Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 20: Con người cuối cùng cũng sẽ lớn lên




Lý Tư Duệ trở về tựa như mặt nước trầm tĩnh bị lay động bởi viên đá nhỏ, bỗng nhiên cuộc sống trở nên vui vẻ hơn chút. Đương nhiên, cũng chỉ là một chút xíu.

Hai người lưu phương thức liên lạc, ngày nào Thẩm Nam cũng nhận đến mấy tin của anh, nôi dung cũng không mấy khác lạ, đơn giản hỏi cô hôm nay ăn gì, công việc có bận không hay có bị sếp bắt nạt không, hoặc lúc ăn cơm còn chụp một tấm đồ ăn filler xinh xắn cho cô, còn hỏi cô có thèm không. Có đôi khi không nói gì, chỉ gửi một đống emoji chọc cười.

Loại hình thức ở chung này không khác lúc bé mấy, như một con khỉ tấu hài lên tận trời. Khó mà tưởng tượng được anh lại là CEO của Lai Khang Trung Quốc.

Bất quá có người thỉnh thoảng tung hứng như vậy, quả thật khiến tâm tình Thẩm Nam tốt hơn không ít.

Thứ bảy, Lý Tư Duệ chưa gọi chào hỏi, xe đã đi quen đường trực tiếp đem một đống quà lớn nhỏ đến nhà thăm Thẩm Quang Diệu, vẫn mang theo đồ chơi cho Thẩm Ngọc như cũ, mở miệng một tiếng bé ơi.

Thẩm Ngọc năm tuổi còn chưa trải qua một viên đạn bọc đường nào, rất nhanh đã gọi một tiếng anh hai tiếng anh vui vẻ, chờ đến khi anh uống hết nước lại đi châm thêm. Nhóc cầm đũa còn chưa xong lại không ngừng gắp thức ăn cho người ta.

Thẩm Nam đều phục sát đất.

Công việc ngày thường còn tăng ca hát đêm tối, sức lực tiêu hao đáng kể nên phần lớn thời gian cuối tuần Thẩm Nam dùng để nghỉ ngơi. Chỉ lâu lâu dạo phố mua chút đồ, về phần tụ họp bạn bè gì đó, từ lúc nhà xảy ra chuyện đã không còn, mấy năm nay cũng không kết thêm bạn mới.

Ăn cơm xong, cô bị Lý Tư Duệ kéo ra ngoài dạo phố, cô lại không có lý do gì để từ chối.

Nhưng lúc Lý Tư Duệ kéo cô ra ngoài, cô bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

Vóc dáng Lý Tư Duệ cao lớn anh tuấn, ăn mặc lại phù hợp, cử chỉ không tầm thường, sống ở nước ngoài nhiều năm, toàn thân khó tránh khỏi mang một chút phong cách tây phương tự nhiên, sức hấp dẫn lên đến tuyệt đối. Hai người vừa vào cửa hàng, tiếp tân lập tức nhiệt tình chào đón.

Lý Tư Duệ đi đến trước một chiếc túi nữ, nhờ nhân viên lấy ra, quay đầu nhìn Thẩm Nam còn đứng ở cửa: "Cái túi này thế nào? Em có thích không?"

Thẩm Nam kiên nhẫn đi đến, thấp giọng hỏi: "Anh đừng nói anh mua túi cho em nha?"

Lý Tư Duệ lườm cô một cái: "Nhảm gì vậy? Chẳng lẽ anh xài túi nữ?" Nói rồi nhỏ giọng bên tai cô, "Đừng cho là anh không biết túi trên người em là hàng nhái."

Thẩm Nam: "..."

Cô cũng không phải là người đã nghèo như thế còn đua đòi, trên thực tế cô không chút hứng thú với hàng nhái đồ cao cấp, giả chính là giả. Nhưng ở chỗ làm, cô lại làm công việc này, trang phục không thể không quan trọng. Mua không nổi hàng thật cũng cảm thấy cần thiết, đành phải dựa vào hàng giả bên ngoài.

Lý Tư Duệ đưa một chiếc túi màu xanh làm cho cô: "Đeo lên thử xem."

Nhân viên đứng bên cạnh cười nói: "Dung mạo tiểu thư xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, chiếc túi này tuyệt đối có thể tăng thêm khí chất của cô."

Lý Tư Duệ chậc một tiếng: "Còn không phải sao?"

Thẩm Nam không nhận, nói: "Không cần đâu."

Lý Tư Duệ làm mặt ngây thơ: "Sao vậy? Sợ anh trai không mua nổi à?"

Thẩm Nam bật cười, sao anh lại mua không nổi chứ? Năm đó nhà anh dù kém hơn Thẩm gia nhưng cũng là người có tiền đường đường chính chính, còn đề cập đến anh hiện tại là CEO của Lai Khang một năm tiền lương đến mấy trăm van, một cái túi năm chữ số thật sự đối với anh chẳng là gì.

Nếu như đổi thành mấy năm trước, cô tuyệt đối sẽ không khách khí với anh. Bởi vì khi đó tình hình kinh tế của bọn họ ngang nhau, quà tặng đắt đỏ có thể trao đổi qua lại.

Nhưng loại quà này lại không bình đẳng, là một loại áp lực nên cô không thể nhận.

Huống hồ bọn họ đã xa nhau nhiều năm như vậy, tình cảm đã không còn như trước.

Cô nhìn Lý Tư Duệ, cười bất đắc dĩ: "Anh, thật sự em không cần."

Lý Tư Duệ cũng là người ương ngạnh, giận tái mặt nói: "Hôm nay em không nhận thì sau này đừng gọi anh một tiếng anh trai nữa."

"Lý Tư Duệ!"

Lý Tư Duệ tức giận đến hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Thẩm Nam còn cố ý trêu ghẹo: "Steven ơi?"

Lý Tư Duệ gạt tay cô đang chọt chọt vào người anh ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con bé chết tiệt, không biết lễ phép!"

"Anh à..."

"Đừng gọi anh." Lý Tư Duệ đưa túi cho nhân viên, "Phiền cô gói lại giúp tôi."

Thẩm Nam thấy không lay chuyển được anh, mà đang trong cửa hàng thế này cũng không nên làm anh khó xử, chỉ có thể coi như thôi.

Mang theo túi mua sắm ra ngoài, Lý Tư Duệ lại muốn hướng đến cửa hàng trang sức nữ cao cấp chui vào, rốt cuộc cũng bị Thẩm Nam kéo lại: "Anh, thật sự em không cần."

Lý Tư Duệ thấy cô ôm tay mình, lại nhìn lên đôi mắt cô, sau khi trầm mặc một lát rốt cuộc cũng thở dài, cười có chút bất đắc dĩ: "Được rồi, em nhất định phải khách khí với anh như vậy, anh cũng không còn cách nào. Bất quá tinh thần mỏng manh của anh đã bị em tổn thương nghiêm trọng, tối thiểu cũng mười ngày nửa tháng mới có thể hồi phục."

Thẩm Nam dở khóc dở cười buông tay ra: "Anh à, tốt xấu anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, còn ngây thơ như vậy sao?"

"Ngây thơ làm sao? Em phải vô tâm vô tư như lúc nhỏ, anh mới vui chứ!" Anh dừng một chút, "Nam Nam, em biết tại sao anh muốn đưa em những thứ này không? Bởi vì anh nghĩ em giống như lúc trước."

Thẩm Nam run nhẹ, nói nhỏ: "Nhưng con người cuối cùng cũng sẽ lớn lên."

Lý Tư Duệ nhìn cô, cười nói: "Đi thôi, cô bé lớn hiểu chuyện rồi, không muốn tiêu tiền của anh nữa. Vậy có thể cùng anh tùy tiện dạo chơi không?"

Thẩm Nam gật đầu cười.

Thời gian nhàn rỗi trôi qua rất nhanh, hai người ra khỏi trung tâm thương mại đã chạng vạng tối, Lý Tư Duệ lấy xe đưa cô đi hóng gió, nhìn đồng hồ nói: "Sắp đến đại học Giang phía trước rồi, anh nhớ bên đó có phổ ẩm thực, có rất nhiều nhà hàng không thể, chúng ta ăn cơm xong anh sẽ đưa em về."

Thẩm Nam không có ý kiến, dù mấy năm nay không đến đây nhưng những nhà hàng này đã mở nhiều năm, cô cũng nhớ được, chủ động chọn nhà hàng bán món Vân Nam.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Thẩm Nam phụ trách gọi món, Lý Tư Duệ bên cạnh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn: "Gọi nhiều món một chút, công ty của anh có hợp tác một hạng mục quan trong với Sở nghiên cứu Khoa sinh học của đại học Giang. Hẳn là bọn họ còn đang tăng ca ở phòng thí nghiệm, anh gọi người đến mời họ một bữa."

Thẩm Nam ồ một tiếng, cũng không để trong lòng.

Tin nhắn Lý Tư Duệ gửi chưa bao lâu đã nhận được hồi âm, anh nhìn rồi cười nói: "Có hai người tới, em xem một chút đi."

Chuyện gọi món này Thẩm Nam rất thành thạo, dù sao ở bộ phận chăm sóc khách hàng mấy năm, mời người khác ăn là chuyện thường tình. Gọi xong đồ ăn, hai người nói chuyện phiếm một lát, lúc nhân viên phục vụ đem món thứ nhất lên, một thanh âm kinh ngạc vang lên: "Thẩm Nam sao?"

Thẩm Nam quay đầu lại, nhìn thấy hai gương mặt ngoài ý muốn, Lâm Nghiên cùng Khương Nhạn Bắc thần sắc lạnh nhạt bên cạnh.

Lần trước chia tay không vui, còn chưa về đến nhà Thẩm Nam đã hơi hối hận một chút. Tâm tình của mình không tốt, còn phát tiết lên người khác, người ta chỉ là có ý tốt đưa khăn cho cô thôi. Xem như lúc đi học anh không thích cô, đó cũng là đáng đời cô, chính cô còn cảm thấy xem thường mình lúc đó.

Huống hồ ở thành phố Bằng, anh thật sự đã giúp cô. Cô cũng không cảm ơn người ta thật tốt.

Vừa nghĩ như thế, lúc này nhìn thấy Khương Nhạn Bắc có hơi ngại ngùng.

Lý Tư Duệ đứng dậy, đến bên cạnh cười nói: "Giáo sư Khương, Tiến sĩ Lâm mau ngồi đi."

Khương Nhạn Bắc đến ngồi xuống chỗ anh chỉ, ánh mắt lướt qua Thẩm Nam không chút dấu vết, cười cười nói với Lý Tư Duệ còn đang đứng: "Sư huynh, anh cũng nói một tiếng giáo sư hai tiếng giáo sư, tôi vẫn còn là phó đây!"

Sư huynh sao? Thẩm Nam nhớ Lý Tư Duệ nhìn không đứng đắn nhưng cũng là học bá hàng thật giá thật, tiến sĩ tốt nghiệp MIT, thật đúng là sư huynh của Khương Nhạn Bắc.

Lý Tư Duệ ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Phó giáo sư cũng là giáo sư rồi, lại nói ở tuổi này có thể làm phó giáo sư có mấy người đâu?" Nói xong còn nói với Lâm Nghiên còn chưa ngồi xuống, "Cô nói có đúng không, Tiến sĩ Lâm?"

Đôi mắt đào hoa của anh, cười lên lại mười phần phong lưu phóng khoáng, Lâm Nghiên sao chịu được hành động này của anh, đỏ mặt lên ấp úng gật đầu đồng tình, ngồi xuống có chút cứng ngắc.

Lý Tư Duệ lúc này mới nhớ đến gì đó, quay sang nhìn Thẩm Nam, nói: "Thì ra mọi người biết nhau à!"

Thẩm Nam chưa trả lời, Lâm Nghiên đã mở miệng trước: "Ba người bọn em là bạn cùng lớp đại học ạ!"

Lý Tư Duệ ngộ ra được vấn đề, gật đầu: "Suýt nữa quên mất em cũng tốt nghiệp đại học Giang." Vừa nói vừa cười với hai người, "Hôm nay tôi không phải đến thúc giục tiến độ của hai người đâu! Chỉ là đúng lúc đi đến đây ăn cơm cùng Tiểu Nam, nghĩ đến có thể hai người hôm nay sẽ tăng ca ở phòng thí nghiệm, thuận tiện gọi mọi người đến."

Khương Nhạn Bắc nói: "Anh thúc cũng vô dụng, chính anh cũng xuất thân từ dược lý học, rất rõ bất kỳ thí nghiệm nào cũng phải từng bước thực hiện."

Lý Tư Duệ khoa trương chậc chậc hai tiếng, quay sang nói với Thẩm Nam: "Tiểu Nam, anh nói cho em biết, anh không hiểu được đầu óc nghiên cứu chết tiệt của sư đệ này, ngâm mình trong một quy tắc, không biết cái gì mà thời gian là vàng bạc. Một chút cũng không hiểu được cái khổ của doanh nhân."

Khương Nhạn Bắc cười nói: "Nếu sư huynh không hài lòng, lúc nào cũng có thể kết thúc hợp tác với hạng mục của phòng thí nghiệm bọn tôi."

"Nghe thấy không?" Lý Tư Duệ thể hiện bộ dạng không chịu nổi, "Cái gì gọi là không cúi đầu trước tiền bạc, đây chính nó!"

Thẩm Nam nghe anh nói vậy, bỗng nhớ lại phong cách hành sự tỉ mỉ trước kia của Khương Nhạn Bắc, không khỏi cười khẽ. Chỉ là ý cười chưa hoàn toàn bộc lộ, phát hiện ánh mắt của người đàn ông đối diện, cô chột dạ thu hồi lại dáng vẻ tươi cười.

Lâm Nghiên nói: "Steven, thầy Khương gần đây bắt bọn em tăng ca, tiến độ rất thuận lời, ngài không cần lo."

Lý Tư Duệ cười gật đầu: "Vừa rồi tôi nói đùa thôi, có người sư đệ trấn thủ sao lo lắng được?" Lúc này đồ ăn đã dọn lên hết, anh vỗ tay, "Tranh thủ thời gian ăn thôi, hai người thứ bảy tăng ca đã rất mệt rồi, ăn nhiều một chút."

Anh vừa nói vừa cầm đũa, gắp hai miếng thịt gà vào chén của Thẩm Nam: "Em càng phải ăn nhiều hơn, gầy đến độ cằm cũng có thể đâm chết người." Nói xong nhéo cằm cô một cái.

Cũng không còn bé nữa, lại qua nhiều năm không gặp như vậy, đối với cử chỉ thân mật tự nhiên này của Lý Tư Duệ, Thẩm Nam có chút mất tự nhiên, nhất là còn Khương Nhạn Bắc ở đối diện.

Lúc cô nghiêng đầu tránh tay của Lý Tư Duệ, ánh mắt vô thức nhìn người đàn ông đối diện, vừa vặn thấy thần sắc của anh có chút đối địch, sau đó đưa mắt ra chỗ khác.

Lâm Nghiên nhìn người đàn ông đối với Thẩm Nam rất thân mật, nhịn nửa ngày nhưng sau đó không nhịn được mở miệng: "Thẩm Nam, cậu và Steven..."

Lý Tư Duệ thuận theo lời của cô: "Cô muốn hỏi quan hệ giữa tôi và Thẩm Nam à?"

Lâm Nghiên gật đầu thật mạnh, mà tay cầm đũa của Khương Nhạn Bắc bên cạnh cũng hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Tư Duệ. Anh nhớ lần trước dưới lầu công ty quảng cáo Tượng Tâm, người chạy xe Cayenne, chính là vị sư huynh này.

Nhìn hai người có chút thân thiết.

Lý Tư Duệ nhìn Thẩm Nam, cố ý thừa nước đục thả câu: "Cô đoán xem?"

Thẩm Nam liếc anh: "Anh trai à, anh có thể thể hiện phong phạm của Tổng giám đốc của Công ty xuyên quốc gia ở Trung Quốc một chút được không?"

"Anh trai sao?" Lâm Nghiên hơi kinh ngạc.

Thẩm Nam gật đầu: "Anh ấy là con của mẹ nuôi mình."

Mặc dù quan hệ mẹ nuôi này đã giải trừ từ mười năm trước rồi.

Lâm Nghiên bừng tỉnh gật đầu, ánh mắt rời vào túi xách đặt trên ghế của cô, hiếu kì hỏi: "Cậu mua túi mới sao?"

Nữ tiến sĩ cũng là phụ nữ, nhìn thấy túi mới nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.

Thẩm Nam ồ một tiếng, thuận miệng nói: "Anh trai của mình tặng đấy."

Lâm Nghiêm cười tủm tỉm gật đầu, thầm nghĩ người anh trai này của Thẩm Nam đối với cô ấy rất tốt, có người đối tốt với cô ấy, cô rất vui.

Thẩm Nam nói xong chợt nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nhạn Bắc, quả nhiên thấy thần sắc bất khả xâm phạm của anh nhìn túi bên cạnh cô.

Điều này nhắc cô nhớ đến ngày đó nhận chiếc Channel của Vương Vĩnh Hòa lúc soi gương, bị anh bắt gặp toàn bộ. Mặc dù tính chất của hai việc hoàn toàn khác nhau nhưng nhìn ánh mắt của anh, không hiểu có chút không được tự nhiên, thậm chí có chút xấu hổ.

Thu hồi ánh mắt trên người Khương Nhạn Bắc đang đối mắt với cô, cơ hồ cô lập tức càng che càng lộ dời khỏi đó.

Ánh mắt Khương Nhạn Bắc lóe lên, bỗng cảm thấy hơi bực bội.