Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 23: Bị Bỏ Thuốc






" Tiểu Cơ"
Nghe được tiếng gọi thân mật sau lưng khiến Bạc Cơ và Nhâm Thiếu Hoài khựng lại.

Quay sang nhìn cô, trên mặt Bạc Cơ lúc này thể hiện rõ sự khó chịu, cô nhăn mặt quay lại
" Kiều tổng, anh đừng gọi tên tôi như vậy được không, bạn trai tôi không biết sẽ hiểu lầm đấy"
" Bạn trai?"
Kiều Vọng ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô rồi nhìn Nhâm Thiếu Hoài đang tự tiện nắm tay cô gái mà anh yêu đơn phương cả chục năm nay, nhíu mày giọng khó chịu
" Đây là..."
" Là bạn trai tôi - Nhâm Thiếu Hoài...Thiếu Hoài, đây là Kiều tổng của Tập đoàn Phương Kiều"
Nhâm Thiếu Hoài nghe vậy liền cười nhẹ đưa tay bắt tay chào hỏi Kiều Vọng mặc dù trong lòng anh vẫn còn hơi khó chịu vì cách anh ta gọi Bạc Cơ của anh

" Chào cậu, không biết cậu Nhâm đây là thiếu gia của nhà nào"
Giọng anh ta sặc mùi mỉa mai Nhâm Thiếu Hoài nhưng không khiến anh tức giận ngược lại còn khiến anh chắc chắn một điều là tên này có ý với Bạc Cơ và còn đang ghen với anh.

Trái ngược với tâm thế bình ổn của anh, Bạc Cơ tức giận sẵng giọng
" Ý Kiều tổng là gì vậy, chẳng lẽ phải là thiếu gia tài phiệt mới được làm bạn trai của Bạc Cơ tôi sao?"
Câu nói của Bạc Cơ rõ ràng là lên tiếng bảo vệ Nhâm Thiếu Hoài khiến Kiều Ngạn không nén nổi giận mà gằn tiếng
" Em..."
" Xin lỗi Kiều tổng, bạn trai của tôi tuy không gia thế quyền quý nhưng nhân cách anh ấy nhiều người lắm tiền nhiều của cũng không sánh bằng đâu, còn nữa...."
Bạc Cơ còn định nói tiếp liền bị Nhâm Thiếu Hoài nắm chặt tay một cái ngụ ý bảo cô dừng lại chứ để cô nói nữa chắc sẽ tâng bốc anh lên tận mây xanh mất
Kiều Ngạn nén giận, thở hắt một cái, nhanh chóng thu lại ánh nhìn căm thù dành cho Nhâm Thiếu Hoài, anh ta liền tỏ thái độ hiền hoà nhưng trong mắt lại láy lên âm mư gì đó, và điều này nhanh chóng đã bị Nhâm Thiếu Hoài nhìn ra
" Được rồi, vậy anh đành chúc mừng em tìm được ý trung nhân, chúc hai người hạnh phúc"
" Không dám, cảm ơn anh".

Bạc Cơ nhìn anh ta chán ghét
Vừa định cùng Nhâm Thiếu Hoài quay đi thì anh ta đột nhiên lên tiếng nói nhỏ với Bạc Cơ
" Tiểu Cơ, cha anh muốn gặp em bàn về dự án trên núi Phong Viễn"
Đây là dự án mà Bạc Cơ dồn rất nhiều tâm huyết, và cũng là dự án góp vốn chung giữa Bạc thị và tập đoàn Phong Kiều, thường ngày nếu có vấn đề gì thường là Kiều Vọng sẽ ra mặt thay cha anh ta nên lần này chủ tịch Phong Kiều đề nghị gặp riêng khiến Bạc Cơ liền cho rằng là việc hệ trọng, không suy nghĩ mà định dẫm Nhâm Thiếu Hoài theo luôn
" Thiếu Hoài, chúng ta đi gặp chủ tịch Kiều"
" Không được, đây là cuộc gặp riêng, em thừa biết cha anh không thích gặp người lạ"
Dĩ nhiên Kiều Vọng không thể để cô dẫn theo tên kì đà nào hết để anh ta dễ bề thực hiện kế hoạch bỉ ổi
" Anh không sao, em mau đi giải quyết công việc đi"
" Vậy anh đi ăn gì đó đi nhé, rất nhanh em sẽ quay lại"

Nói rồi cô còn kiễn chân lên hôn nhẹ lên má anh một cái rồi mới đi
Chứng kiến cả màn cẩu lương như vậy khiến Kiều Vọng như muốn điên lên
----------------
Tại phòng VIP của khách sạn nằm ngay tầng trên, bên dưới hiện là hội trường tổ chức bữa tiệc
" Chủ tịch Kiều đâu"
Cô vào phòng ngó nghiêng mãi mà chẳng thấy ai
" Em uống nước cam đi mà lấy tinh thần lát nữa đối chọi với cha anh, ông ấy lên bây giờ"
" Không cần, có gì mà phải lấy tinh thần"
" Nào, uống đi, lát nữa khát cũng không có nước uống đâu, cha anh trong lúc làm việc ghét nhất nhìn người khác làm những việc dư thừa"
" Phiền toái"
Nói vậy nhưng rồi cô vẫn cầm ly nước cam lên uống một hơi dài
Kiều Vọng đứng cạnh miệng khẽ nhếch cười đểu cáng
" Sao cha anh lâu vậy?"
" Lâu sao, sao mà lâu bằng 10 năm anh theo đuổi em chứ, Tiểu Cơ, em biết không, từ ngày đầu nhìn thấy em trong chiếc váy trắng đến nhà anh đã khiến trái tim anh xác định em phải là người phụ nữ của anh"
" Tôi đã có bạn trai, tôi yêu anh ấy, anh đã biết"
" Hừ....tại sao không phải anh, thằng đó hơn anh điểm gì"
Anh ta điên cuồng lắc mạnh vai Bạc Cơ
" Buông...a...nóng...."
Đúng lúc này cả người cô nóng ran, một cảm giác thèm muốn trỗi dậy trong lòng cô, cảm giác này quá đỗi lạ lẫm, ngay lập tức, Bạc Cơ nhìn ra thủ đoạn đê hèn của Kiều Vọng, hắn đã bỏ thuốc cô
Ngay lúc này nếu cô nóng giận mắng chửi hắn sẽ chẳng có ích gì, cửa hắn đã khoá, bên ngoài ắt đã có người canh chừng, tronh túi xách của cô có điện thoại để liên hệ với người của cô và Nhâm Thiếu Hoài, nhưng làm sao để qua mặt tên Kiều Vọng này mà gọi điện mới là vấn đề, cả người cô lúc này đã nóng ran.

Rất nhanh cô nảy ra một ý tưởng táo bạo

" Ngạn, anh hà tất phải làm thế này, em nguyện ý mà"
Vừa nói cô vừa bước lại gần anh ta, tay vuốt ve lên khuôn mặt anh ta
" Em....Tiểu Cơ....em nói gì vậy"
" Em nói em nguyện ý cùng anh, với cái cậu Nhâm kia chỉ là trò để công kích anh thôi....bảo yêu em mà cả chục năm chẳng chịu chủ động tiến triển gì...nên...nên...em phải"
Anh ta nghe vậy vui sướng đến nỗi hoa cả mắt, ôm chầm lấy cô, giọng run run
" Em...em nói thật sao"
Cô giả đò mỉm cười gật đầu
Ngay lập tức anh ta định áp môi xuống hôn cô nhưng bị cô lấy tay chặn lại
" Anh hư quá, tự nhiên bỏ thuốc em giờ em vừa nóng vừa xấu hổ....anh...anh cho người ta vào nhà tắm chuẩn bị một chút....dù sao....cũng là lần đầu"
" Được....em nhanh lên đó, anh sắp chờ không nổi"
Anh ta vui quá mà hoá khờ, không nhìn ra kế hoạch của cô.

Nhanh chóng cô cầm túi xách lên đi vào tắm nhưng chưa được mấy bước đã bị anh ta gọi lại
" Em cầm túi xách vào làm gì?"
Bị nói trúng tim đen cô có chút thảng thốt nhưng vẫn cố lấy bình tĩnh quay lại nhìn anh ta nói nhẹ nhàng
" Thì người ta muốn trang điểm lại chút, anh hỏi nhiều quá, thế anh có muốn nhanh nhanh làm chuyện đó không hả?"
" Anh xin lỗi, em đi nhanh đi"