Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 39




Quá trưa, cái nóng như thiêu như đốt ngoài cửa sổ hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bên trong căn phòng, hơi lạnh từ điều hòa thổi lên người đem theo cảm giác thoải mái, sảng khoái, đến cả ánh nắng gay gắt bên ngoài cũng trở thành cảnh đẹp. Làn khói dày đặc trên bầu trời cách đó không xa đã dần dần tiêu tán, chỉ còn lại một mảng màu xám nhạt. Tin tức mới nhất cho biết, đám cháy tại tòa nhà Quốc tế Hằng Dương đã được dập tắt và may mắn là không có thương vong nào cả. Tuy nhiên, toàn bộ tòa nhà cần phải trải qua các đợt kiểm tra lại hế thống chống cháy.

Diệp Lâm Tây không mang theo điện thoại di động, cô cũng không nhớ số điện thoại của Kha Đường, tạm thời không thể liên lạc được với người trong công ty Luật. Kết quả là Phó Cẩm Hành ở bên cạnh nói: “Công ty em hôm nay nghỉ làm, lát nữa anh sẽ bảo tài xế Mạnh đưa em về nhà nghỉ ngơi.”

Diệp Lâm Tây: “Làm sao anh biết?”

Phó Cẩm Hành liếc nhìn cô một cái: “Anh bảo Tần Chu đi hỏi.”

Diệp Lâm Tây thực sự không nhịn nổi: “Rốt cuộc mỗi tháng anh trả cho Tần Chu bao nhiêu tiền?”

Tại sao cô lại cảm thấy Tân Chu là một con người toàn năng, chuyện gì cũng có thể nghe ngóng được hết vậy? Đến cả Phó Cẩm Hành cũng tham khảo ý kiến của Tần Chu khi muốn mua cho cô chiếc túi xách. Đột nhiên cô cũng muốn có một người trợ lý một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều kè kè bên cạnh như vậy. Những suy nghĩ trong lòng cô dường như đã bị Phó Cẩm Hành đoán được, anh nhẹ nhàng nhìn cô: “Tần Chu không đơn giản chỉ là trợ lý sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của anh.”

Đương nhiên, trợ lý của Phó Cẩm Hành không chỉ có mỗi người này, chỉ là Tần Chu là người hợp ý anh nhất. Ai cũng biết rằng Tần Chu ở bên cạnh làm việc cho anh thêm hai năm nữa đương nhiên sẽ trở thành người phụ trách thêm cả mảng kinh doanh của công ty.

Diệp Lâm Tây: “Đồ ki bo, em đâu có nói là muốn anh ta.”

Ánh mắt Phó Cẩm Hành càng trở nên thâm trầm, Diệp Lâm Tây cũng chẳng thèm quan tâm, đá anh một cái: “Em muốn kính râm.”

Chỗ này rất gần với công ty cô, ngộ nhỡ đồng nghiệp đi qua sẽ rất dễ bị đụng phải. Bình thường chỉ ăn trưa ở nhà hàng, sẽ không có gì cần lo lắng, nhưng hôm nay cô thực sự có chút chột dạ. Khi nãy rời công ty, đến cả điện thoại cũng không đem theo chứ đừng nói đến kính.

Phó Cẩm Hành biết cô lại sắp hoạnh họe, vừa quay đầu lại liền thấy cô đang nâng cằm nhìn anh với đôi mắt đen trong veo, hai hàng lông mi dài nhấp nháy vô cùng đáng yêu, lòng anh đột nhiên cảm thấy mềm mại.

“Được!!!”

Diệp Lâm Tây không ngờ rằng yêu cầu của cô có thể được đáp ứng dễ dàng như vậy, thái độ vốn dĩ đang cực kiêu ngạo cũng dịu đi. Vì cô đang ôm một bụng tức, nên mới cố ý gây phiền toái cho anh.

Tuy rằng, lúc xảy ra hỏa hoạn, cô chạy khỏi tòa nhà không hề bị thương, nhưng trong đầu vẫn có một bóng ma tâm lý, dù sao thì khi xảy ra cháy nổ trong các tòa nhà cao tầng, nếu có xảy ra thương vong thì đúng là thảm kịch. Nhưng cô cũng chẳng hoảng loạn đến mức phải lên giường với anh ngay lập tức.

Diệp Lâm Tây: “Đừng tưởng như vậy thì em sẽ bỏ qua cho anh.”

Phó Cẩm Hành quay đầu lại.

Diệp Lâm Tây: “Bỏ cuộc đi, em sẽ không cho anh cơ hội đền bù.”

Chẳng lẽ cô không biết thừa bài của tên đàn ông chó này hay sao, cứ hễ nói rằng muốn xem biểu hiện của anh, là anh lại lập tức kéo cô lên giường, dùng cơ thể để “biểu hiện” cho cô xem.

Diệp Lâm Tây ban đầu còn tức giận, nhưng khi đến đại sảnh khách sạn, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà Hằng Dương cách đó không xa, phát hiện nỗi sợ hãi trong lòng ban sáng, không biết từ lúc nào đã biến mất hoàn toàn. Đôi mắt đeo kính râm của Diệp Lâm Tây hơi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đã thay một bộ vest, đầu tóc cũng được gội sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng. Cả người như một thiết bị phát sáng đứng ở cửa, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.

Diệp Lâm Tây hạ thấp mắt kính xuống, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng với cô gái trẻ vừa đi qua.

Nhìn cái gì mà nhìn.

Không nhìn thấy bên trên viết rõ ràng dòng chữ “Của Diệp Lâm Tây” à?

Một mỹ nhân sống sờ sờ đang đứng bên cạnh anh ấy mà các cô còn dám nhìn, trong lòng Diệp Lâm Tây vô cùng khó chịu. Thực tế, xung quanh cũng có rất nhiều người đang nhìn cô, dù sao thì mọi người cũng đâu có đui. Một đôi trai tài gái sắc như vậy đứng ở cửa khách sạn, cho dù không có ý đồ gì thì cũng sẽ liếc nhìn vài cái cho bổ mắt.

Phó Cẩm Hành đã kết thúc sớm buổi họp sáng nay, nhưng anh vẫn còn lịch trình khác. Vì vậy bây giờ anh phải về công ty, chỉ đành bảo tài xế Mạnh đưa Diệp Lâm Tây về nhà nghỉ ngơi.

Trước khi lên xe, Diệp Lâm Tây hồn nhiên vẫy tay: “Em đi đây.”

Nhìn thấy dáng vẻ vô tư đó, Phó Cẩm Hành bất giác đưa tay lên vuốt mái tóc dài của cô: “Đi đường cẩn thận.”

Diệp Lâm Tây thấy anh dặn dò mình, đột nhiên trái tim cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Cô gật đầu: “Anh đừng có làm nhiều việc quá, dù sao cũng vừa mới về nước mà.”

Sau khi cô lên xe, chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi lối vào khách sạn, Diệp Lâm Tây ngồi tại chỗ hơi cúi đầu xuống, cuối cùng không kìm được quay đầu nhìn lại. Người đàn ông mặc một bộ Vest sọc xanh đậm, dáng đứng thẳng tắp, đầu cũng đang nghiêng về hướng xe rời đi. Diệp Lâm Tây vui vẻ bật cười, trong lòng cảm thấy như vừa đánh đổ cả vại đường,

Lần này, anh đứng ở đó nhìn cô rời đi.

  *

Sau khi Diệp Lâm Tây đến nhà, cô mày mò hồi lâu, cuối cùng cũng đăng nhập được Wechat vào Ipad. Tin nhắn gửi đến như muốn vỡ cả hộp thư luôn rồi. Khương Lập Hạ và Kha Đường chẳng kiêng chẳng nể gì nói đến 99+ tin nhắn trong nhóm chat. Cô bấm vào xem, ban đầu là Khương Lập Hạ hỏi thăm tình hình của bọn cô, sau đó là Kha Đường trả lời lại tin nhắn của cô ấy. Kha Đường hên hơn Diệp Lâm Tây một chút, lúc chạy xuống dưới cô ấy còn đem theo điện thoại.

Vì vậy lúc đó cô ấy mới cầm điện thoại đi mua nước, để mình Diệp Lâm Tây ở lại.

Khương Lập Hạ: [Không thấy Lâm Tây đâu á?】

Kha Đường: [Đúng vậy, lúc tôi mua nước về đã chẳng thấy cô ấy đâu rồi, cô ấy lại không cầm theo điện thoại nên chẳng có cách nào liên lạc được.】

Khương Lập Hạ: [Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?】

Vì vậy, Kha Đường lại một lần nữa khoe khoang chiến tích chạy xuống hơn hai mươi tầng nhà của Diệp Lâm Tây, còn nhấn mạnh rằng mọi người đều bị sốc trước tính cách mạnh mẽ tiềm ẩn của Diệp Lâm Tây.

Kha Đường: [Hóa ra Lâm Tây của chúng ta nhìn từ xa thì tưởng là một đóa hoa hồng, nhưng lại gần nhìn kỹ lại là cây xương rồng. 】

Diệp Lâm Tây: “…”

Cô thực sự nghẹn họng khi đọc tới câu này.

Ngay khi Khương Lập Hạ và Kha Đường đang vui mừng vì người mất tích cuối cùng cũng trở về, thì Diệp Lâm Tây đã bỏ qua luôn việc bấm bấm lách cách trên bàn phím và trực tiếp ấn vào nút gửi tin nhắn thoại. Sau đó, cô kể việc hôm nay suýt chút nữa thì hạ gục được Phó Cẩm Hành, kết quả lại bị lật xe ngay tại chỗ. Bởi vì sự việc vượt quá sức tưởng tượng nên cả nhóm im lặng một lúc.

Mãi lâu sau, Khương Lập Hạ mới lặng lẽ gửi đến một tin nhắn: [Biểu hiện của Phó tổng lúc đó như thế nào? 】

Diệp Lâm Tây cẩn thận nghĩ lại biểu hiện của tên đàn ông chó lúc đó, hình như chẳng hề bât ngờ, như thể đây hoàn toàn là việc mà cô có thể làm.

Diệp Lâm Tây đang ngồi trên sofa, lúc này đã nằm xuống.

Diệp Lâm Tây: [Hình như anh ấy chẳng bất ngờ gì cả.】

Diệp Lâm Tây: [Có phải trong lòng anh ấy luôn nghĩ rằng tớ là một cô gái mưu mô không?】

Nhóm chat lại im lặng.

Lại một lúc sau, Khương Lập Hạ mới trả lời.

Khương Lập Hạ: [Cậu nghĩ thoáng lên một chút, biết đâu anh ấy lại thích kiểu tươi mới, không tỏ vẻ đó thì sao?】

Kha Đường nãy giờ chột dạ cuối cùng cũng lên tiếng: [Tôi cũng nghĩ vậy.】

Nhìn mấy lời này của hai người bọn họ, đến an ủi cũng chẳng phải, Diệp Lâm Tây vứt Ipad sang một bên rồi nằm xuống.

  *

Sau một ngày bảo trì, hôm nay tòa nhà Quốc tế Hằng Dương đã hoạt động bình thường trở lại, còn tầng xảy ra hỏa hoạn vẫn tạm thời đóng cửa, lãnh đạo của một vài công ty ở tầng nhà đó đang kêu than thấu trời.

May mắn là B Vấn không bị ảnh hưởng gì.

Những tòa văn phòng cao cấp kiểu này, ban đầu vốn là tấc đất tấc vàng, nhưng vì hỏa hoạn nên gần như rớt giá thảm hại. Vì vậy, sau ngày hôm qua, ban Quản lý tòa nhà đã không ngừng trấn an các công ty khác nhau.

Nhưng Ninh Dĩ Hoài lại chẳng để ý tới chuyện này, sáng sớm đã đến công ty thông báo mở cuộc họp, mọi người trong đội lần lượt đi vào phòng họp số 1. Bởi vì Ninh Dĩ Hoài có rất nhiều dự án, dưới tay còn có các Luật sư cao cấp, vậy nên anh ta sẽ giao những vụ án không muốn làm hoặc không làm hết cho bọn họ. Tóm lại, cuối cùng chỉ cần mọi việc được hoàn thành tốt đẹp, cho dù anh chỉ lấy danh nghĩa của mình ra gắn lên những vụ án đó thì đối phương cũng sẽ tán thành.

Đây cũng có thể coi là những quy tắc ngầm trong ngành Luật.

Xét cho cùng, khả năng của một Luật sư là có hạn và không thể bao quát hết mọi việc, đặc biệt là ở trình độ của Ninh Dĩ Hoài, khi mà có rất nhiều người đem tiền tới mời anh ta.

Trần Đông và Từ Thắng Viễn cũng nằm trong số đó, cả hai người họ đều là Luật sư mới vào nghề, tuy rằng có thể tự mình nhận dự án, nhưng cái ngành này cũng giống như bao ngành nghề khác, hai mươi phần trăm đối tác cao cấp chiếm đến 80% tài nguyên. May mắn thay họ đã được gia nhập đội của Ninh Dĩ Hoài, vì vậy chẳng cần lo lắng đến việc không có dự án làm.

Ninh Dĩ Hoài: “Lần này là một dự án tài trợ vòng A của một công ty khởi nghiệp. Trước mắt, công ty này đang mở rộng rất nhanh chóng và cần có nguồn vốn mới để duy trì hoạt động. Hiện tại, họ cũng đã tìm được một số tổ chức đầu tư, nên các tổ chức đầu tư đó hiện đang yêu cầu chúng ta thực hiện thẩm định pháp lý.”

Từ Thắng Viễn nói thầm: “Có vẻ như định giá của công ty này khá cao.”

Đối với việc thẩm định của vòng tài trợ A, Ninh Dĩ Hoài đã được thuê để làm việc đó, chỉ riêng chi phí Luật sư cũng là một con số rất lớn.

Ninh Dĩ Hoài nhìn Trần Minh: “Vụ án cậu đang làm đã kết thúc chưa?”

Trần Minh: “Vẫn còn đang trong giai đoạn hoàn thiện.”

Khi họ nói điều đó, khuôn mặt Từ Thắng Viễn đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, Diệp Lâm Tây và Giang Gia Kỳ đều là Luật sư thực tập và khi tham gia vào dự án cùng lắm cũng chỉ là làm những việc lặt vặt. Nếu như Trần Minh không thể tham gia thì đối tác Ninh chắc chắn sẽ kéo anh ta vào dự án này.

Quả nhiên, Ninh Dĩ Hoài quay đầu lại nhìn Từ Thắng Viễn: “Cậu đang không có vụ án nào cần giải quyết đúng không?”

“Không có, không có.” Mặc dù trước đó Từ Thăng Viễn bị kéo sang đội khác để hộ trợ một dự án bên đó, nhưng hai ngày trước đã kết thúc xong xuôi cả rồi. Anh ta lập tức có cảm giác ông trời quả đối đãi với mình không tệ.

Ninh Dĩ Hoài lại đưa mắt sang phía hai cô gái còn lại, Giang Gia Kỳ không khỏi ngồi thẳng dậy. Vừa rồi trong lúc thảo luận, cô ta còn đang cảm thấy hình như mình đã nói rất nhiều. Nên trong lòng vừa mong đợi vừa căng thẳng, cho đến khi anh ta nói một câu chắc nịch: “Diệp Lâm Tây, cô cùng cùng tham gia đi.”

Cây bút trong tay Giang Gia Kỳ lập tức chọc thủng cuốn sổ trước mặt. Tiếp đó nhìn thấy bên phía đối diện Từ Thắng Viễn cũng đang như muốn nổ tung đầu vì bất ngờ.

Nhưng cả Ninh Dĩ Hoài và Diệp Lâm Tây đều không quan tâm, cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt ra ngoài. Diệp Lâm Tây ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, chẳng bao lâu sau Giang Gia Kỳ liền đứng dậy lao ra ngoài, còn lấy tay che miệng lại. Chỉ sợ rằng người khác không nhìn thấy cô ta đang phải chịu ấm ức.

Diệp Lâm Tây vẫn bình tĩnh tiếp tục làm việc trên máy tính mà chẳng hề bị ảnh hưởng.

Một lúc sau, Kha Đường gửi tin nhắn tới: [Diễn viên kịch Giang lại làm sao thế?】

Diệp Lâm Tây: [Cô ta làm sao?】

Sau đó, Kha Đường gửi tới một tấm ảnh cô ấy tình cờ chụp được, là ảnh Giang Gia Kỳ đang đứng trong phòng trà, bên cạnh có hai người đang vây lấy, hiển nhiên là hai đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô ta.

Diệp Lâm Tây: [Lại khóc?】

Kha Đường: [Chờ một chút, diễn viên kịch Giang không biết cô đã kết hôn à?】

Lúc này, Giang Gia Kỳ đang cùng mấy người kia buôn chuyện. Cô ta cầm chiếc cốc giấy trong phòng trà trên tay, cả người lộ ra vẻ ấm ức đáng thương. Hai người đứng cạnh là cựu sinh viên học cùng trường đại học với cô ta, tuy không học cùng lớp, nhưng những cựu sinh viên cùng trường với nhau trong viện Luật đều tỏ ra rất thân thiết.

Giang Gia Kỳ: “Thực ra tôi biết bản thân mình không thể cạnh tranh với cô ấy, mà chỉ cảm thấy hổ thẹn với bốn năm cố gắng học hành của mình.”

Câu nói này khiến người khác thật khó có thể tìm ra lỗi sai.

Người chị em tốt bên cạnh ngay lập tức an ủi cô ta.

“Bỏ đi, lần sau vẫn còn cơ hội mà, đều do đối tác Ninh của bọn cô thiên vị quá thôi.”

“Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy quá không công bằng, một số người luôn thuận buồm xuôi gió ở nơi làm việc chỉ vì có chút nhan sắc.”

“Lại còn phải nói nữa à? Nói chung là loại bình hoa di động đó lúc nào cũng sẽ được giữ lại để làm cảnh.”

Vốn dĩ Giang Gia Kỳ muốn tìm bọn họ tới để an ủi cô ta, nhưng nói đi nói lại lại thành khen ngợi Diệp Lâm Tây. Giang Gia Kỳ có một tật xấu, đó là nghe không nổi người khác khen ai đó xinh đẹp trước mặt mình. Lúc này trong lòng càng thêm buồn bực.

Cô ta oán hận nói: “Cũng chẳng biết cô ấy dùng cách nào để thông đồng với đối tác Ninh.”

Có lẽ Kha Đường đã đem toàn bộ những lời đàm tiếu sau lưng của bọn họ nói cho Diệp Lâm Tây, cô ấy biết Diệp Lâm Tây đã kết hôn, đương nhiên sẽ không nghi ngờ Diệp Lâm Tây có ý gì với Ninh Dĩ Hoài.

Tuy nhiên, cô ấy cũng nói:【Tôi nói này, có rất nhiều tin đồn như vậy trong văn phòng và nó đều từ phòng trà mà ra.】

Không thể không nói, đối với việc buôn chuyện thì phụ nữ luôn có hứng thú hơn đàn ông. Rất nhiều đồng nghiệp nam chỉ vào đó rót nước hoặc lấy đồ ăn rồi đi ra, nhưng phụ nữ thì lại thích cầm ly trà đứng trong đó tám chuyện trên trời dưới biển. Dù sao thì áp lực công việc cũng quá lớn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm cũng là một cách để giải tỏa căng thẳng. Hơn nữa, thân thiết với Giang Gia Kỳ đều là những cô gái trẻ.

Ninh Dĩ Hoài là một người đàn ông độc thân kim cương trong viện Luật, tất nhiên rất nhiều cặp mắt thích nhìn chằm chằm vào anh ta. Ngay cả Diệp Lâm Tây mới vào công ty cũng đã có rất nhiều người bàn tán sau lưng cô. Vốn dĩ Diệp Lâm Tây không phải là người hay nói chuyện cùng người khác. Nhưng Kha Đường tin tức tinh thông, những tin đồn trong viện dù mọi người có biết hay không cuối cùng đều thành Diệp Lâm Tây biết hết.

Diệp Lâm Tây: [Tôi với Ninh Dĩ Hoài chẳng có gì cả.】

Cùng lắm thì được tính là có chút giao tình, nhưng đó cũng là việc giữa ba cô và Ninh Dĩ Hoài.

Một lúc sau, Giang Gia Kỳ quay lại, dù sao thì phòng trà cũng là nơi không thể ở lại quá lâu. Chỉ có điều ánh mắt cô ta nhìn Diệp Lâm Tây luôn đem theo sự ai oán. Diệp Lâm Tây lại chẳng thèm để ý tới màn kịch này của cô ta.

Sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng, Phó Cẩm Hành đang cúi đầu ăn cháo trong bát mình, đột nhiên liếc mắt nhìn sang tay cô. Những ngón tay của Diệp Lâm Tây đẹp như khuôn mặt của cô vậy, các ngón tay đầy đặn tươi sáng, tôn lên mu bàn tay trắng trẻo, chỉ là trên ngón áp út của cô xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc hoàn hảo. Tuy rằng, trên nhẫn chỉ có duy nhất một viên kim cương, nhưng càng đơn giản lại càng tinh tế.

Diệp Lâm Tây cũng chú ý tới chiếc nhẫn kim cương trên tay Phó Cẩm Hành, cô thản nhiên nói: “Đột nhiên em cảm thấy đeo nhẫn cưới đi làm rất tiện lợi.”

Thực tế mà nói, đây không được coi là hai chiếc nhẫn cưới chính thức của họ. Tuy nhiên, chiếc nhẫn cưới của cô lại quá khoa trương, thực sự không thể đeo nó hàng ngày, chiếc nhẫn này là chiếc nhẹ nhàng nhất mà cô khó khăn lắm tìm được.

Viên kim cương chưa tới ba carat.

Hơn nữa lại màu trắng.

Diệp Lâm Tây thích những viên kim cương màu sắc, kể từ khi cô nhìn thấy hàng loạt những viên kim cương màu xanh, màu hồng, màu vàng trong tủ của mẹ Nam Y, thì tình yêu của cô dành cho những viên đá này đã lên đến đỉnh điểm.

Chúng thực sự rất đẹp.

Một chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt hoàn hảo thì chỉ cần di chuyển nhẹ là mọi bề mặt cắt nhỏ đều có thể phản chiếu ánh sáng. Kể từ đó mẹ Nam Y đã trở thành người được kính trọng nhất trong tâm trí cô.

Vốn dĩ Phó Cẩm Hành không có biểu hiện gì, nhưng khi nghe thấy những lời cô nói, lông mày anh khẽ giãn ra, chủ động đáp: “Buổi đấu giá lần trước vì bận đi công tác nên không thể đưa em đi, vừa hay tuần tới có một buổi đấu giá chuyên về các loại trang sức.”

Lần trước là đấu giá từ thiện, đồ trưng bày chưa chắc đã tốt. Còn buổi đấu giá lần này sẽ chẳng thiếu những món trang sức cao cấp.

Diệp Lâm Tây quay đầu sang nhìn anh: “Quyết định vậy nhé, anh đừng thất hứa nữa.”

“Nếu thất hứa, tùy em xử lý.”

Diệp Lâm Tây hừ nhẹ: “Vậy em sẽ treo anh lên.”

Phó Cẩm Hành hơi nhướng mày: “Hóa ra là em thích kiểu này.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Cô! Không! Có!

  *

Sau khi đến công ty, Diệp Lâm Tây chuẩn bị công việc của bên Khoa học Công nghệ An Hàn, đây là một công ty công nghệ chuyên về robot bảo mật. Khi Diệp Lâm Tây nhìn đến nhà kinh doanh chính của đối phương, lập tức chú ý. Vì rõ ràng hạng mục công ty này có chút tương đồng với Khoa học Công nghệ Thịnh Á.

Chỉ là đơn vị kinh doanh chính của Thịnh Á lớn hơn, bọn họ cũng có nhiều hạng mục hơn, cộng thêm là việc thuần thục trong dây chuyền sản xuất và tiêu thụ. Còn An Hàn là một công ty mới thành lập.

Nếu nói Công nghệ An Hàn được công nhận thì nó nằm ở đội ngũ sáng lập của họ. Ba người sáng lập ra An Hàn đều là cựu sinh viên của trường đại học Top2 toàn quốc và rất nhiều người trong đội ngũ của họ có nền tảng học tập tại các trường đại học danh tiếng thế giới, sơ yếu lý lịch đều sáng láng quá mức.

Từ Thắng Viễn đang đi đến để nói chuyện với Diệp Lâm Tây thì nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô. Chiếc nhẫn kim cương thực sự đủ lớn để không biến thành tàng hình, trừ khi bạn mù.

Từ Thịnh Viễn thực sự tò mò nói: “Luật sư Diệp, cô kết hôn rồi à?”

Những lời anh ta nói ra đến bản thân cũng không dám tin, anh ta và Trần Minh cũng đã ba mươi tuổi rồi, mà còn chưa lập gia đình. Diệp Lâm Tây mới ra trường, vừa trẻ trung xinh đẹp vừa ăn mặc thời thượng, trông không hề giống với kiểu người háo hức với việc kết hôn.

Câu hỏi của anh khiến cả Trần Minh và Giang Gia Kỳ ở bên cạnh cũng phải ngoái lại nhìn. Thực ra, sáng nay đến công ty Giang Gia Kỳ cũng đã nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Lâm Tây. Vốn dĩ phụ nữ luôn nhạy cảm với kim cương hơn nam giới, vì vậy khi một viên kim cương sáng chói được đặt trên tay Diệp Lâm Tây, khiến Giang Gia Kỳ không khỏi tò mò liếc trộm.

Mà lúc này, Từ Thắng Viễn lại hỏi đúng câu mà cô đang muốn biết nhất. Vì vậy cô ta cũng vểnh tai lên nghe ngóng.

Diệp Lâm Tây: “Ừm, tôi kết hôn năm ngoái.”

Từ Thắng Viễn càng thêm kinh ngạc: “Năm ngoái? Tôi còn tưởng cô vừa được cầu hôn nên mới đeo nhẫn trên tay.”

Diệp Lâm Tây: “Không phải, trước đó tôi có đem nhẫn đi làm mới nên không đeo.”

Trần Minh: “Thật không ngờ, một cô gái trẻ như em lại kết hôn sớm vậy.”

Suy cho cùng, thành phố càng phồn hoa, tỷ lệ kết hôn càng giảm, mới ra trường đã bận rộn làm việc, chớp mắt cái mấy năm trôi qua cũng là chuyện bình thường.

Diệp Lâm Tây: “Vì gặp được đúng người, nên cưới thôi.”

Hai người đàn ông bên cạnh vẫn đang nói chuyện.

Giang Gia Kỳ không nhịn được đành quay đầu nhìn sang.

Tình cờ Diệp Lâm Tây đang chống tay lên cằm, viên kim cương trắng dáng quả lê trên ngón tay lóe lên ánh sáng lộng lẫy, đập vào mắt người nhìn.

Diệp Lâm Tây thản nhiên nói: “Cũng là để cho ai đó đỡ ăn nói xằng bậy.”

Giang Gia Kỳ chột dạ, lập tức cúi đầu.

Trần Đông và Từ Thắng Viễn nhìn nhau một cái, cả hai đều mỉm cười bất lực. Hôm qua, đối tác Ninh đã chọn Diệp Lâm Tây tham gia vào dự án, họ biết rằng điều đó khiến Giang Gia Kỳ không vui, chỉ không ngờ là buổi tối có người tìm bọn họ để hỏi han xem mối quan hệ giữa đối tác Ninh và Diệp Lâm Tây là gì. Diệp Lâm Tây vào công ty chẳng được bao lâu, cả viện Luật đều biết có một người mới đến rất xinh đẹp tuy nhiên lại có chút kiêu ngạo. Nhưng cô có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy chắc cũng sẽ có lai lịch hoàng tráng nào đó. Mỗi ngày, đều có người đoán xem hôm nay cô có thay túi xách hay không. Theo lời của các đồng nghiệp khác nói thì trong vòng chưa đầy một tháng cô đến công ty, dường như mỗi ngày đều đổi một chiếc túi xách mới, tổng giá trị của những chiếc túi đó chắc cũng phải lên tới hàng trăm vạn tệ rồi. Kiểu tiểu thư chẳng thể nhìn ra nỗi khổ của nhân gian bằng mắt thường này thì làm gì có đồng nghiệp nam nào dám ra tay.

Vốn dĩ Trần Minh và Từ Thắng Viễn cũng cảm thấy đối tác Ninh nhìn cô bằng con mắt khác. Ai mà ngờ được, hôm nay Diệp Lâm Tây lại đeo một chiếc nhẫn kim cương đi làm hơn nữa lại thừa nhận rằng mình đã kết hôn.

“Này, có nghe thấy không.”

Diệp Lâm Tây gõ ngón tay lên bàn hai lần.

Giang Gia Kỳ vô thức quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt chế giễu của cô, cô ta chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Liên quan gì tới tôi.”

Khóe miệng Diệp Lâm Tây khẽ nhếch, giọng điệu lãnh đạm nói: “Không liên quan gì đến cô thì tốt, lần sau còn xuất hiện những lời đồn kiểu này tôi nhất định sẽ tìm cho ra người tung tin đồn nhảm đó. Công ty Luật của chúng ta rất giỏi trong các vụ kiện liên quan đến bôi nhọ danh dự mà.”

Diệp Lâm Tây chẳng thèm che giấu lời đe dọa, thẳng thừng nói.

Giang Gia Kỳ nghe rất rõ, nhưng không dám phản bác lại một lời. Cô ta cảm thấy Diệp Lâm Tây khác với tất cả những người cô ta từng gặp, cô không hề chơi trò đối nhân xử thế giả tạo, gặp ai không thoải mái sẽ trực tiếp xé nát mặt họ, chậm chí chẳng buồn bận tâm đến việc duy trì sự hài hòa xung quanh. Khiến người khác không thể nói nên lời, bởi vì cô tự tin, đến mức không cần nể mặt bất kỳ ai.

Sau lời cảnh cáo trực tiếp đó, Diệp Lâm Tây cũng chẳng bận thâm thêm nữa.

Khi cô thảo luận xong công việc sơ bộ với Từ Thắng Viễn, đột nhiên nhân viên lễ tân đi đến, cười nói: “Luật sư Diệp, bên ngoài có đồ cần cô ký nhận.”

Diệp Lâm Tây còn đang băn khoăn, gần đây cô không mua gì cả. Đến khi ra đến quầy lễ tân, vừa nhìn đã thấy bó hoa hồng trên tay người chuyển phát nhanh, cô có chút kinh ngạc nhìn nó chằm chằm, sau đó khẽ cười.

“Diệp tiểu thư phải không? Đây là hoa của cô, mời cô ký nhận.”

Diệp Lâm Tây nhanh chóng ký tên, ngay sau đó nhân viên chuyển phát đưa bó hoa cho cô. Diệp Lâm Tây vừa đi vừa nhìn những bông hoa tươi tắn, bên trên có một tấm thiệp, còn chưa về đến bàn làm việc cô đã mở tấm thiệp ra xem. Quả nhiên, nét chữ bên trong rất quen thuộc. Chữ viết tay của Phó Cẩm Hành rất đẹp, là kiểu đẹp tuyệt vời.

Lần đầu tiên Diệp Lâm Tây gặp anh là khi anh đang học cấp ba, lúc đó Diệp Dữ Thâm bị gãy chân, vì phòng học của bọn anh ở tận tầng năm nên mấy ngày sau đó anh ấy đều ở nhà dưỡng bệnh và mỗi tối Phó Cẩm Hành đều đến. Diệp Lâm Tây cũng vì không có tiết học phụ đạo buổi tối nên mới gặp anh.

Cô vừa về tới nhà đã chạy sang tìm Diệp Dữ Thâm, không ngờ lại chẳng thấy người đâu, nên cô ngồi chờ ở ghế, trên bàn có một cuốn sổ, cô tiện tay mở ra xem. Nội dung ghi chú không quá nhiều, nhưng kiến thức trọng điểm rất rõ ràng, ngắn gọn. Hơn nữa nét chữ bên trong đẹp đến mức khiến cô kinh ngạc. Vừa nhìn đã biết không phải sổ ghi chép của Diệp Dữ Thâm.

Ngay sau đó, cửa phòng tắm sau lưng mở ra, Diệp Lâm Tây nghĩ rằng đó là Diệp Dữ Thâm, vừa nhìn xuống quyển sổ vừa hỏi: “Anh, đây là sổ của ai mà chữ viết đẹp thế? Anh thử so vở của anh với người ta xem có thấy xấu hổ không.”

“Đẹp sao?”

“Tất nhiên rồi.” Diệp Lâm Tây vô thức đáp.

Nhưng chỉ sau khi ba chữ đó được nói ra mỏi miệng, cô lập tức hoảng hốt nhìn lại, liền nhìn thấy Phó Cẩm Hành đang đứng phía sau, nhìn cô khẽ cười.

Anh nói: “Đó là của anh.”

Đột nhiên Diệp Lâm Tây cảm thấy quyển sổ cô đang cầm trên tay nóng rực, cô muốn ném trở lại chỗ cũ, nhưng lại sợ sự chột dạ trong lòng mình quá lộ liễu.

Diệp Lâm Tây: “Anh, chắc anh học giỏi lắm nhỉ?”

Phó Cẩm Hành cười hỏi: “Sao em biết?”

Diệp Lâm Tây lắc lắc quyển sổ trong tay: “Cái này chính là sổ ghi chép của học bá, người lười học như anh trai em không thể so sánh được.”

“Không, anh ấy chắc chắn còn chẳng có sổ ghi chép.”

Diệp Dữ Thâm vừa chống gậy đi vào cửa thì nghe thấy lời nói vừa rồi của cô nhóc.

Anh trở mặt ngay lập tức: “Vừa về đã chạy sang phòng anh nói xấu, về phòng em ngay.”

Diệp Lâm Tây khẽ hừ một tiếng, đặt cuốn sổ xuống rồi rời đi.

Diệp Dữ Thâm thấy thế vẫn chưa đủ, đang định cằn nhằn thêm với cô, kết quả Diệp Lâm Tây lại nhìn thấy Diệp Dữ Thâm đang cầm lon coca trong tay liền hét vọng xuống dưới lầu: “Dì ơi, anh lại uống coca, chắc anh ấy muốn gãy nốt chân còn lại đó.”

Diệp Dữ thâm: “…”

Dì giúp việc đã được Diệp Đống giao cho “Thượng phương bảo kiếm” nên lập tức từ phòng bếp đi ra.

Vì vậy, Diệp Lâm Tây cũng chạy luôn về phòng mà không buồn ngoảnh đầu lại, Diệp Dữ Thâm đứng đằng sau giận dữ mắng mỏ cô, trong khi Phó Cẩm Hành đi tới nhặt lên cuốn sổ mà cô nhóc vừa nhẹ nhàng đặt xuống.

Lần thứ hai nhìn thấy chữ viết tay của anh chính là ngày họ đăng ký kết hôn tại Cục dân chính. Lúc đó, cả hai đều ký vào giấy đăng ký kết hôn, xác nhận thân phận của nhau.

Khi cô trở lại chỗ ngồi với bó hoa trên tay, Từ Thắng Viễn ngồi bên cạnh không khỏi kinh ngạc: “Luật sư Diệp, đây không phải là hoa do chồng cô gửi đó chứ?”

“Ừm, đúng vậy.”

Diệp Lâm Tây vuốt vuốt ngón tay trên cánh hoa, thật ra 999 đóa hoa như vậy cô đã từng được nhận rồi. Chẳng ai có thể ôm nổi nó, phải dùng xe chuyên dụng trở mới được. Những bông hoa rực rỡ xinh đẹp bó lại gần nhau, khiến cho ánh mắt cũng ánh lên sắc đỏ tươi tắn, nhưng ánh mắt cô lại chẳng hề cảm động, chỉ còn lại sự phiền hà. Lúc đỏ chỉ cảm thấy bây giờ làm gì còn ai theo đuôi con gái mà đi tặng hoa nữa?

Có quê không cơ chứ.

Nhưng hiện tại cũng đang ôm bó hoa như vậy trên tay, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ.

Không hề quê.

Không quê chút nào.

Một xíu xíu cũng không.

Vừa nghĩ tới đây thì điện thoại Diệp Lâm Tây đổ chuông, là Tào Vân gọi tới. Sau khi vụ kiện được giải quyết, công ty bảo hiểm đã nhanh chóng trả tiền bồi thường, sự quẫn bách của gia đình Vương Văn Lượng cũng vơi đi đôi chút.

Tào Vân tràn đầy vui sướng nói: “Luật sư Diệp, thực sự cảm ơn cô.”

Diệp Lâm Tây cảm thấy hơi kỳ lạ, cái cần cảm ơn thì đã cảm ơn xong rồi, tự nhiên bây giờ lại gọi đến nói cảm ơn là sao?

Tào Vân nói: “Cảm ơn cô đã giới thiệu chúng tôi đến quỹ từ thiện này, bọn họ nói bệnh của Hàm Hàm phù hợp với mục tiêu của tổ chức đặt ra và chúng tôi có thể làm phẫu thuật cho con bé sớm.”

Diệp Lâm Tây bối rối, hỏi: “Tổ chức từ thiện à?”

“Vâng, vâng, không phải lừa lọc gì đâu, tôi lên mạng tìm hiểu rồi, bọn họ đều là những người tốt.” Tào Vân kích động nói.

Diệp Lâm Tây đang định nói không phải cô giới thiệu, nhưng đột nhiên cúi đầu nhìn thấy bó hoa trước mặt, rồi nhìn sang tấm thiệp cô đặt trên bàn, lúc này tấm thiệp đang hơi gấp lại, bên trên có dòng chữ

– Lâm Tây, anh luôn ở bên cạnh em – Phó Cẩm Hành.

Hóa ra, anh thực sự luôn xuất hiện bên cạnh cô. Cho dù là những chuyện cô vô tình nhắc đến, nó có vẻ rất tầm thường với anh, nhưng anh vẫn ghi nhớ tất cả.

Sau khi dập máy, Diệp Lâm Tây nghĩ một lúc rồi gọi cho Phó Cẩm Hành.

Cô cố ý chọn một nơi thật yên tĩnh

Ngay khi vừa bấm gọi, tiếng bíp bíp vang lên bên tai, cô liền cảm thấy tai mình nóng rực, đến nhịp tim cũng tăng nhanh theo tiếng bíp đó.

“Lâm Tây.”

Khi giọng nói của Phó Cẩm Hành vang lên, câu đầu tiên là gọi tên cô.

Diệp Lâm Tây chỉ cảm thấy muốn gọi cho anh, nhưng cuộc gọi lại thực sự được kết nối, lúc này cô không biết phải nên nói gì trước tiên.

Nên hỏi việc bó hoa.

Hay là tổ chức từ thiện.

Thật lâu sau, cô hỏi: “Sao bỗng dưng lại nghĩ đến việc gửi hoa tặng em thế?”

Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng: “Không muốn em bị hiểu lầm là đang còn độc thân.”

Diệp Lâm Tây giật mình, nụ cười trên khóe miệng càng nở rộ, cô nhẹ nhàng đáp: “Sau này sẽ không còn ai hiểu lầm nữa.”

“Còn nữa, việc của con gái Vương Văn Lượng là anh sắp xếp phải không?”

“Ừm.” Phó Cẩm Hành thấp giọng trả lời: “Là anh làm.”

Diệp Lâm Tây: “Cảm ơn nhé.”

Phó Cẩm Hành: “Anh chỉ muốn nói với em có đôi lúc thất bại cũng không quan trọng, bởi vì đó không phải cách duy nhất để giải quyết vấn đề.”

Giọng anh trầm ấm và ổn định, thanh âm phát ra rất có trọng lượng.

Cũng cực kỳ thuyết phục.

Cuối cùng, Diệp Lâm Tây nói: “Tối nay em mời anh ăn tối.”

Còn không đợi anh lên tiếng, cô lại nói thêm: “Là hẹn hò.”

Không chỉ là một bữa tối, mà còn là buổi hẹn hò.

Tối nay, mình hẹn hò nhé.