Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 17




Rõ ràng lực sát thương của chuyên gia đọc khẩu hình là quá lớn. Chưa kể đến việc Liên Vận Di không dám tiếp tục giả làm nạn nhân nữa, mà ngay cả sắc mặt Thiệu Kỳ cũng không giữ nổi bình tĩnh.

Chỉ là Phó Cẩm Hành luôn luôn không có kiên nhẫn, vì vậy anh liếc nhìn quanh gương mặt Thiệu Kỳ một lượt.

“Sau này làm gì cũng động não một chút đi.”

Phó Cẩm Hành là người nắm quyền trong cả doanh nghiệp lớn của gia đình, hoàn toàn khác xa với kiểu người thừa kế thế hệ thứ hai suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng như Thiệu Kỳ. Bên cạnh đó, mỗi quan hệ của anh trai Thiệu Kỳ với Phó Cẩm Hành cũng không tồi.

Thiệu Kỳ không sợ cha không sợ mẹ, nhưng anh ta lại sợ anh trai mình đến chết. Bây giờ nếu anh ta mở miệng xin tha, thì Phó Cẩm Hành cũng chẳng thèm lãng phí nước bọt với anh ta làm gì.

“Còn không mau lượn đi, hay để tội gọi anh trai cậu tới đón.”

Thiệu Kỳ nghe tới đó lại chẳng dám lảm nhảm thêm gì nữa, ngay lập tức lôi Liên Vận Di chuồn lẹ.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, Ngụy Tiệt cười bất đắc dĩ: “Hôm nay, tôi thực sự không nên đem mấy người này đến trường đua ngựa.”

Diệp Lâm Tây lườm anh ta một cái: “Anh biết vậy là được rồi.”

Về phần đám yến oanh nãy giờ vẫn đứng ở đó, Ngụy Triệt cũng nhanh chóng sắp xếp người đưa họ rời khỏi đây, chẳng mấy chốc trường đua lại quay về với vẻ yên tĩnh hài hòa thường có.

Ngụy Triệt thấy mọi người đều đã giải tán hết rồi, nên anh ta cũng chẳng muốn ởi lại đây làm bóng đèn.

“Lâm Tây, sau này có thời gian thì cùng nhau ăn cơm nhé, hôm nay tôi không làm phiền hai người nữa, tôi rút trước đây.”

Nhìn thấy một trong hai bóng đèn đang định chuồn lẹ, Khương Lập Hạ vội vàng nói: “Vậy tớ về trước đây, lát nữa tớ còn có cuộc họp với biên kịch.”

“Tôi bảo tài xế đưa cô về.”

Phó Cẩm Hành chủ động mở miệng.

Anh biết Khương Lập Hạ là bạn thân nhất của Diệp Lâm Tây, vì vậy nên rất lịch sự, chủ động sắp xếp xe đưa cô ấy về.

Khương Lập Hạ xua tay: “Thế thì không hay cho lắm.”

Ngụy Triệt đứng bên cạnh lên tiếng: “Không cần đâu, dù sao thì tôi cũng vào trung tâm, nên tiện thể đưa vị tiểu thư này về luôn cũng được.”

Diệp Lâm Tây nghe thấy nhất thời nảy sinh cảnh giác, cô lập tức nói: “Anh có ý đồ xấu gì đó?”

“Tôi làm người tốt việc tốt cũng không được sao?” Ngụy Triệt cảm thấy thích thú trước sự nghi ngờ của cô, anh ta nói: “Tôi thừa nhận vị tiểu thư này quả thật rất xinh đẹp, nhưng cô ấy là người của Diệp đại tiểu thư, tôi nào dám ra tay.”

Khương Lập Hạ cũng không phải là chưa nghe qua người khác khen mình, nhưng mà miệng lưỡi của Ngụy Triệt quả thực quá lợi hại, rõ ràng bạn thấy rằng anh ta dẻo mồm dẻo miệng, thế nhưng khi được khen vẫn cảm thấy có chút vui vẻ.

Diệp Lâm Tây lẩm bẩm: “Tốt nhất là không dám.”

Con người Ngụy Triệt quá gian giảo nên cô không thể để Khương Lập Hạ bị anh ta lừa gạt được.

Chỉ là Phó Cẩm Hành đang đứng bên canh, bỗng quay đầu sang nhìn Diệp Lâm Tây: “Người của em?”

Ngụy Triệt chẳng ngại hóng chuyện, còn nói thêm: “Vừa rồi tiểu Tây của chúng ta mắng người cũng thật choáng váng, nói rằng ở địa bàn của cô ấy lại dám bắt nạt người của cô.”

Anh ta dơ ngón tay cái hướng về phía Diệp Lâm Tây khen ngợi: “Thật không hổ danh là đại tiểu thư của chúng ta.”

Phó Cẩm Hành không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Lâm Tây một cái.

Khiến Diệp Lâm Tây lại miên man tưởng tượng.

Chẳng lẽ anh ta còn ghen với cả phụ nữ?

Sức hấp dẫn của bảo bối hoa hồng nhỏ này đã lan tỏa đến mức độ nào rồi đây?

Sau đó, Ngụy Triệt và Khương Lập Hạ cùng nhau rời đi, cả hai ngồi xe điện đến bãi đậu xe của trường đua ngựa. Ngụy Triệt hôm nay lái một chiếc siêu xe màu vàng, dưới ánh mặt trời từ động cơ đến nội thất đều ánh lên màu vương giả.

Tuy rằng không đáng tin cậy nhưng anh ta vẫn là một quý ông lịch lãm còn chủ động mở cửa xe cho Khương Lập Hạ.

Sau khi Khương Lập Hạ ngồi vào ghế phó lái, mui xe từ từ hạ xuống.

Khởi động máy xong, Ngụy Triệt có vẻ sợ cô ấy khó xử nên chủ động bắt chuyện trước.

Sau đó, anh ta tập trung lái xe thì câu chuyện cũng tự nhiên mờ nhạt dần dần.

Khi đến nơi cần đến, Khương Lập Hạ tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, đột nhiên người đàn ông bên cạnh bật cười: “Hay là chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi?”

Khương Lập Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Thành thật mà nói, Ngụy Triệt trông rất đẹp trai và đôi mắt đào hoa đa tình của anh ta đặc biệt thu hút.

Ngụy Triệt thấy cô ấy sững sờ: “Lâm Tây về nước rồi, tôi đoán rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều.”

Khương Lập Hạ ngẫm nghĩ, sau đó vẫn rút điện thoại ra và thêm thông tin liên lạc của anh ta.

Mặc dù Diệp Lâm Tây nói rằng anh ta là một người rất vô tư, nhưng cũng là thế hệ thừa kế đời thứ hai, làm gì có người đẹp nào chưa từng gặp, nên chắc cũng chẳng có mưu đồ gì với cô ấy đâu.

Vả lại, Ngụy Triệt cũng đã đưa cô về, anh ta lại còn chủ động mở lời nên từ chối e rằng không được phải phép cho lắm. Nhiều nhất thì lại có thêm một “cái xác” nằm trong danh sách bạn bè là cùng chứ gì.

  *

Diệp Lâm Tây vẫn ở lại trường đua ngựa, vì cô vẫn chưa được nhìn thấy bảo bối Isabella của mình. Vừa rồi cô đã bảo người đi tìm Isabella rồi và họ nói bảo bối của cô lúc này đang sẵn sàng đợi cô ở chuồng.

Vì xe điện đang đưa người ra ngoài vẫn chưa quay lại, mà Diệp Lâm Tây thì cực lười chờ đợi.

Vì vậy, cô tự đi bộ qua đó.

Nhưng mới đi được vài bước cô đã hối hận.

“Thôi, chúng ta ngồi đợi xe vậy.” Diệp Lâm Tây thản nhiên dừng lại.

Phó Cẩm Hành nhìn xuống đôi giày trên chân cô, thật ra là một người đàn ông, anh thực sự không hiểu vì sao giày cao gót lại có sức hút với phụ nữ đến vậy. Có cái gót mỏng manh đó mà lại nâng đỡ được toàn bộ cơ thể.

Thấy anh nhìn chằm chằm vào chân mình, cô không khỏi kiêu ngạo nói: “Có phải anh thấy chân tôi rất đẹp không?”

Hôm nay Diệp Lâm Tây đặc biệt đi một đôi giày cao gót màu đen viền ren, là loại có thiết kế quai dày, chất liệu da lộn, quai quấn quanh cổ chân thắt thành hình chiếc nơ xinh đẹp, tạo nên hiệu ứng manh mai thanh tú cho bắp chân.

Cô mặc một chiếc váy đen cùng màu, vì kiểu váy đơn giản nên cô đã chọn đôi giày cao gót có quai điệu đà một chút.

Về phần tự luyến này của cô, không phải là không đúng, nếu so sánh về đôi chân thì trước nay Diệp đại tiểu thư chưa từng có đối thủ.

Phó Cẩm Hành nói một cách thờ ơ: “Đôi giày này hình như trước đó rất lâu đã thấy em đi nó rồi.”

Diệp Lâm Tây như gặp kẻ thù lớn: “Là khi nào?”

Rất lâu trước đây đã thấy cô đi nó rồi?

Có phải anh ta đang ngầm ám chỉ rằng cô đang đi một đôi giày lỗi thời rồi không?

Về tính cách âm dương bát quái kỳ lạ của Phó Cẩm Hành, Diệp Lâm Tây thực sự rất am hiểu.

Phó Cẩm Hành khẽ cười.

Có thể Diệp Lâm Tây không nhớ, nhưng anh lại rất ấn tượng. Bởi vì khi gặp lại cô sau lễ trưởng thành, Diệp Lâm Tây cũng đi một đôi giày giống như vậy.

Anh và Diệp Dữ Thâm là bạn bè đã nhiều năm, đương nhiên thường xuyên gặp em gái của anh ta. Chỉ có điều sau đó anh ra nước ngoài học cấp ba, đến khi về nước thì Diệp Lâm Tây lại đi du học. Cứ như vậy trời xui đất khiến, hai người không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài. Đến nỗi trong ấn tượng của anh cô gái nhỏ vẫn mang vẻ ngoài thanh tú và trẻ con như búp bê.

Ngày hôm đó, anh bước ra khỏi câu lạc bộ Thượng Uyển, khi vừa đến sảnh thì nghe thấy giọng một cô gái đang nói chuyện.

“Không đi.”

“Anh ta thích tôi, thì tôi cũng phải thích anh ta sao? Anh ta lấy cái chết ra để ép tôi thì tôi phải đến gặp anh ta à?”

“Có phải lần sau anh ta lại lôi cái chết ra đe dọa thì tôi phải lấy thân báo đáp anh ta chắc?”

“Mạng là của chính bản thân mình, nếu như bản thân không biết thương xót thì tại sao người khác lại phải chịu trách nhiệm thay anh ta.”

Giọng nói tự nhiên như vậy chỉ khiến người khác buồn cười mà thôi, nhưng lại đập mạnh vào tim Phó Cẩm Hành.

Vì vậy, anh theo hướng phát ra tiếng nói và nhìn sang.

Dưới ánh đèn chùm pha lê trong đại sảnh, cô gái đang đứng vô cùng xinh xắn, đôi chân thẳng tắp và mảnh mai nhẹ nhàng chạm vào nhau, sợi dây nhung của đôi giày được cuốn quanh cổ chân như một chiếc nơ.

Phần quai nhung đen kết hợp với cổ chân nhỏ nhắn tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy nhưng không kém phần tinh tế.

Cho dù là nhìn từ xa cũng có thể biết đây là một cô gái xinh đẹp động lòng người, cho dù hiện tại gương mặt có chút nôn nóng, nhưng vẻ đẹp ở cô vẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Lục Ngộ Thần ở bên cạnh hỏi: “Dữ Thâm, em gái cậu làm sao thế?”

Diệp Dữ Thâm không kiên nhẫn: “Chắc là do tên ngốc dạo gần đây làm phiền con bé, còn bày trò dọa chết, cũng chẳng xem xem bây giờ là thời đại nào rồi. Nếu thật sự muốn chết, thì đéo ai ngăn nổi chứ?”

Lục Ngộ Thần nghe xong, đột nhiên cau mày quay sang nhìn Phó Cầm Hành đang đứng bên cạnh. Chỉ nhìn thấy anh cũng đang nhìn cô gái phía đối diện, như thể anh không hề nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi của bọn họ vậy. Đáy lòng Lục Ngộ Thần khẽ nhẹ nhõm thả lỏng.

Trên thực tế, Phó Cẩm Hành có nghe thấy, nhưng suy nghĩ của anh không nhạy cảm như Lục Ngộ Thần. Ngược lại, anh đem những lời nói của Diệp Lâm Tây ngẫm nghĩ lại một lần, sau đó bật cười.

Có lẽ là bởi vì giọng điệu của cô tuy rằng kiêu ngạo như một tiểu công chúa, nhưng cũng không khó chịu, hoặc là bởi vì sự sống động và thực tế trong lời nói của cô.

Thì ra Diệp Lâm Tây đã lớn thành một cô gái như vậy rồi.

Cứ vậy tươi mới, sinh động.

  *

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây cực kỳ khó chịu khi thấy anh chỉ cười mà không lên tiếng, nhưng vì xe điện đã quay lại rồi nên cô cũng chẳng buồn truy cứu câu nói vô duyên vô cớ đó nữa.

Dù sao thì bảo bối nhỏ cũng đang đợi cô.

Vừa đến chuồng ngựa cô đã lập tức nhìn thấy Isabella.

Con gái ngoan của cô cho dù đứng lẫn trong một đàn ngựa trông vẫn cực kỳ nổi bật. Khi cô lao tới chạm vào cổ Isabella, dường như nó cảm nhận được sự hiện diện của Diệp Lâm Tây quả nhiên nó muốn cọ vào người cô.

Kết quả là trước khi Isabella kịp ghé đến, Diệp Lâm Tây đã bị người bên cạnh túm lấy kéo lùi lại một bước.

Phó Cẩm Hành nhắc nhở cô: “Em mặc váy như vậy thì đừng có đứng gần nó quá.”

Diệp Lâm Tây không ngờ rằng Isabella của cô lại bị ghét bỏ đến thế.

Đột nhiên, nhiệt huyết cố gắng kìm nén nãy giờ của cô lại trỗi dậy, cô còn chưa thèm tính sổ với anh ta đâu.

Vì thế, Diệp Lâm Tây sờ lên cổ Isabella, vuốt ve bộ long mượt mà và bắt đầu an ủi.

“Isabella, mẹ đến rồi.”

“Đều là mẹ không tốt, mẹ không bảo vệ được con nên mới để cho kẻ xấu đè đầu cưỡi cổ. Mẹ biết con cũng không tự nguyện nên mẹ sẽ không trách con đâu.”

“Có người nào đó còn nói rằng sẽ trông coi con thật tốt.”

“Quả nhiên, ngoài mẹ ra chẳng có ai là đang tin cả.”

“Từ nay mẹ con ta sẽ nương tựa vào nhau.”

  ……

Phó Cẩm Hành đứng bên cạnh nghe rõ mồn một thanh âm “Quá đỗi rầu rĩ” của cô, nhưng khi nghe đến cuối cùng, khóe môi anh lại đột nhiên buông lỏng.

Anh nhìn nghiêng về phía hai “mẹ con” đang yêu thương nhau, đột nhiên cầm lấy dây cương. Rồi vươn tay nắm lầy bàn tay Diệp Lâm Tây, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Diệp Lâm Tây đang than thở với Isabella bỗng nhiên lại bị ngắt lời, có chút bất mãn: “Đi đâu?”

“Chẳng phải em lo nó bị vấy bẩn sao, tôi sẽ đích thân tẩy rửa sạch sẽ cho nó.”

Diệp Lâm Tây nhón mũi chân cố gắng bịt hai tai Isabella lại, nhưng nhóc con này quá cao, hơn nữa đôi tai to lớn này không phải cô muốn che là có thể che được.

Diệp Lâm Tây trừng mắt nhìn Phó Cẩm Hành, tức giận nói: “Sao anh có thể nói những điều như vậy trước mặt em bé của tôi.”

“Cái gì vấy bẩn, tôi thấy chính anh vấy bẩn lỗ tai nó thì có.”

Thấy cô càng diễn càng hăng, Phó Cẩm Hành nhịn không nổi hỏi: “Lâm Tây, em ra nước ngoài là để học Luật sao?”

Diệp Lâm Tây hừ một tiếng, không muốn trả lời câu hỏi ấu trĩ này.

Cho đến khi Phó Cẩm Hành không nhanh không chậm nói: “Tôi còn tưởng em học ở Học viện Hí Kịch cơ đấy.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Nhưng Diệp Lâm Tây đã đạt được mục đích, nên không thèm quan tâm đến anh ta. Thấy anh bằng lòng tắm táp cho tiểu bảo bối của cô, nên cô tạm thời tha cho anh ta.

  *

Chỗ tắm ngựa nằm ngay bên cạnh, người chăn nuôi cũng chăm sóc cho chúng hết sức chu đáo, họ thường xuyên thay phiên nhau tắm rửa cho chúng. Về phần Phó Cẩm Hành, anh được tính là đã làm việc này từ khi còn nhỏ. Cha anh rất thích ngựa, từ nhỏ anh đã thường xuyên được đưa đến trường đua ngựa. Từ khi lên ba hay bốn tuổi anh đã bắt đầu mặc bộ đồ cưỡi ngựa và cưỡi trên lưng chúng.

Sau này khi anh có chú ngựa đầu tiên trong cuộc đời mình, cha anh đã cùng anh cho ngựa ăn và tự tay tắm cho ngựa.

Ngay cả bây giờ, khi Phó Cẩm Hành thực sự cảm thấy buồn chán, sau một vài vòng ở trường đua, anh vẫn sẽ tự tay tắm cho ngựa của mình.

Phó Cẩm Hành cởi áo khoác, vốn định đưa cho Diệp Lâm Tây.

Ai ngờ khi Diệp Lâm Tây vươn tay định đón lấy, anh lại đột ngột đoạt lại.

Diệp Lâm Tây cho là anh ta cố ý muốn trêu chọc chính mình, trợn tròn mắt: “Vô vị…”

Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, người đàn ông đó đã đi đến gần cô, anh cúi xuống buộc chiếc áo Vest quanh eo cô. Chiếc áo khoác rộng rãi ôm chặt lấy chân cô. Diệp Lâm Tây ghét bỏ liếc nhìn, buộc như thế này thật quá xấu xí.

Đôi chân của nàng tiên không đẹp hay sao?

Không xứng đáng được lộ ra ngoài?

“Không đẹp thì cũng cứ buộc nó lại, cẩn thận hớ hênh.”

Phó Cẩm Hành dường như hiểu được biểu hiện trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nói.

Diệp Lâm Tây khẽ ừm một tiếng, thoạt nhiên không phát huy bộ dạng “Mặc kệ anh nói gì tôi nhất định phải chống đối đến cũng” như thường ngày.

Cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn Phó Cẩm Hành vào thay đồ.

Anh thay một bộ quần áo lao động không thấm nước và đi ủng cao su, đầu tóc vẫn được chải chuốt tỉ mỉ và tinh tế, nhưng chỉ cần thay đổi quần áo thôi thì dường như khí chất cũng biến đổi theo.

Mùi vị của cầm thú lạnh nhạt cũng dần biến mất.

Thay vào đó là một loại cảm giác phóng túng.

Phó Cẩm Hành từ nhỏ đã quen với việc tắm rửa và chải lông cho ngựa, nên vốn dĩ vẫn rất điêu luyện, chứ không như vị “Vua mồm mép” đang đứng bên cạnh, nãy giờ vẫn đang mang bộ dạng “Tôi động mồm chứ không động chân tay” mà chỉ đông chỉ tây.

Lý do khiến Diệp Lâm Tây đứng từ xa quan sát Isabella là vì khi tắm nó rất phấn khích, lúc nào cũng làm nước bắn lên khắp người cô.

Chỉ có điều khoảng cách nhỏ như vậy cũng không ngăn nổi cô chỉ điểm giang sơn.

“Tôi thấy phần lông bên hông của nó có vẻ vẫn hơi bẩn.”

“Còn nữa, bên này cũng cần chải.”

Phó Cẩm Hành, người đang cúi đầu chải bụng ngựa, ngước lên nhìn cô.

“Hay là em tự mình làm nhé?”

  “……”

Quả nhiên hôm này người đàn ông này rất dễ nói chuyện, chắc chỉ là ảo giác mà thôi.

Diệp Lâm Tây đáp lại anh bằng một nụ cười tươi rói giả tạo, bày tỏ sự từ chối.

Khi Phó Cẩm Hành cúi đầu tiếp tục công việc, gót giày Diệp Lâm Tây đạp mạnh lên mặt đất một cái giống như đang giẫm lên mặt người đàn ông chó kia vậy.

Thật tiếc khi ý nghĩ tuyệt vời này chỉ diễn ra trong vài giây, đột nhiên cô nhận ra rằng chân mình không thể di chuyển được.

Diệp Lâm Tây vội vàng cúi đầu, quả nhiên phát hiện nơi cô đang đứng vừa vặn là cống thoát nước. Gót giày của cô ấy tình cờ lại bị kẹt trong khe nắp miệng cống.

Điều này……

Diệp Lâm Tây nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Phó Cẩm Hành, nhưng người bên kia lại không để ý gì cả.

Vì vậy cô thận trọng bắt đầu dùng sức ở cổ chân chuẩn bị kéo gót giày lên.

Ra mau.

Tuy cô đã hết sức cố gắng, nhưng gót giày vẫn đứng yên bất động.

Tất nhiên cô hoàn toàn có thể ngồi xổm xuống và trực tiếp rút giày ra, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông đối diện, cô lại lập tức từ bỏ ý định, cho rằng ngày hôm này dù có bị gãy mắt cá chân cô cũng không bao giờ chịu xấu hổ trước mặt người đàn ông chó này thêm nữa.

Diệp Lâm Tây, mày làm được mà!

Bông hồng nhỏ bé, cố lên!

Vì vậy, cô xoay cổ chân sang trái rồi lại sang phải, muốn dùng cách này để nới lỏng gót giày ra khỏi miệng cống.

Có lẽ là trời cao có đức hiếu sinh, hoặc có thể vị thần tiên nào đó đi ngang qua đã nghe thấy tiếng cầu xin mãnh liệt trong lòng cô mà đột nhiên cô cảm thấy gót giày hình như lung lay một chút rồi.

Sắp thành công rồi!

Sự căng thẳng trong lòng Diệp Lâm Tây nhẹ bớt, nhân cơ hội cổ vũ tinh thần thử lại một lần nữa. Cuối cùng cô cảm thấy chân mình cũng đã được tự do.

Mà vào đúng khoảng khắc cô đang cảm thấy được tự do đó, Phó Cẩm Hành lại ngẩng đầu nhìn lên. Diệp Lâm Tây vội kiễng gót chân lên, lại duỗi tay vuốt mái tóc dài của cô, lộ ra vẻ tao nhã quyến rũ, quả nhiên gặp nguy hiểm mà không hoảng loạn vẫn là hoa hồng nhỏ.

Từ tận đáy lòng, cô thầm khen ngợi mình là người bình tĩnh.

Cho đến khi cô nhận ra rằng Phó Cẩm Hành không nhìn vào mặt cô, mà dường như đang hướng xuống dưới chân cô.

Vì vậy, Diệp Lâm Tây cũng cúi đầu nhìn theo.

Ah ah ah ah ah ah ah!

Chuyện gì thế này?

Tại sao gót chân của cô ấy vẫn bị kẹt trong cái khe đó chứ!

Diệp Lâm Tây lại nhìn đôi giày trên chân, bề mặt đôi giày vẫn còn nguyên vẹn, nhưng phần gót rõ ràng đã bị gãy. Cô ấy vừa mới nhón chân lên để tạo dáng nên không nhận ra phần gót giày đã biến mất.

Vậy là nỗ lực trước đó của cô chỉ vẻn vẹn khiến cho gót giày gãy rời thôi sao?

Giọng nói dịu dàng của Phó Cẩm Hành từ cách đó không xa truyền đến: “Lâm Tây, em tạm thời đứng đó đừng cử động.”

Sau khi Phó Cẩm Hành thay quần áo quay trở lại, anh ta phát hiện ra rằng Diệp Lâm Tây thật sự đứng yến tại đó không hề cử động. Chỉ là, đóa hồng nhỏ rực rỡ sinh động lúc này dường như đã bị một trận mưa như trút nước tàn phá, đứng yên tại chỗ, cái đầu nhỏ cúi gằm, uể oải như muốn nói “Tôi đã tự làm mình xấu hổ đến mức không nói nên lời nữa rồi”.

Phó Cẩm Hành định bước tới, nhưng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng vừa rồi. Bởi vì Diệp Lâm Tây rất lâu không thấy lên tiếng, không có cô tinh nghịch chỉ chỏ nên anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Vì vậy, anh muốn nhìn lên xem cô ấy đang làm gì.

Ai ngờ lại bắt gặp một màn tự là gãy gót giày xuất sắc của cô.

“Anh còn đứng đợi gì nữa?” Diệp Lâm Tây chủ động vươn tay muốn bế.

Để đi lại với một bên gót giày đã gãy rời thà rằng bảo cô chết đi còn hơn.

Phó Cẩm Hành bước lên phía trước định bế cô lên, nhưng một giây sau đó lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô.

Diệp Lâm Tây cảm thấy có tiếng khúc khích phát ra từ đỉnh đầu mình,

Trong phút chốc, trái tim thủy tinh vốn cố gắng bình tĩnh và bất cần của cô đã hoàn toàn tan vỡ.

Diệp Lâm Tây lên án: “Anh cười cái gì, có phải đang cười tôi không?”

Phó Cẩm Hành không trả lời.

Người vốn dĩ không muốn mở miệng, lúc này lại tràn đầy tinh thần chiến đấu: “Anh có còn là người không thế? Lúc này rồi còn cười nhạo tôi được?”

Vì vậy, Phó Cẩm Hành lên tiếng đáp: “Tôi không có cười nhạo em.”

Diệp Lâm Tây không tin: “Tin anh mới lạ.”

“Thật đó.” Phó Cẩm Hành kiên nhẫn giải thích, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ cảm thấy…”

Câu nói này anh mới nói được một nửa.

Diệp Lâm Tây tò mò ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời tràn đầy nghi hoặc, như thể đang chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta vậy.

Cho đến khi giọng nói trầm thấp thoải mái của người đàn ông vang lên lần nữa, dường như vẫn còn một loại cảm xúc nào đó đang bị đè nén: “Hình như sức em cũng lớn đó chứ.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Diệp Lâm Tây cảm thấy ngày này có lẽ thực sự không thể tiếp tục sống nữa, cho dù hôm nay cô đi chân đất từ đây về biệt thự Vân Kỳ, cũng sẽ không bao giờ nhận chút ơn huệ nào từ người đàn ông này.

Cô tức giận muốn quay người bỏ đi.

Nhưng cơ thể vừa mới quay được nửa vòng, Phó Cẩm Hành đã đưa tay giữ lấy cô. Khi anh chặn ngang bế cô lên, bàn chân Diệp Lâm Tây chới với, trong lòng có chút sợ hãi.

Cô vô thức duỗi tay ra bám lấy cổ anh.

“Đừng nhúc nhích.” Phó Cẩm Hành cúi đầu.

Cô nép vào vòng tay anh, khoảng cách hai người gần lại, ngay khi anh cúi đầu xuống, cô có thể nhìn thấy hàng lông mi rậm rạp trên mí mắt của anh, khiến đôi mắt đen láy càng thêm quyến rũ.

“Hay là cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội được không?”

Giọng người đàn ông trầm ấm lại có chút thoải mái.

Diệp Lâm Tây như bị cái gì đó mê hoặc.

Vừa rồi, tiểu hoa hồng còn thề không bao giờ nhận ơn huệ của tên đàn ông chó chết này, bây giờ cả người lại hết sức ngoan ngoãn yên lặng.

Vì vậy, Phó Cẩm Hành ôm cô đến chiếc xe golf điện đậu bên đường.

Lúc này, mặt trời lặn dần về phía tây, kéo bóng dáng hai người như dài vô tận.

Cho đến khi người đang được ôm trong lòng phát ra âm thanh lý nhí:

“Tôi cảm thấy phòng để quần áo ở nhà hơi nhỏ.”

Người đàn ông mỉm cười: “Ngay mai tôi sẽ cho thiết kế đến sửa.”