Nhãn Ba Hoành

Chương 5




Hoắc Niệm Hoài tâm niệm nhanh chóng thay đổi, lập tức liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc này địch trong tối ta ngoài sáng, căn bản không biết đối phương còn có mai phục gì, đành phải vung tay áo, xoay người thi triển khinh công, phóng nhanh thoát ra bên ngoài.

Hắn hốt hoảng suốt đường đi, so với việc bị hủy Bách Hoa lâu, hắn càng để tâm đến chuyện nhiếp hồn đại pháp mất đi hiệu lực. Rõ ràng rất nhiều người đều bị môn công phu này mê hoặc, vì sao khi dùng trên người hắc y thanh niên kia lại không chút tác dụng?

Là bởi vì quan hệ với Triệu Băng, hay là bởi vì……thứ được gọi là tình yêu kia?

Hoắc Niệm Hoài ngực vừa nhói lên, ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, liền lập tức mắng to bản thân thật ngu xuẩn. Thứ tình cảm gì đó căn bản chỉ là gạt người, hắn làm sao có thể tin tưởng?

Đúng vậy, vô luận là loại cảm tình gì đi nữa, đều thua xa quyền thế địa vị.

Hoắc Niệm Hoài nghĩ như vậy, bất tri bất giác Lương Châu thành đã xuất hiện, hắn nhanh chóng vọt vào một rừng cây trong vùng ngoại ô.

Lúc này sắc trời đã tối, chỉ có ánh trăng phiêu nhiên chiếu xuống, trong rừng một mảng yên lặng, chỉ có một mình hắn đơn độc hành tẩu. Nhưng Hoắc Niệm Hoài nghi tâm rất nặng, dù đã tới được nơi này nhưng vẫn không dám trầm tĩnh lại, chặt chẽ nắm chặt trường kiếm trong tay, hướng về phía trước đi đến.

Thời điểm đi được một nửa, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Thanh âm kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, mơ hồ mang theo vài phần hàn ý, làm người ta mao cốt tủng nhiên (nổi da gà).

Hoắc Niệm Hoài bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Vô Ảnh nghiêng người dựa lên một gốc cây bên cạnh, chiếc mặt nạ phản chiếu ánh sáng của vàng trăng, tỏa ra hàn khí băng lãnh.

“Nguyên lai là ngươi.” Hắn vừa nhìn thấy người này, liền cấn thận suy nghĩ đến chân tướng sự việc, đi nhanh đến phía trước, nói, “Là ngươi sai người cho nổ Bách Hoa lâu?”

Vô Ảnh gật đầu, thản nhiên đáp: “Để giấu diếm được sự thông minh của Vương gia, chỉ bất động điểm tay chân thì không thể được.”

“Có ý tứ gì?”

“Ngươi đem vương gia bắt đến Bách Hoa lâu, hắn tự nhiên sẽ nghĩ nơi đó là tổng đàn Lạc Hoa các. Làm sao dự liệu được……” Dừng một chút, bên môi hiện lên một nụ cười trào phúng, “Nơi đó chính là địa phương mà Hoắc Các chủ tìm hoan mua vui.”

Hoắc Niệm Hoài suy nghĩ, nhất thời lại thanh tỉnh vài phần, ha ha cười nói: “Nếu không có ngươi ở bên giúp đỡ, làm sao lừa được hắn? Ngươi định là một phen nói chuyện ma quỷ gì đó để lừa gạt hắn, đúng hay không?”

“Ta cái gì cũng chưa nói, chính là giả vờ cùng hắn cãi nhau một trận, sau đó đề nghị hắn giả vờ bị ngươi bắt đi, nhân cơ hội này thám thính Lạc Hoa các.”

Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Niệm Hoài dần dần trầm đi, cắn răng nói: “Ngươi sớm đoán được ta sẽ bắt Triệu Băng?”

Vô Ảnh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng mỉm cười.

Hỗn đản này!

Hoắc Niệm Hoài trong lòng sinh khí, trên mặt ngược lại nở nụ cười, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Nói như thế, ta cùng Triệu Băng chẳng phải là đều trúng kế của ngươi? Môn chủ đại nhân thật sự là hảo bổn sự, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay ngươi.”

Ngữ khí của hắn tuy rằng mềm nhẹ, nhưng trong lời nói rõ ràng mang theo gai nhọn.

Mà Vô Ảnh chỉ hừ lạnh một tiếng đáp lại, thái độ ngạo mạn đến cực điểm, giống như đây vốn là việc đương nhiên.

Hoắc Niệm Hoài âm thầm trừng hắn vài lần, mâu quang vừa chuyển, tươi cười ngọt ngào, tay chậm rãi đáp lên bả vai Vô Ảnh, nói: “Vô luận như thế nào, Lạc Hoa các cuối cùng cũng tránh được một kiếp, ta nên hảo hảo cảm tạ ngươi mới đúng.”

Khi nói chuyện, từng chút hướng bên người Vô Ảnh dựa vào, ánh mắt trong suốt như nước.

Vô Ảnh lại thờ ơ, thân thủ cản lại, nói: “Đừng dùng nhiếp hồn đại pháp với ta.”

Hoắc Niệm Hoài bị hắn nói trúng tâm đen, nhất thời không có hưng trí, cắn răng, lẩm bẩm nói: “Công phu này của ta vốn nên là thiên hạ vô địch, hôm nay cũng không biết tại sao, lại bị một thị vệ nho nhỏ phá được.”

Một lời vừa thốt ra hắn liền cảm thấy hối hận, chuyện quan trọng như vậy, sao có thể tùy tiện nói với người khác?

Nhưng Vô Ảnh không để trong lòng chút nào, khinh miêu đạm tả nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Nhiếp hồn đại pháp vốn là bàng môn tà đạo, làm sao khống chế được nhân tâm?”

“Tâm?” Hoắc Niệm Hoài giật mình, không khỏi xuy cười ra tiếng, “Đó là thứ gì?”

Ánh mắt Vô Ảnh trầm xuống, lẳng lặng quan sát hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi nếu không có tâm, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được.”

Hoắc Niệm Hoài nghe được hơi sửng sốt, lập tức phản bác: “Buồn cười, chẳng lẽ ngươi còn có tâm?”

Một trận lặng im.

Ánh mắt Vô Ảnh tối sầm lại vài phần, vẫn như vậy nhìn hắn, chậm chạp không trả lời. Rất lâu sau đó, lâu đến Hoắc Niệm Hoài nghĩ y sẽ không mở miệng nói chuyện, mới lạnh nhạt phun ra một câu: “Người từ Ảnh môn bước ra, tất cả đều vô tâm vô tình như quái vật, ta là môn chủ…… đương nhiên cũng vậy.”

Hoắc Niệm Hoài sớm dự đoán được đáp án này.

Nhưng khi thật sự nghe Vô Ảnh đem từng chữ từng chữ nói ra, vẫn cảm thấy bên tai ong ong vang vang, tựa hồ như hiệu lực của hỏa dược kia còn đang tiếp diễn, khiến hắn có chút vựng huyễn, bất giác đem tay đang khoát lên bả vai Vô Ảnh thu trở về.

Ánh trăng như nước.

Lẳng lặng chiếu vào chiếc mặt nạ lạnh như băng của Vô Ảnh.

Hắn cùng y, đều là người vô tình.

Hoắc Niệm Hoài nghĩ như vậy, không khống chế được lại nhớ đến hắc y thanh niên kia.

Nhớ lại một chưởng hắn tự đánh vào tay phải của mình, nhớ lại hắn phấn đấu quên mình để bảo hộ Triệu Băng, nhớ lại hắn từ trên mặt đất cố gắng đứng lên, biểu tình kiên định cố chấp.

Nhiếp hồn đại pháp sao lại mất đi hiệu lực?

Hiện tại hắn rốt cục cũng biết đáp án.

Hoắc Niệm Hoài khẽ động khóe môi, theo thói quen mà mỉm cười, thái dương lại co rút đau đớn, mơ hồ nghe thấy Vô Ảnh nói hai chữ “Giải dược”.

“Cái gì giải dược?”

“Thất hoàng tử trên người trúng độc, hẳn là là ngươi hạ đi?”

“Thất hoàng tử? Ác, ngươi là nói xú tiểu tử rất sợ chết kia?” Hoắc Niệm Hoài khẽ đảo con ngươi, ăn ăn cười, “Tên kia đáng chết sẽ chết, ta cứu hắn làm gi?”

Vô Ảnh lại không nói, chỉ mị ánh mắt mà quan sát hắn, mâu trung ẩn ẩn hàn ý.

Hoắc Niệm Hoài trong lòng vừa động, bỗng nhiên rút kiếm, mũi kiếm chỉ cách ngực Vô Ảnh một lóng tay, nói: “Muốn giải dược cũng rất dễ, trước tiên thắng ta rồi nói.”

Mi mục như họa, nụ cười động nhân.

Ánh mắt Vô Ảnh chợt lóe, nhẹ nhàng mắng một câu “Hồ nháo”, quả nhiên huy chưởng nghênh tiếp.

Bọn họ hai người từ khi quen biết đến nay, đánh nhau lớn nhỏ không dưới trăm lần, nhưng chưa bao giờ từng phân thắng bại, ngày hôm đó tự nhiên cũng khó phân thắng bại, giằng co không ngớt.

Chỉ là vào thời điểm kịch liệt nhất, Hoắc Niệm Hoài đột nhiên hướng Vô Ảnh chớp chớp mắt, thản nhiên cười, không hề dự liệu mà triệt kiếm.

Vô Ảnh không đoán được hắn sẽ ra chiêu này, căn bản không kịp thu tay lại, một chưởng kia đánh vào ngực Hoắc Niệm Hoài thật mạnh.

Hoắc Niệm Hoài lùi lại mấy bước, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, không tự chủ được nâng tay bưng kín miệng.

Vô Ảnh chấn động, con ngươi u ám xẹt qua một chút dị sắc, nhưng lập tức khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm vô tình như trước, hai tay phụ ở phía sau, lạnh lùng hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là muốn xác định một chút, môn chủ đại nhân có hay không lãnh huyết vô tình như trong truyền thuyết.” Hoắc Niệm Hoài bên môi ẩn ẩn có chút vết máu, gương mặt càng xinh đẹp hơn trước, cười hì hì nói, “Hiện tại, ta xem như đã biết đáp án.”