ta hay không, các ngươi cũng không có quyền hỏi đến. Trừ khi các ngươi có thể tiếp nhận nàng như người bình thường.”

Chúng trưởng lão kiên định lắc đầu: “Không có khả năng đấy đâu.”

Long Thần lặng yên một lúc, nháy mắt liền hóa ra một kim châu. Một người vội vàng chạy lên nhận lấy, sắc mặt ngưng trệ: “Long Ấn!”

Sắc mặt mọi người thay đổi liên tục vài lần, cân cân nhắc nhắc, cuối cùng một người lớn tuổi mới nói: “Đã như vậy, xin tùy theo ý của Vương, huyết thống Long Tộc cũng không thể bị xà yêu làm bẩn.”

Nói hết lời, lập tức nắm chặt kim châu, dẫn đại quân rời đi.

Cao Nhân thở dài nói: “Vạn vật trên thế gian vốn là một, tại sao lại nói bẩn thỉu. Bọn họ rõ ràng là sợ đánh mất cái gọi là hào quang của Long tộc, sợ bị người đời cười nhạo mà thôi. Long Thần có thể vì một yêu quái nhỏ bé mà làm như vậy, khí phách cùng trách nhiệm mà không người bình thường nào có thể so sánh được, bọn họ lại không biết cái đạo lý này, còn nghĩ Long Thần cùng Bạch Xà là ngoại tộc. Không biết ngoại tộc chính là tâm tư bọn họ.”

Chước Tử cẩn thận suy nghĩ một phen, gật gật đầu: “Đúng thế!”. Cuối cùng lại hỏi Long Thần đang có chút phiền muộn: “Sau này hai người định đi đâu?”

“Chỗ nào cũng được.”

Tiểu Bạch Xà vui sướng hỏi: “Chước Tử tỷ tỷ, chúng ta có thể tiếp tục ở lại khách điếm không?”

“… Không tiễn nhé.”

“…Oa oa oa, bị phũ nha.”

Chước Tử hừ một tiếng: “Được rồi, ta lòng dạ từ bi, cho các ngươi ở lại thêm ba ngày, sau khi thương thế hồi phục tốt rồi thì lập tức đi.”

Tiểu Bạch Xà lập tức ôm lấy nàng: “Chước Tử tỷ tỷ đúng là người tốt!”

Này này, đừng có thay đổi sắc mặt nhanh như vậy chứ.

Long Thần cầm lấy tay Tiểu Bạch Xà, nhẹ nhàng kéo nàng ta về bên người: “Không thể mang thêm phiền toái cho Chước Tử cô nương, thương thế của ta không đáng ngại, nàng có chuyện gì sao?”

Tiêủ Bạch Xà lắc lắc đầu, nhe răng: “Thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon.”

Long Thần a một tiếng: “Đi thôi, dẫn nàng đến những nơi khác chơi.”

“Được!”

Chước Tử nhìn bộ dáng thật sự vui mừng, cũng cười cười, ai nói thích một người không tốt, thích một người tuy rằng khó tránh khỏi những chuyện thương tâm, nhưng rõ ràng chuyện vui mừng lại càng nhiều. Tiểu Bạch vừa cười vừa nói: “Chước Tử tỷ tỷ, nếu chúng ta quay lại nhất định sẽ nghỉ lại ở khách điếm này nữa.”

Nhắc đến nàng mới chợt nhớ ra, nghiêm giọng nói: “Các ngươi còn thiếu ta năm bảy đồng nữa đấy.”

Tiểu Bạch Xà lập tức lôi Long Thần đi: “Chúng ta lập tức lên đường!”

Chước Tử mặt đầy hắc tuyến, nhìn Long Thần mặt than như cũ. Nàng đột nhiên nhớ tới, hắn mới vừa rồi, nói những lời sinh tử gắn bó cũng là cái khuôn mặt này. Tiểu Bạch, Long Thần có ưu điểm gì khiến ngươi một lòng một dạ nhứ thế, ngươi thật sự không phải tiểu cô nương bị hắn lừa gạt sao?

Haizz, thực sự nghĩ không thông. Tuy rằng không hiểu, nhưng chẳng biết tại sao, Chước Tử cảm thấy như vậy rất tốt. Cho đến lúc đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, nàng mới nhớ tới Thanh Long liền quay sang nhìn, không thấy người ta có ý rời đi mà cũng không có vẻ muốn cản trở, thầm nghĩ: “Có lẽ thực sự Thanh Long chỉ đi ngang qua thôi.”

Cao Nhân cười cười: “Đi thôi, quay về khách điếm.”

“Ừ!”

Chờ hai người xoay người đi về phía khách điếm, Cao Nhân nghiêng đầu, nhìn Thanh Long một cái, chưa biểu lộ thần sắc gì. Thanh Long đã đột nhiên duỗi thân bay vút lên trời rời đi.

Trở lại khách điếm, Chước Tử tâm tình sảng khoái. Cuối cùng cũng giải quyết xong mớ khó nhằn này. Từ cửa sau đi vào, không thấy Thư Sinh ở đó. Tên kia lại trốn việc chạy đi đâu rồi, có còn muốn ở lại khách điếm hay không. Cao Nhân chọn một chỗ ngồi xuống, tư thế tác phong đều rất thư thái.

Chước Tử đặc biệt lấy mao đỉnh cất giấu đã lâu mang ra, chọn ra một bình trà, cười khanh khách rót trà: “Cao Nhân mời dùng trà.”

Cao Nhân vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm, chỉ cảm thấy thấm vào ruột gan, rõ ràng cũng chỉ là một chén trà bình thường thôi, chẳng lẽ vì người pha khác nhau? Hắn cười cười: “Hôm nay cứu Bạch Xà, ngươi không sợ sao?”

Chước Tử nghĩ lại, không khỏi vô cùng sợ hãi, gắt gao che ngực, sắc mặt biến thành trắng bệch: “Dĩ nhiên là sợ!”

Hắn nhìn nàng một cái, cười thành tiếng: “Bây giờ không phải sợ, cũng đều đã qua rồi.”

Chước Tử cẩn thận nghĩ lại một chút, lúc này mới thở ra: “Cũng đúng!”. Nàng ngẩng lên nghiêm mặt nói: “Cao Nhân, hay là ngươi ở nơi này đi, ta đi thu dọn một gian phòng cho ngươi, mỗi ngày bao ba bữa cơm nha.”

Hắn yên lặng nghĩ tới mỗi ngày để nàng nấu được một món rau xanh thôi cũng mắt to mắt nhỏ trừng hắn, đừng nói dọn dẹp phòng cho hắn, đến cả chăn cũng là do hắn gấp, còn có, nàng lúc nào thì mang trà cho hắn, đây đúng là đồng nhân không đồng mệnh mà. Không đúng, hắn không có việc gì lại ăn dấm chua của mình làm gì.

Chước Tử thấy hắn lắc đầu, trong lòng mất mác. Đang ý đồ dùng mỹ thực lôi kéo thì nghe ngoài cửa có người hỏi:

“Nơi này ai quản lý đây?”

Chước Tử nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài là một hòa thường mặc áo cà sa cũ rách. Cái này chẳng nói đến, nhưng trong tay hắn lại ôm một chậu hoa, một chậu hoa chưa nở… Là hoa quỳnh.

Ngoài phòng sắc trời chẳng biết lúc nào đã tối đen, những hạt mưa nhỏ rơi xuống nghe tí tách tí tách.