Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 19




***

Khi tôi tỉnh lại, Alice đã đi khỏi, tôi đang nằm trong tấm chăn lông vịt, và Chàng Ếch vẫn còn đi tán tỉnh. Cuốn băng ở chế độ đảo mặt tự động. Tôi không biết mình đã nằm đây bao lâu rồi, nên bèn nhấn mạnh nút dừng băng và tìm cái đồng hồ báo thức du lịch của mình. Một giờ rưỡi sáng. Tôi đột nhiên thấy khát muốn chết, nhưng tạ ơn Chúa vẫn còn nửa bình vang đỏ mới nguyên ở sát giường, tôi ngồi dậy và dốc gần cạn bình. Tôi kiểm tra xem Alice có cởi quần dài của tôi ra trước khi đặt tôi lên giường không, rồi nhận ra nàng đã không làm thế, nhưng tôi đã quá phê thuốc chẳng biết nên hài lòng hay thất vọng nữa.

Ngoài ra, tôi đang quá mải nghĩ về đồ ăn. Đời tôi chưa bao giờ đói hơn thế. Ngay cả bí xanh dường như cũng hấp dẫn. Rồi, tạ ơn Chúa, tôi nhớ ra mình là người sở hữu Thịt Nguội, Chúa ban phước lành cho mẹ. Tôi lục tung va li lấy ra cái gói bọc giấy thiếc, xé viền mỡ ra khỏi một miếng thịt lợn xông khói luộc, tống chỗ thịt nạc vào mồm. Ngon thật, nhưng thiếu cái gì đó. Bánh mì. Cần bánh mì sandwich. Phải có bánh mì.

Việc đi lại thật không dễ dàng hơn so với những gì tôi nhớ, và xuống lầu dường như là việc hoàn toàn không thể. Tôi không muốn bật đèn lên, nhưng ở đây đúng là tối đen như mực, nên dựa người vào tường, tôi bước loạng choạng dọc theo hành lang và xuống bậc thang vào nhà bếp. Thời gian như dãn ra, và cuộc hành trình có vẻ như kéo dài đến vài ngày, nhưng cuối cùng tôi đã đến nơi và bắt đầu một công việc đòi hỏi thể lực là tự đẽo gọt cho mình hai miếng bánh mì làm từ bột chưa rây tự nướng ở nhà. Thành quả là chiếc bánh mì sandwich có kích thước, trọng lượng và kết cấu của một cục gạch xây nhà, nhưng tôi không thèm quan tâm, vì nó có chứa Thịt Nguội. Tôi yên vị ở bàn và đầu tiên đổ một ít sữa ra, thử làm cho cái bánh mì bớt cứng, nhưng sữa đã vón cục lại và không dính nhau, khi tôi định bước đến bồn rửa và đổ nó đi thì đèn được bật lên và tôi nghe tiếng cọt kẹt từ đầu cầu thang.

Có khi đó là Alice! Có khi chúng tôi có thể tiếp tục làm chuyện còn dang dở. Nhưng không phải. Đó là bà Harbinson. Rose. Rose Khỏa Thân. Tôi nuốt sữa vón cục cái ực.

Dĩ nhiên, tôi chỉ cần nói ngay một điều gì đó, thông thường, không liên quan đến tình dục, đại khái kiểu “Xin chào Rose!” nhưng chất ma túy và rượu vang đã khiến tôi đờ đẫn và bối rối, mà tôi không muốn một phụ nữ khỏa thân hét toáng vào mặt mình lúc hai giờ sáng, nên tôi chỉ ngồi đó, rất lặng lẽ, và hy vọng là bà sẽ bỏ đi. Bà mở tủ lạnh, và rồi cúi người xuống, ánh đèn tủ lạnh màu trắng và cái cúi người làm bà ấy trông trần truồng hẳn. Nhìn kỹ mới thấy bà ấy có mang một đôi vớ dày màu xám, cái đó làm cho sự lõa thể của bà có kiểu chất lượng của món ăn điểm tâm, lành mạnh, giống một bức phác họa chân dung bằng bút chì từ cuốn cẩm nang tình dục The Joy Of Sex, và trong trạng thái phê thuốc, tôi tự hỏi không biết có từ nào như từ xương mu không. Bà ấy đang tìm gì thế không biết? Mà sao lâu vậy? Tôi từng hình dung là bà trông “ngon-lành-hơn-so-với-tuổi” nhưng khi đó tôi chưa bao giờ thực sự thấy một người phụ nữ khỏa thân toàn diện như thế này, trong đời thực và một cách đột ngột, tôi mới chỉ thấy những thứ lặt vặt lẻ tẻ, và ngay cả khi đó thì cũng không ai trong số họ quá mười chín tuổi, nên tôi thật sự không phải là chuyên gia về chủ đề này. Đấy là còn chưa kể, tôi cho rằng tình huống này không hẳn không có chút khiêu dâm, dù là đối với người đã được làm dịu đi phần nào bởi gói đùi lợn muối và hun khói có nhiệt độ cơ thể đang nằm trong lòng tôi. Chợt lo lắng bà sẽ ngửi thấy mùi thịt, tôi cố gấp miếng giấy thiếc lại một cách yên lặng, và hậu quả là tiếng lách tách dường như vang dội trong nhà bếp hệt như một cơn bão điện.

“Ôi Chúa ơi! Brian!”

“Xin chào bà Harbinson!” tôi tươi tỉnh nói. Tôi cho là bà sẽ lấy cánh tay để che đi sự lõa lồ, nhưng bà có vẻ không ngại cho lắm, mà chỉ dửng dưng với tay lấy chiếc khăn lau bát hiệu National Trust, quấn quanh eo và nắm ở hông giống cái xà rông. Tôi có thể thấy chữ “Sissinghurst”[4] chạy dọc trên đùi bà.

[4] Tên một thành phố du lịch rất hấp dẫn ở Anh.

“Ôi cưng, hy vọng là cô không làm cháu bị sốc,” bà nói.

“Dạ, cũng không hẳn...”

“Nhưng mà cô chắc là cháu đã thấy hàng trăm phụ nữ khỏa thân trước đây rồi.”

“Bà chắc sẽ bị ngạc nhiên đó, bà Harbinson.”

“Cô đã bảo cháu rồi, cứ gọi cô là Rose! Bà Harbinson khiến cô cảm thấy mình quá già!”

Có một sự im lặng thoáng qua, tôi phải tìm chuyện gì đó để nói nhằm xua tan đi sự ngại ngùng và bất tiện của tình cảnh này, và rồi nghĩ ra một giải pháp hoàn hảo.

Bằng giọng Mỹ, tôi nói, “Bà đang định cám dỗ tôi ư, bà Harbinson?!”

Tôi vừa nói gì ấy nhỉ?...

“Cậu nói gì cơ?”

Đừng có lặp lại...

“Bà đang cố cám dỗ tôi?” tôi nói.

Nhanh lên, giải thích, giải thích đi...

“Bà biết đấy... giống như bà Robinson ấy?” tôi giải thích.

Rose ngây người nhìn tôi. “Bà Robinson là ai?”

“Đó là một câu trích dẫn. Trong phim Tình mẹ tình con...”

“À, bây giờ cô có thể nói cháu nghe, Brian à, cô không có ý định cám dỗ cháu...”

“Cháu biết, cháu biết, và cháu không muốn bị cô cám dỗ...”

“Phải rồi, ừm, tốt thôi...”

“Ý cháu không phải là cháu không thấy cô hấp dẫn...”

“Cậu nói gì cơ?”

“Cái quái gì đang diễn ra ở dưới đây vậy?” một giọng nói vang lên, và một đang người đang nhảy từng bậc xuống cầu thang, chân có bắp thịt rắn chắc và ngực vạm vỡ - đôi chân trần trụi, rắn chắc và bộ ngực vạm vỡ của ông Harbinson. Ông ta hình như đang cầm một cái dù xếp giữa hai chân nhưng nhìn gần hơn mới thấy đó là dương v*t của ông ta. Bây giờ thì tôi thật sự không biết phải nhìn vào đâu nữa. Việc không nhìn vào bộ phận sinh dục của Rose dường như đưa tầm mắt tôi trực tiếp nhìn xuống bộ phận sinh dục của ông Harbinson, và đột nhiên thật khó tìm nơi nào trong bếp mà không có bộ phận sinh dục, thế là cuối cùng tôi chọn một điểm trên cái tủ bếp hiệu Aga, và tập trung, tập trung, tập trung.

“Chẳng có gì xảy ra cả, Michael à. Em chỉ xuống uống nước và Brian đã ở đây, chỉ có vậy thôi mà...” Tại sao bà ấy lại nói cái kiểu tội lỗi thế chứ hả? Bà ấy đang cố giết tôi chắc?

“Thế các người nói về chuyện gì?”

Ôi, Chúa nhân từ, ông ta đã nghe thấy lời con nói. Con chết chắc rồi.

“Không có gì cả! Brian chỉ làm em giật mình, thế thôi...”

Ông Harbinson và dương v*t của ông ta trông có vẻ không bị thuyết phục cho lắm, và tôi nhận ra rằng thực sự thì ông ta không lấy tay che đậy dương v*t, mà là đang cầm nó, và trong thoáng chốc tôi có một nỗi sợ phi lý là ông ta sắp sửa đánh tôi bằng cái đó.

“Thế thì, nói nhỏ lại, được chứ? Còn Rose, quay lại giường!” và ông ta giậm chân quay lên lầu, vẫn cầm cây dù được cuộn lại của mình. Rõ ràng hết sức ngượng ngùng, Rose lấy cái tạp dề nhựa vinyl in hoa từ cái móc gần tủ bếp Aga, và quạu quọ mặc nó vào, trong khi tôi gạt chứng cứ liên quan đến thịt trên bàn vào gói giấy thiếc, và nhét nó vào ngăn kéo đựng dao nĩa.

Cuối cùng bà bước tới cái bà, và rít lên, “Cô nghĩ tốt nhất là không ai trong chúng ta nhắc lại chuyện này nữa, được chứ, Brian?”

“Dạ được, nhưng cháu chỉ muốn nói rằng thật sự cháu chỉ trích dẫn...”

“Cô cháu mình quên chuyện đó đi, được chứ? Cứ giả vờ như nó chưa bao giờ xảy ra...” Bà nhìn chăm chú vào mặt tôi. “Brian, cháu cảm thấy ổn đấy chứ?”

“Hoàn toàn khỏe ạ!”

“Cháu trông hơi xám.”

“Ồ, đó là màu da bình thường của cháu mà, Rose!”

Bà nhìn cái ly trước mặt tôi.

“Sữa đấy à?”

“Ừ... ừm.”

“Vậy ra cháu giữ nó à?”

“Cháu e là vậy, Rose ạ.”

“Brian, còn cô thì đang tìm cái đó.”

“Xin lỗi” - bà với lấy cái ly - “Cô sẽ không uống đâu, nếu cô là cháu!”

“Sao thế?”

“Nó hỏng rồi, vón cục, thật đấy, nó thật kinh tởm...”

Và bà cầm lấy ly sữa vón cục, ngửi ngửi, nhấp một ít, rồi nhìn tôi với vẻ hoàn toàn khinh thị và nói, “Đây là sữa đậu nành, Brian ạ.”

Từ một nơi nào đó ở Nông trang Chim két vang lên một tiếng cười cuồng loạn, một tiếng cười dễ sợ, rúc rích điên rồ, tiếng cười của một đứa trẻ hư hỏng, thảm hại, và phải mất một lúc lâu để nhận ra là tiếng cười đó phát ra từ tôi.

***

Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, như thường lệ phải mất ba giây kể từ lúc biết rằng mình phải cảm thấy vô cùng xấu hổ, tôi mới nhớ ra được lý do vì sao. Thật ra, tôi đã rên rỉ, rên rỉ thật to, như thể bị ai đó nhảy lên ngực. Tôi nhìn đồng hồ báo thức. Mười một giờ rưỡi mà tôi cảm thấy như vừa thoát khỏi một cơn hôn mê.

Tôi nằm đó một lát, cố tìm ra cách tốt nhất để xử lý tình huống này. Cách tốt nhất là tự tử, còn cách tốt nhất thứ hai đòi hỏi nhiều hành động hèn hạ, ngụy biện và tự giễu mình, thế là tôi bắt đầu mặc đồ, để chuẩn bị đối mặt với nó, đúng lúc có tiếng gõ cửa.

Đó là Alice, trông rầu rĩ, nàng thế cũng chẳng sao. Liệu nàng có biết bà mẹ khỏa thân của nàng đã nghĩ tôi cố gắng cám dỗ bà không nhỉ?

“Xin chào, người đẹp ngái ngủ...” nàng thì thào.

“Alice, tớ rất, rất xin lỗi về chuyện tối qua...”

“Ồ, Chúa ơi, mọi chuyện ổn cả, không có gì đâu, quên nó đi...” Rõ ràng là nàng không biết. “Nghe này, Brian, có chuyện đột xuất, tớ phải đi Bournemouth...” Nàng ngồi chỗ thành giường, trông như sắp khóc.

“Sao, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Là bà nội, bà bị ngã xuống cầu thang khuya hôm qua, bà đang ở bệnh viện, xương hông bị gãy, và cả nhà phải đi thăm bà...”

“Ôi, Chúa ơi, Alice...”

“Mẹ và bố đã đi rồi, nhưng tớ phải theo sau, nên tớ không nghĩ là chuyện đón năm mới sẽ thực hiện được, tớ e là vậy.”

“Ồ, không sao đâu. Tó sẽ tìm lịch trình của...”

“Tìm xong rồi. Có một chuyến tàu đi Luân Đôn trong bốn mươi lăm phút nữa, tớ sẽ cho cậu quá giang ra ga. Được chứ?”

Và thế là tôi bắt đầu gói ghém đồ đạc, nhồi nhét sách và quần áo vào túi như thể đây là trường hợp sơ tán khẩn cấp, và mười phút sau chúng tôi đã ngồi trong chiếc Land-Rover, Alice lái xe. Nàng trông thật bé nhỏ đằng sau tay lái, giống như búp bê Sindy đang lái chiếc jeep Người Đàn ông Hành động vậy. Tuyết đã biến thành thứ bùn nhão xám xịt dơ bẩn trong đêm, và chúng tôi hình như đang lái xe quá nhanh, mọi chuyện được quy cho không khí chung của sự căng thẳng và lo lắng.

“Hôm nay tớ bị đau đầu khủng khiếp!” tôi bày tỏ.

“Tớ cũng vậy,” nàng đáp.

Hai trăm mét hương lộ vụt qua.

“Tớ tình cờ chạm mặt bố mẹ cậu trong nhà bếp tối qua,” tôi nói bâng quơ.

“Ồ, vậy à!”

Thêm hai trăm mét nữa.

“Họ có nói gì về chuyện đó không?”

“Không hẳn. Không. Tại sao họ phải nói nhỉ?”

“Không có nguyên do gì đâu.” Dường như tôi đã được an toàn. Rõ ràng tôi không mừng khi bà Harbinson ngã cầu thang, như ít nhất bà cũng đã giúp tôi không phải đối mặt với tình cảnh oái oăm.

Lúc chúng tôi đến ga thì còn mười lăm phút nữa tàu chạy, và nàng giúp tôi mang túi đặt lên sân ga vắng vẻ.

“Tớ rất xin lỗi về việc cậu không thể ở lại để đón năm mới.”

“Ồ, không sao đâu mà. Gửi lời hỏi thăm của tớ đến bà nội cậu nhé.” Để làm gì nhỉ? Vì Chúa, mình chưa bao giờ gặp người phụ nữ đó. “Và tớ thật sự xin lỗi về việc khiến cậu bị quá liều tối qua.”

“Thật đấy, không sao đâu. Này, cậu không phiền nếu tớ không cùng cậu đợi tàu chứ? Chỉ là tớ cần phải đi...” Và chúng tôi ôm nhau, nhưng không hôn, thế rồi nàng đi khỏi.

***

Tôi về nhà vào giờ uống trà, và tự động bước vào. Mẹ mặc bộ quần áo ấm rộng và đang nằm dài trên sofa hờ hững xem game show Blockbusters với âm lượng ở mức to nhất, một cái gạt tàn đặt cân bằng trên bụng, một thùng sô cô la hiệu Quality Street và một chai bia Tia Maria trên bàn cà phê trước mặt. Khi tôi bước vào phòng bà ngồi bật dậy và nhét cái chai xuống dưới cái nệm, rồi chợt nhận ra tôi, bà lấy cốc rượu nâu Tia Maria ra và cố che giấu nó bằng cách lấy cả hai tay che lại, giống như đó chỉ là một cốc ca cao hay gì đó không bằng.

“Con về sớm thế!”

“Vâng, mẹ, con biết...”

“Tôi chọn chữ P, Bop...”

“Thế thì, có chuyện gì vậy con?”

“Bà của Alice bị gãy xương hông.”

“Làm thế nào mà chuyện đó lại xảy ra được?”

“Con xô bà xuống lầu.”

“Không, không đúng.”

“Mẹ, con cũng không biết.”

“Chữ P nào là thành phần hóa học chính để sản xuất diêm?”

“Tội nghiệp thật. Bà ấy sẽ không sao chứ?”

“Làm sao con biết được? Con có phải bác sĩ phụ trách đâu? Phốt pho.”

“Đúng.”

“Cái gì?” mẹ hỏi.

“Ti vi!” tôi cáu kỉnh.

“Tôi chọn chữ H, Bob...”

“Có gì không ổn hả, Bri?”

“Không, không có gì không ổn hết!”

“Tên của người nào bắt đầu bằng chữ H được đặt cho...?”

“Có phải con đã chia tay với cô bạn gá...?”

“Cô ấy không phải bạn gái con!”

“Được rồi, không cần quát lên như thế!”

“Vẫn còn hơi sớm để uống cocktail, bà già nhỉ?”

Và rồi tôi quay người chạy lên lầu, cảm thấy khó ở và hổ thẹn. Mà cái chữ “bà già” đầy thô lỗ, cáu kỉnh ấy từ đâu ra thế không biết? Tôi chưa bao giờ gọi mẹ là “bà già” cả. Tôi vào phòng, đóng sầm cửa lại, nằm dài trên giường và đeo tai nghe vào để nghe băng cát xét Trái tim sư tử, album thứ hai hay đến ngất ngây của Kate Bush, “Symphony in blue” (Bản giao hưởng buồn), mặt A, bài một. Nhưng gần như ngay lập tức tôi nhận ra một thứ bị bỏ quên.

Thịt Nguội.

Tôi đã để gói thịt nguội trong ngăn kéo nhà bếp tối qua. Tôi không có số của nhà Harbinson ở Bournermouth, nên tôi quyết định gọi về ngôi nhà ở nông thôn và để lại tin nhắn cho Alice khi nàng trở về. Sau bốn hồi chuông, máy trả lời tự động bật lên, và tôi chỉ vừa mới nghĩ ra phải nói gì, thì ai đó bất ngờ nhấc ống nghe lên.

“Xin chào...?”

“Ồ. Xin chào, đó có phải... có phải Rose không?”

“Ai đấy?”

“Cháu là Brian, bạn của Alice?”

“Ồ, chào cháu, Brian. Cháu giữ máy nhé.”

Có tiếng sột soạt khi bà để tay lên ống nghe, và một vài tiếng lầm bầm nghe không rõ, rồi Alice nghe máy.

“Xin chào, Brian?”

“Chào! Cậu vẫn ở đó à!”

“Phải, phải, cả nhà đều ở đây.”

“Tớ lại cứ nghĩ là cậu ở Bournemouth...”

“Cả nhà tớ đã tới đó, nhưng... cuối cùng hóa ra là bà đã cảm thấy khỏe lên nhiều, nên mọi người lại lái xe về. Thật ra, cả nhà tớ chỉ vừa mới về tới nơi.”

“Phải rồi. Bà khỏe chứ?”

“Bà hoàn toàn khỏe mạnh!”

“Không bị gãy xương hông à?”

“Không, chỉ bị bầm tím, và, ừm, bị sốc.”

“Tuyệt. Tớ mừng khi nghe điều đó. À, đương nhiên, không phải mừng vì bà bị sốc đâu nhé, ý tớ là tai nạn không đe dọa đến tính mạng...”

Có một khoảng lặng.

“Thế...?”

“Tớ chỉ muốn gọi để nói là, tớ để... à, cái, cậu biết đấy, thịt nguội ở đó.”

“Hiểu rồi. Và cái đó để ở đâu... thịt ấy?”

“Trong ngăn kéo ở bàn bếp.”

“Ồ. Được rồi. Tớ sẽ đi lấy ra.”

“Có khi nên chờ cho đến khi mẹ cậu không quanh quẩn ở đó nhỉ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy thì... gặp lại cậu ở trường vào năm tới, nhỉ?”

“Chính xác. Hẹn gặp cậu vào năm tới nhé!” Rồi nàng đi khỏi, và tôi chỉ còn biết đứng ở hành lang, tay cầm ống nghe, nhìn vào khoảng không.

Tôi có thể nghe thấy tiếng ti vi trong phòng khách.

“Ba định luật của K nào mô tả chính xác sự chuyển động của các hành tinh quanh Mặt Trời?”

“Johannes Kepler,” tôi nói, chẳng với ai cả.

“Đúng!”

Tôi hoàn toàn không biết mình phải làm gì bây giờ.