Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh

Chương 42: Ngoại truyện: Nhắm mắt vẫn thấy anh.




"Ra rồi! ra rồi!...." tiếng hò reo hoà cùng tiếng khóc đứa trẻ khiến không gian càng thêm sống động.

Khoé mắt cô ận nước, Phàm Ngụy Cảnh nắm chặt lấy tay cô, hôn đủ trên gương mặt cô, miệng lẩm bẩm như một lão già nói:" Hân Hân của anh, em tuyệt nhất."

"Anh... cũng thế!"

Tháng ngày chờ đợi, cuối cùng đứa bé năm ấy đã trở lại bên cô.

__________
Con gái cô và hắn tên là Phàm Châu Tây, cái tên này rất đơn giản, Châu là tên lót của cô, còn Tây đọc gần giống Tate là một phần của hắn.

Bé gái đầu lòng sinh ra, vừa kháo khỉnh lại đáng yêu, quậy tung cả nhà, cô và hắn đau đầu không thôi một lần phải thuê tận 5 cô trông trẻ.

Sau này cô còn có một đứa con trai, tính cách có phần giống với Phàm Ngụy Cảnh, hai người đàn ông trong gia đình đều vô cùng biết chọc giận cô, cụ thể rằng cô muốn hắn đưa Phàm Tây Châu- đứa con út, đi tắm mà hắn nghe không lọt lỗ tai, cùng thằng con cô chơi trò toán học cả buổi không chán.

"1+1 bằng mấy?"

"Hai ạ!" Phàm Tây Châu 4 tuổi non nớt nhìn ba ba, ngay lập tức trả lời.

Phàm Ngụy Cảnh liếc mắt dò xét: "Mày chắc không? Sao bố lại tính ra 4, mày đừng quên bố mày từng là bậc thầy toán học khi còn đi học ở trường."

"Bố nhầm rồi, con mới đúng!" Thằng bé không chịu thua liền cãi lại.

"Thế mày đếm xem, tao với mẹ mày cộng lại ra mấy?"

Bố Phàm,mẹ Lưu,chị Tây và nó.

Nói cũng thật có lý.

Cô đi đến cạnh nhéo hắn một cái khiến hắn dẩy dựng lên, hơi ra dáng người phụ nữ gia đình:" Anh nhìn xem anh dạy hư thằng bé kìa."

Phàm Ngụy Cảnh lấy lại dáng vẽ nghiêm nghị, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô để cô bớt giận:" Bà xã, em nói gì cũng đúng hết."

Phàm Tây Châu bụm miệng cười lăn qua lăn lại dưới sàn gỗ khi nhìn thấy người bố không có nghị lực của mình. Lúc sau nó lồm cồm bò dậy, ngây thơ nhìn cô:

"Vậy 1+1 bằng hai đúng không mẹ?"

Cô gật đầu khẳng định:" Đúng rồi con yêu"

Phàm Ngụy Cảnh không chấp nhặt trẻ con, hắn chế giễu nói:" Khi nào mày lấy vợ mày sẽ nghiệm ra chân lý!"

Thấy con trai xụ mặt buồn bã, cô đi đến dỗ nó, giương mắt nhìn hắn:

"Tối nay ngủ sofa đi."

Lần này trên trán hắn xuất hiện ba vạch hắc tuyến.

Con trai của tôi ơi, mày vừa đánh mất thêm một cơ hội có em rồi!

Chiều đến, cô cùng hắn đón tiểu Tây từ trường quốc tế trở về, thằng bé nhỏ của cô ngây ngô hỏi chị gái: "Chị ơi, 1+1 bằng 4 phải không ạ?"

Phàm Châu Tây suy nghĩ linh hoạt, loé lên suy nghĩ, con bé cao hứng nhanh chóng đáp lại:

"Đúng rồi!"

Thằng bé đưa tay ra đếm đếm, nhưng mãi cũng không thấy lên bốn, giận dỗi bố và chị gái lừa gạt, xà vào lòng cô, ôm chặt khóc thút thít giống như bị bắt nạt tàn bạo.

Hắn bế Phàm Tây Châu ra khỏi người cô, giọng nói mang nhiều phần răn đe cảnh cáo:

"Là con trai không được khóc! Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, mày còn nhớ không?"

Thằng bé đưa tay quẹt dòng nước mắt nước mũi ngắn dài, hít hít, rồi gật đầu, hứa sẽ không khóc nhè nữa, nhưng mà hứa hôm nay còn ngày mai thì không biết.

Bù lại hắn có đứa con gái thông minh rất hiểu ý bố, nháy nháy mắt sau đó nắm chặt tay em đi vào trong Thiên Hà thăm bà nội, sau khi lũ nhóc phiền thoái rời khỏi xe. Hắn mới cả gan nhào vào lòng cô, còn ôm chặt cô hơn cả thằng nhóc nhỏ, hắn ủy khuất nói:

"Sao nó có thể cướp em trắng trợn như vậy.... hu hu."

Cô thở dài, vỗ vỗ vai hắn, ai bảo hắn tự làm tự chịu, cô cũng không biết an ủi thế nào.

______

Thời gian dài hạnh phúc trôi qua, ngày Phàm Tây Châu lấy vợ, hắn ta mới nghiệm ra được chân lý 1+1.

Nhưng mà 1+1 đâu nhất thiết phải bằng 4?

1+1=5 vẫn được đúng không.

Hắn ta cười nguy hiểm ôm lấy vợ mình, cô vợ đáng yêu nhíu mày muốn đẩy hắn ra, Phàm Tây Châu mang theo lời nói vô sĩ bên tai:" 1+1 bằng mấy em nhỉ?"

"2 chứ bao nhiêu, đồ ngốc!"

Đồ ngốc?

"Được, bây giờ tôi chứng minh cho em thấy 1+1 bằng vố số!"

??

________________

Cháu nội, cháu ngoại đều đã có.

Quãng thời gian ấy tưởng dài nhưng lại vô cùng ngắn. Thấm thoát, dù cô và hắn chạy thế nào cũng không thoát được tuổi già ập đến.

Sức khoẻ cô đã yếu lắm rồi.

Tóc cô đã bạc trắng cả đầu, tay chân không còn linh hoạt như trước chỉ có thể nằm một chỗ, Phàm Ngụy Cảnh ngồi bên cạnh chỗ cô, gương mặt hắn đã nhăn nheo, hạnh phúc nhìn cô gái ở trên giường, trong mắt hắn, cô là người trẻ nhất, đẹp nhất.

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói không thành tiếng:

"Bảo bối của anh, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau phải không em?"

Cô cười, nhưng những vết nhăn đã che kín mặt khó thấy. Hắn nắm tay cô không rời, dường như có thể nghe thấy bên tai rằng: anh yêu, chắc chắn rồi.

Cô nhắm mắt, hình ảnh hắn vẫn chưa bao giờ mất đi trong tâm trí cô, hằn sâu ở đó, đời này của cô thật sự quá hạnh phúc.

-Nhắm mắt vẫn thấy anh-

°°°°°°°°°
END.