Nhà Vàng Giấu Vợ Quý

Chương 1-2: Chương




“Tôi không. . . . . .” Ở phòng bệnh VIP cũng không phải do cô tự nguyện, Quý tiên sinh sắp xếp cũng không hỏi cô, cô cũng muốn sôi nổi trò chuyện với người khác.

Nơi này quá yên tĩnh, cô không khỏi cảm thấy hốt hoảng, cố tình cô y tá lại yêu thích yên tĩnh, không thích tiếng ầm ỹ, Tv Lcd 42 inch treo ở trên mặt tường luôn luôn không mở lên, làm lòng cô sợ hãi, không biết kế tiếp nên làm cái gì.

“Cô Trương, cô nói quá nhiều rồi.”

Cửa phòng bệnh bị mở ra, đi vào là một người chừng ba mươi tuổi, người đàn ông vóc người cao gầy, trên người anh mặc áo khoác trắng thiêng liêng, sắc mặt không vui.

Mà phía sau anh là người đàn ông hình thể khá cao lớn, chân dài vai rộng, mặt mũi tuấn tú, vẻ mặt không cười giống như đang nổi giận, khiến cho người ta có ấn tượng đầu tiên là bảo thủ, không nói cười tùy tiện, kiên cường không cho lại gần.

“Anh bảo thím Trần nấu cháo và ba món em thích ăn nhất, tôm trứng là do mua được ở chợ cá, bảo đảm tươi ngon: ngao sò cát: gan heo non cắt lát, cái miệng nhỏ của em sẽ không bị nghẹn đâu, vì em vừa mới tỉnh nên không thể ăn thức ăn bình thường được, chỉ có thể ăn những thứ tốt cho tiêu hóa để dạ dày thích ứng một chút này thôi, ăn được mấy ngày cháo rồi anh sẽ. . . . . .” Dung mạo người đàn ông này rất đẹp mắt, ngũ quan đoan chính, lông mày rậm đen, đôi môi rất dầy, nhưng là nói hơi nhiều.

“Tôi ăn tôm trứng bị dị ứng.” Vô duyên vô cớ, cô bật thốt lên.

“Dị ứng?” Giống như là nghe thấy lần đầu tiên, trên mặt Quý Á Liên lộ vẻ vẻ kinh ngạc hơi ngẩn ra, thìa trong tay dừng một chút, dừng ở trên chén sứ thanh hoa.

“Chắc thế, tôi nghĩ vậy.” Cô cũng không biết có phải hay không, cảm giác con tôm trứng đỏ tươi kia ăn vào bụng sẽ cực kì khó chịu, còn có thể xuất hiện từng mụn như bệnh sởi.

Trên mặt lạnh lùng của Quý Á Liên lộ ra nụ cười có thể nói là cưng chiều: “Em vẫn thích làm nũng như vậy, không muốn ăn thì không cần ăn, uống nhiều cháo một chút cũng tốt, dinh dưỡng đều ở trong cháo,thím Trần sợ em kén chọn nên lấy hết gừng bên trong, rắc lên rau thơm em thích nhất.”

Cô như vậy là đang làm nũng sao? Vì sao anh tốt với cô làm cô có loại cảm giác quái dị như con kiến bò toàn thân chứ? “Thím Trần là . . . . .”

“Là đầu bếp của nhà! Thím luôn hiểu em nhất, có món điểm tâm ngọt nào ngon, đồ tốt thì nhất định sẽ cho em đầu tiên, em mà quên mất thím thì thím sẽ rất đau lòng.” Anh nửa là trêu ghẹo nửa là trìu mến mơn trớn đầu vì phải phẫu thuật mà phải cắt tóc của cô, bỏ tôm trứng ra đút cô một hớp cháo.

“Tôi. . . . . . Ách, nằm quá lâu, trong đầu có hơi loạn không sắp xếp kịp, có một ít người, có chuyện nhớ không rõ ràng lắm, mơ hồ.” Cô không dám nhìn thẳng cặp mắt như có thể nhìn thấu người khác của anh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, bắt lấy chăn mỏng trắng noãn như bông.

Cô sợ anh nhìn thấy cô đang nói dối, phút chốc trì hoãn việc bị vạch trần.

“Không sao, đừng khẩn trương, đầu em bị đụng vào nghiêm trọng, ít nhiều gì sẽ có di chứng sau khi rơi xuống, chỉ cần sau khi trải qua vật lí trị liệu và vật lý hồi phục, những vấn đề nhỏ này tự nhiên sẽ tốt lên.” Anh giống như sợ sẽ làm cô bị thương, cẩn thận đưa ngón tay cắm vào mép tóc của cô, khẽ vuốt vết sẹo chừng mười centimét kia.

Thân thể của cô khẽ run lên, cảm nhận được nhiệt độ ở đầu ngón tay vuốt ve của anh, giọng nói ngượng ngùng mang theo vài phần e sợ. “Tôi bị thương thế nào vậy? Tôi không nhớ một chút nào cả.”

Bỗng dưng, ngón tay Quý Á Liên cứng đờ, mắt đen sâu thẳm âm u thoáng qua tia cố nén đau. “Không nhớ ra thì cũng đừng nghĩ nữa, là tai nạn xe cộ.”

“Tai nạn xe cộ sao?” Là cô đụng người hay là người ta đụng cô? Trừ cô ra còn có người khác bị thương hay không? Bọn họ có bị thương nặng hay không, hay là cô khá xui xẻo, không may bị đụng, va chạm đến thiếu chút nữa bị đụng phải thăng thiên, người nhiều thêm hai cái cánh màu trắng đến bên cạnh Thượng Đế làm thiên sứ.

“Ừ, em phải giúp tôi đưa bữa trưa đến công ty, lúc băng qua đường đi quá nhanh, sợ không kịp đưa bữa ăn cho anh, nên không chú ý đến đèn số ở đầu đường thay đổi, im lặng xông thẳng, một chiếc xe hàng màu xanh dương vừa lúc lái qua ngã tư đường, em. . . . . . Em lập tức bị đánh bay. . . . . .” Anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cô, hô hấp nhẹ nhàng như lập tức nín thở.

“Anh. . . . . . Chính mắt nhìn thấy sao?” Cô đi nhanh như vậy làm gì, cũng không phải là chạy đi đầu thai mà, ăn cơm chậm một chút cũng không chết đói.

Trong mắt không có vui sướng vì đưa bữa ăn cho người đàn ông mình yêu, chỉ có ảo não thật sâu và khinh bỉ hành động lanh chanh láu táu của mình, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, hà tất phải xông tới trước sao? Có gấp nữa cũng phải xem chừng xe chứ, không nên tự đặt bản thân vào trong nguy hiểm.

Mặc dù không thể phủ nhận, dáng dấp “ông xã” của cô thật sự cực kì đẹp mắt, mắt to mày rậm, mũi cao môi dày, gương mặt của anh giống như dùng máy khoan tạc ra từng chút từng chút, ngũ quan sắc nét, hình dáng thâm thúy, nhìn lâu sẽ có động lòng nho nhỏ, d ien.d.anl.equydo.nn ngực trực nhảy bùm bùm một trận.

Chỉ là rất kỳ quái, rõ ràng bọn họ phải là vợ chồng thân mật nhất, từ cô sau khi tỉnh lại anh vẫn đối xử với cô rất tốt, thậm chí có thể nói là quá tốt, nhưng cô lại không có ý nghĩ muốn thân cận với anh, ngay cả khi anh lơ đãng đụng chạm cũng sẽ cảm thấy nổi da gà một hồi, cố nén mới không đẩy anh ra.

Dù sao anh là người giúp cô trả tiền thuốc men, nghe nói hơn ba tháng trước anh không một ngày nào không đến bệnh viện thăm cô, gió mặc gió, cửa chẳng phân biệt được ngày đêm chỉ cần bệnh tình của cô có biến sẽ thấy anh đến trong thời gian ngắn nhất, vượt qua thời gian nguy hiểm nhất với cô.

Nhìn bên trong phòng bệnh một cái ghế sofa khác xem ra không thoải mái lắm, phía trên có gối lông vũ và cả chăn bông được gấp chỉnh tề, theo những gì người khác nói đó là giường ngủ gần một trăm ngày qua của anh, trong lòng cô có mấy phần áy náy, với dáng dấp chiều cao tay dài chân dài của anh mà ngủ trên giường nhỏ như vậy thật sự rất cực khổ, cô cực kỳ xin lỗi với anh.

Bởi vì, cô không thương anh.

“Tôi xuống lầu đón em, nhìn thấy em mặc chiếc váy dài màu tím bay. . . . . . Bay lên cao. . . . . .” Anh vĩnh viễn sẽ nhớ, tiếng nặng nề rơi xuống đất như tiếng một cái búa tạ đó, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ dưới thân cô.

Trong mắt của Quý Á Liên tràn đầy đau đớn và hối hận, với thể không nói rõ, tiếng nói nhỏ đi, anh nhìn cô mà đột nhiên đau đớn, bị thương nặng đến gần như không có cách nào cứu vãn, hận tại sao lúc đó mình không chạy nhanh hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe đụng vào cô, bóng dáng giống như hoa rơi rơi xuống trước mắt.

Mắt thấy tất cả khiến toàn thân anh phát run, toàn bộ hơi sức giống như ngay lập tức bị rút hết đi, khi đó anh chấn kinh chân không bước đi nổi, không dám đến gần, không muốn tiếp nhận sự thật hai mắt nhìn thấy, người một khắc trước còn đang vui vẻ làm sao lại ngã xuống trong vũng máu, trên mặt, trên người đều là máu mà nhìn anh.

Ôm lấy cô khi cô còn thanh tỉnh, anh đã giống như chết một lần, trái tim hung hăng co rút đau đớn, cũng chính là trong lúc đó, anh phát hiện mình không bỏ được cô biêt bao nhiêu, mặc kệ anh có nguyện ý thừa nhận hay không, bất khi bất giác anh đã sớm yêu người vợ giống như hoa hướng dương này rồi, khuôn mặt tươi cười của cô như mặt trời nhiệt tình, mắt to sáng ngời không sợ hãi, hấp dẫn chắc ánh mắt của anh sâu sắc, khiến anh đắm chìm trong đó mà không biết.

Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của anh, lòng của cô căng lên không đành lòng vỗ vỗ bờ vai của anh. “Đều đã qua rồi, tôi không sao, tay chân vẫn còn, trước mắt thì thấy thân thể cũng không có vết thương lớn gì, lại vẫn sống rất tốt, anh không cần khổ sở nữa, trên đời này không cái gì quá xui xẻo, tôi là người đánh không chết, lực sống sót dai dẳng như con gián, ông trời cho tôi sống sót là muốn để mỗi ngày của tôi trôi qua thật vui vẻ, đại nạn không chết thì sẽ có phúc về sau.”

Thật ra thì cô rất sợ, trong đầu trống rỗng, không biết khuôn mặt của cha mẹ, không biết được bạn bè gì, thậm chí bao nhiêu tuổi, học qua trường gì, đã làm chuyện gì, ở nơi nào, có đang làm việc hay không, số tiền gởi ngân hàng nhiều hay ít, chỉ clà chuyện có liên quan đến mình, cô đều không biết gì cả, có lẽ phải từ từ từng chút từng chút lấy ra được từ trong miệng người khác.

Cô sợ hãi là tất nhiên, nhưng cô cũng thấy may mắn, tối thiểu có một người chồng cẩn thận chăm sóc cho cô, để cho cô trong thời gian ngắn không cần lo lắng vì sinh hoạt, nhìn anh quan tâm không giống giả dối, cô cũng không “Mất người nuôi dưỡng”, cô còn có thời gian đi suy nghĩ một chút để làm sao trải qua sau này thật tốt.

Nét mặt của cô rất mất tự nhiên, cười đến có chút cảm thấy hơi chột dạ, đối mặt với người đàn ông xa lạ hoàn toàn không có ấn tượng, cô cảm thấy chịu kia ân huệ thật sự rất ngại.

“Em. . . . . . Em không trách tôi?” Giọng nói Quý Á Liên rất khô sáp, tiếng nói khẽ ê ẩm.

“Tại sao phải trách anh? Nếu ngoài ý muốn thì sẽ không thuộc về phạm vi khống chế của mình, là tôi không chú ý hiệu lệnh giao thông mới có thể bị xe hàng đâm vào, anh cũng không phải người lái xe đụng vào tôi, ai bảo tôi không tập chung, coi đường như phòng bếp nhà mình.” Rốt cuộc cô gấp cái gì, ngay cả mười mấy giây đèn xanh đèn đỏ cũng không chờ được, thật là quá nóng nảy rồi, cái tật xấu này phải đổi.

“Em không nhớ chuyện trước khi xảy ra tai nạn xe cộ sao?” Anh hỏi cẩn thận, sợ động đến vết thương trong lòng cô, trong mắt chợt lóe lên vẻ phức tạp.

“Không phải đưa thức ăn cho anh, đang muốn băng qua đường sao?” Anh nói như vậy, chẳng lẽ không đúng?

Vẻ mặt cô nghi hoặc, khi tỉnh lại không nhở nổi bất cứ chuyện gì trước kia, chỉ mơ hồ nghe được một giọng nữ dịu dàng, không chần chờ chút nào, cô biết đó là giọng nói của mẹ, êm ái cúi xuống nói ở bên tai cô: Ngoan ngủ một giấc thì sẽ trở nên tốt hơn, chờ con tỉnh lại tất cả đau đớn sẽ đi mất, sẽ không còn người tổn thương con nữa... con sẽ đón lấy cuộc sống khác xưa.

Vì vậy, cô an tâm ngủ, ngủ say giống như nằm mơ thấy an bình, sẽ không có người quấy rầy, “Em không nghe thấy cái gì hoặc thấy cái gì sao?” Nét mặt của cô quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy có cái gì không đúng, cặp mắt cực kì trong suốt kia không có đau lòng.

Cô rất lo lắng mở miệng, “Tôi nên nghe cái gì hoặc là thấy cái gì sao? Chẳng lẽ bệnh viện này có tin đồn gì đó sao?”

Cái đó? Anh ngẩn ra, không theo kịp suy nghĩ của cô, động tác cầm thìa đút đồ ăn trong tay cũng không dừng lại, ăn một bát cháo nửa giờ cũng ăn không được một nửa, đã lâu không ăn uống gì, lúc cô nuốt thì cổ họng sẽ đau, vì vậy ăn rất chậm.

Hiển nhiên Quý Á Liên kiên nhẫn hơn cô y tá nhiều, mặc dù cô nuốt còn chậm hơn bò già tản bộ, cái miệng của anh vẫn tỉ mỉ thổi nguội như cũ, đợi cô nuốt xuống xong thì lấy một miếng nữa, trên mặt không có vẻ gì cho ăn một miếng nữa, sợ cô nhất thời ham nhiều bị sặc.

Ân ái khiến cho người ta cực kì hâm mộ, thỉnh thoảng lấy khăn giấy ướt lau khóe miệng của cô, biết tay chân cô không được dùng sức nên cũng không để cô quá phí sức, nếu có người ngoài nhìn vào nhất định sẽ uất ức cười một tiếng, âm thầm khen ngợi Quý tiên sinh thâm tình, không xa không rời, không oán không hối bỏ ra vì vợ yêu.

“Quỷ đó, bệnh viện nào không có người chết chứ, có mấy huynh đệ tỷ muội bay tới bay lui cũng là chuyện đương nhiên.”

Anh anh, người có người nói, quỷ có quỷ nói, người làm sao đấu với quỷ được? Tôi thấy anh nên buông tha sớm một chút, đừng càng lún càng sâu, chỉ có người phụ nữ ngu ngốc như tôi mới có thể bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền, trong thoáng chốc, trong đầu cô thoáng qua đôi môi mở lên khép xuống rất tươi đẹp, mở mở đóng đóng trách mắng.

Cô không nhớ rõ người kia là ai, chỉ cảm thấy rất dịu dàng, cho dù là bị mắng xối xả cũng rất vui vẻ, cô không khỏi nghe thấy trong lời nói chỉ bảo cô có tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhìn vẻ mặt kinh hãi lại mở to mắt nhìn anh, tâm tình căng thẳng của Quý Á Liên đột nhiên buông lỏng, khẽ cười một tiếng, “Đừng sợ, bát tự anh rất nặng, có anh thì em không cần lo lắng sợ hãi nữa, phòng bệnh này tuyệt đối sạch sẽ, không có người chết đâu, phòng vip đó, có đãi ngộ tốt gấp một vạn mười vạn, sao có thể có “Vật bẩn.”

“Không sợ, người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.”

Vừa nói ra khỏi miệng, tự bản thân cô cũng choáng rồi, không hiểu vì sao vừa nói ra cái này, giống như cô đã trải qua cuộc sống ngọt bùi cay đắng, có cảm xúc mà phát ra.

Anh vừa cười, ánh mắt nhu như chảy ra nước. “Thanh Thanh từ trước đến giờ trời không sợ, đất không sợ, té xuống từ trên cây ngã gãy tay cũng không khóc, chỉ có hốc mắt đỏ lên giống như mắt thỏ con thôi, lại còn hỏi có thể leo cây hay không.”

Cô vẫn rất kiên cường cười, không để người ta nhìn thấy nước mắt sau đó của cô, cho nên khiến người ta coi thường cô thật sự cũng có một mặt yếu ớt, một mặt không dũng cảm, không kiên cường.

“Thanh Thanh. . . . . .” Đó là tên của cô sao? “Ách, tôi có thể hỏi một chút tôi còn phải nằm viện bao lâu không? Tôi đã tốt lắm rồi, có thể xuất viện.”

Thời gian ba tháng nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nghe bác sĩ nói thương thế chủ yếu nghiêm trọng của cô là não bộ, vì thương tổn đến hệ thần kinh, nên hoạt động khá bất tiện, làm giải phẫu mở não ba lượt mới có một cái mạng.

Nhưng vể thương trên người là thứ yếu, ví dụ như xương sườn đứt hai, nứt lá lách, gan bị đâm nên thương tổn, xương bắp chân gãy, xương cánh tay lệch vị trí, tim và phổi đều bị đụng đến bầm tím, ở năm vị bác sĩ nổi danh hợp lực cấp cứu , thời gian chính là trị liệu tốt nhất, trong lúc cô hôn mê bất tỉnh đã tiến hành chữa trị, lấy thuốc cộng thêm nghỉ ngơi vừa phải, cô cũng không nhúc nhích mặc cho người ta giày vò, đương nhiên mau khỏe.

Chủ yếu nhất là tổn hại ở não rất lớn, tình hình cô hôn mê cực kì đặc biệt, não bộ thường xuyên hoạt động nhưng không có cách nào tỉnh táo, chỉ có thể nằm bình thường giống như người sống đời sống thực vật.

“Phải hỏi qua bác sĩ mới có thể xác định, không phải em muốn ở tại bệnh viện sao?” Cô có thể xuất viện từ sớm, là anh không yên lòng mới ở lại trị liệu.

“Ai nguyện ý ở bệnh viện hơn nhà, cũng không phải là có bệnh. . . . . .” Cô đột nhiên nghĩ đến mình là do có bệnh mới nằm viện, trên mặt cười gượng ửng đỏ, “Tôi nói là bệnh tình ổn định thì nên xuất viện, không nên chiếm giường bệnh của người ta, có người cần nó hơn tôi, huống chi trừ tay chân tôi không có sứt mẻ gì ở bên ngoài, đâu còn có bộ dáng của bệnh nhân.”

Anh nhìn hai vai gầy yếu của cô, hai gò má gần như không có thịt, tròng mắt đen ảm vài phần.”Hai ngày nữa rồi chúng ta về nhà, dù sao giường ở nhà cũng thoải mái hơn bệnh viện.”

“Về nhà?” Trong đôi mắt sáng trong của cô lẻn qua một tia bối rối, “Cái đó tôi có thể hỏi một câu, rốt cuộc anh là ai không?”

Nghe vậy, toàn thân Quý Á Liên như biến hóa, con ngươi trên mặt hơi co lại, buông chén đũa xuống mu bàn tay thấy có gân xanh rút chặt ẩn hiện.

“Còn nữa, tôi là ai. Tên của tôi là Thanh Thanh sao? Chúng ta kết hôn bao lâu rồi, trong nhà có người nào? Tại sao tôi nằm viện nhiều ngày như vậy mà ba mẹ tôi lại không tới thăm tôi? Bố chồng mẹ chồng không thích tôi sao? Vì sao cũng không xuất hiện? Bọn họ có biết tôi tỉnh lại hay không. . . . . .” Không thấy được sự vật có thể làm cho mình cảm thấy quen thuộc, thật ra thì trong lòng cô sợ hãi hơn tất cả những người khác, khủng hoảng mà muốn tìm một chỗ trốn.

“Thanh Thanh em. . . . . .”

Cô lạnh nhạt nhe răng, lại cười khiến cho người ta nhìn đến mũi cũng chua, “Tôi. . . . . . Mất trí nhớ, quên anh quên mình, quên mọi người. . . . . .”