Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1178: Cố nhân tương phùng




Chung Nhạc hiên ngang bước vào thần miếu rồi ngồi xuống. Các vị thần nhân nhân tộc sát khí đằng đằng đứng hai bên hắn. Thiên Ti nương nương phì cười:

- Không cần phải căng thẳng vậy, mọi người cứ ngồi xuống. Chúng ta chiếm ưu thế, không cần phải căng thẳng như thế. Ta đã nói hắn không thoát được thì hắn sẽ không thoát được.

Nói rồi vị mỹ phụ nhân tộc này ngồi xuống, các vị thần nhân khác thấy vậy, do dự một chút rồi ngồi xuống, nhưng vẫn bao vây xung quanh Chung Nhạc.

Chung Nhạc nhìn quanh từng người phán đoán tu vi của họ, trong đó chiếm phần nhiều là Thiên Thần, Chân Thần khá ít, Thần Hầu cũng có vài vị, cảm khái nói:

- Không ngờ nương nương lại xây dựng một thế lực thế này bên ngoài Nhân Hoàng Điện, khuấy động thiên hạ, thực là khiến ta khâm phục. Nương nương không dựa vào Nhân Hoàng Điện mà có được thành tựu thế này, chắc chắn là đã phải chịu không ít khổ.

Thiên Ti nương nương cười:

- Nếu Dịch tiên sinh vẫn nói những điều không liên quan như vậy thì thiếp thân sẽ giết người đấy.

Chung Nhạc mỉm cười:

- Dám hỏi kiếp trước nương nương là chủng tộc gì?

Thiên Ti nương nương khựng người, lắc đầu nói:

- Thiếp thân không có kiếp trước.

Chung Nhạc cười:

- Ta có một cách có thể giám định phân biệt kiếp trước. Mời nương nương nhìn thần kính của ta.

Hắn giơ ra hai ngón trỏ vạch khẽ lên không trung, đồ đằng văn bay ra từ đầu ngòn tay tạo nên một tấm thần kình, trong đó có sáu quầng sáng, ẩn chứa Luân Hồi chi lực.

Các vị thần nhân khác sắc mặt biến đổi, định động thủ, Thiên Ti nương nương nhìn thần kính, cười:

- Dịch tiên sinh nhìn được điều gì?

Tấm thần kính này của Chung Nhạc chính là mô phỏng thần thông mà Thiên Nguyên Luân Hồi Kính khai sáng, có thể dùng Luân Hồi thần thông đế cấp chiếu kiếp trước. Chung Nhạc nhìn vào thần kính nhưng không thấy điều gì.

Hắn lại chiếu thần kính vào các thần nhân khác trong miếu, khẽ ủa một tiếng, thần nhân nhân tộc tại đây không một ai là thần ma chuyển thế.

- Dịch tiên sinh yên tâm, dưới trướng ta nếu có thần ma chuyển thế thì chắc chắn không qua mắt được Nhân Quả chi pháp của thiếp thân.

Thiên Ti nương nương chớp mắt, cười:

- Dịch tiên sinh rốt cuộc muốn làm gì, tại sao thận trọng như vậy?

Chung Nhạc thu thần thông về, cười:

- Nương nương đi theo thế lực phương nào vậy?

Thiên Ti nương nương phì cười:

- Tiên sinh còn hỏi tiếp thì thiếp thân sẽ giết người thật đấy!

Chung Nhạc cười ha ha:

- Ta đã dám tới gặp ngươi thì chắc chắn có cách tự vệ, ngươi không giết được ta đâu.

Thiên Ti nương nương sắc mặt lạnh băng, cười khảy:

- Ngươi dẫn Tử Quang tới?

Chung Nhạc lắc đầu:

- Tử Quang muốn hại ta, lẽ nào ta lại đứng cùng hàng ngũ với hắn? Ta tới gặp nương nương cũng là để đối phó hắn. Ta và nương nương giao lưu một chút về cách suy đoán nhân quả, về trí tuệ sẽ thắng hắn.

Thiên Ti nương nương nhíu mày, đánh giá hắn một lượt, đột nhiên cười khảy:

- Ngươi muốn áp đảo Tử Quang để nhận được sự coi trọng của Tiên Thiên Đế Quân?

Chung Nhạc không đáp.

Thiên Ti nương nương trầm ngâm một lúc, lắc đầu:

- Ta và ngươi trao đổi cách suy đoán nhân quả, chẳng qua làm thế lực Tiên Thiên Đế Quân mạnh hơn. Tại sao ta phải đồng ý với ngươi chứ?

Chung Nhạc hỏi:

- Ngươi nghĩ mình đấu lại được Tử Quang sao?

Thiên Ti nương nương cười khảy:

- Một Tử Quang đã đủ đau đầu, nếu thêm ngươi nữa thì càng thêm nguy hiểm. Ngươi có được cách suy đoán nhân quả của ta, biết rõ ta, nếu ngươi liên thủ với Tử Quang thì ta chẳng còn đường sống. Dịch tiên sinh, ngươi tới nhầm chỗ rồi, cách suy đoán nhân quả của ta tuyệt đối không thể cho ngươi.

Chung Nhạc thở dài, Thiên Ti nương nương tuy rất tài giỏi nhưng không tin hắn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không thể tin được vị Thiên Ti nương nương này. Dù sao nàng ta cũng đi theo một thế lực bí ẩn, nhỡ lại bị nàng ta bán đứng thì không phải tự chui đầu vào chỗ chết hay sao?

- Những nhân tộc xuất sắc như nương nương còn được bao nhiêu người?

Chung Nhạc nhượng bộ, hỏi:

- Họ gọi ngươi là nương nương, vậy tôn phu là ai?

Thiên Ti nương nương cười:

- Nhân tộc ta hào kiệt vô số, nhưng hào kiệt đều không ở Nhân Hoàng Điện, để Dịch tiên sinh phí công rồi. Còn tướng công nhà ta thì cũng là hào kiệt nhân tộc, tài trí hơn người, xưa không có nay càng không. Nếu Dịch tiên sinh có thể sống thì sau này sẽ biết chàng.

Từ lời nói của nàng ta cho thấy nàng rất bất mãn với Nhân Hoàng Điện, nhưng một chữ cũng không hé lộ cho Chung Nhạc biết.

- Là ta tình nguyện.

Chung Nhạc đứng dậy:

- Ta vốn tưởng gặp được đồng đạo có thể giao lưu một chút, không ngờ nương nương lại đề phòng ta như vậy. Đã thế, ta cũng đành cáo từ thôi.

Hắn bước ra khỏi miếu, các thần nhân nhân tộc khác ánh mắt lóe tinh quang, đều nhìn sang Thiên Ti nương nương. Thiên Ti nương nương cũng đang do dự, trước nàng không biết sự lợi hại của Tử Quang Quân Vương, vì thế cũng có cảm giác như gặp người đồng đạo, định phân định thắng thua sinh tử trên Nhân Quả chi đạo. Giờ nàng đã biết Tử Quang Quân Vương lợi hại cường hãn, nếu còn giữ lại Chung Nhạc thì sẽ khiến bản thân càng thêm nguy hiểm, khiến nàng không khỏi động sát cơ.

- Nương nương, nếu ta nói ta không phải Tiên Thiên Thần chuyển thế mà chỉ là một nhân tộc thì ngươi có tin không?

Chung Nhạc đứng trước cửa miếu, đột nhiên dừng bước, hỏi.

Thiên Ti nương nương sững người, cười khảy:

- Không tin! Nhân tộc lẽ nào lại cường hãn như ngươi? Ngươi chỉ có thể là Tiên Thiên Thần chuyển thế!

Chung Nhạc bước ra ngoài, biến thành đạo lưu quang rời đi.

- Nương nương, có cần đuổi theo giết hắn không?

Các thần nhân ánh mắt đầy hung quang, hỏi.

Thiên Ti nương nương do dự một chút, nghĩ tới câu nói của Chung Nhạc, trong lòng có chút hỗn loạn, khó lòng hạ quyết tâm.

- Tên này làm rối loạn tâm thần của ta là muốn sống để ra khỏi đây!

Thiên Ti nương nương đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức bay lên trời, lao ra truy sát Chung Nhạc, cười khảy:

- Hắn làm rối loạn tâm thần ta cũng không thể thoát được sự suy đoán của ta!

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã biến mất không tung tích.

Trong Đạo Nhất Bí Cảnh của Thiên Ti nương nương, Nhân Quả Tuyến đan xen, không ngừng suy đoán hướng đi của Chung Nhạc, đột nhiên Thiên Ti nương nương hự một tiếng, Nhân Quả Tuyến của Chung Nhạc bị đứt.

- Cắt đứt Nhân Quả của ta? Hắn tiến bộ cũng nhanh thật!

Thiên Ti nương nương kinh ngạc, đột nhiên huyết dịch trào dâng, cảm nhận được mơ hồ có một luồng năng lượng đang xâm nhập, cười khảy, lấy ra một cây đàn khẽ gảy cắt đứt Nhân Quả Tuyến mà Chung Nhạc suy ra, cười:

- Ta không đoán được tung tích của ngươi, ngươi cũng đừng hòng!

Đông đảo thần nhân đuổi tới, hỏi:

- Nương nương, giờ phải làm sao?

- Bẩm báo lên lão gia để lão gia phái cường giả truy sát hắn!

Thiên Ti nương nương lấy ra một cây nhang, khói hương bay lên, biến thành hư ảnh của một hắc bào nam tử, Thiên Ti nương nương cúi người:

- Lão gia, đại sư đã thành, nhưng Tử Quang Quân Vương trí tuệ hơn người, một tên khác của Tiên Thiên Cung là Dịch Phong cũng tinh thông Nhân Quả, là đối thủ của thiếp thân. Giờ Dịch Phong đang ở Đế Tinh, mong lão gia phái cường giả đi giết hắn!

Hư ảnh hắc bào nam tử nói:

- Dịch Phong? Ta biết hắn, hắn là Tiên Thiên Thần chuyển thế. Lai lịch của hắn ta đã biết, nếu hắn có thể đi theo ta, nàng là cánh tay trái, hắn là cánh tay phải, thì còn gì phải lo việc đối phó với tên Tử Quang đó? Ta phái cho nàng một số cường giả, nàng bắt hắn tới gặp ta, đừng làm hại tính mạng hắn.

Thiên Ti nương nương nhíu mày, rất muốn trừ bỏ Chung Nhạc, chỉ là không dám làm trái lệnh nam tử kia, đành phải vâng lệnh:

- Dịch Phong đã đi, thiếp thân không thể tìm được hắn, lão gia có thể tìm được hắn không?

- Được. Vô Kỵ, ngươi theo nương nương, nghe lệnh nàng, tìm kiếm Dịch Phong!

Khói hương đột nhiên đậm đặc, nhanh chóng bùng cháy biến thành cánh cửa đầy lửa rực cháy, các vị thần ma đi ra từ trong, dẫn đầu là nam tử trẻ nửa người nửa thần, mỉm cười, hắn có ba cái đầu.

Các thần ma khác đều là Thần Hầu, chỉ nam tử này chỉ là một Tiên Thiên Thần, nhưng những thần ma kia lại tỏ ra rất tôn trọng hắn, vô cùng cung kính.

- Hiếu Mang thần tộc Hiếu Vô Kỵ, bái kiến Thiên Ti nương nương.

Nam tử trẻ tuổi đó cúi người cười:

- Thiên Ti nương nương có khí tức của tên Dịch Phong đó không? Chỉ cần một chút là được.

Thiên Ti nương nương quan sát nam tử của Hiếu Mang thần tộc này, đột nhiên cười:

- Ngươi cũng là nhân tộc?

Nam tử đó đứng thẳng dậy, cười ha ha:

- Nương nương đùa gì vậy? Ta là Hiếu Mang thần tộc, lẽ nào lại là nhân tộc được?

Hắn chính là Phong Vô Kỵ, cũng giống Chung Nhạc rời khỏi Tổ Tinh, giờ đã đổi họ, gọi là Hiếu Vô Kỵ.

Thiên Ti nương nương lạnh lùng nói:

- Ngươi có huyết mạch của nhân tộc.

Phong Vô Kỵ nhíu mày, thản nhiên nói:

- Nương nương và ta là thần tử cùng triều, có những điều đừng nên nói bừa thì tốt hơn đấy. Thiên Đế thất đức thất đạo, ta phụng mệnh sư tôn hạ sơn tới tương trợ thay đổi vận mệnh thiên tử, lập thiên tử mới. Ngươi nên biết thân phận của ta, không thể so sánh với nhân tộc ngươi. Lời vừa rồi ta coi như gió thoảng bên tai, nếu sau này nương nương còn nhắc tới thì đừng trách ta vô tình.

Cây nhang kia sắp cháy hết, hư ảnh của hắc bào nam tử đang dần tan biến, hắn nói:

- Thiên Ti nương nương, Hiếu Vô Kỵ không phải nhân tộc, lai lịch của hắn tôn quý, đến ta cũng phải kính ba phần, không thể vô lễ. Vô Kỵ, đừng giết tên Dịch Phong đó, bắt hắn tới gặp ta.

- Tuân chỉ!

Phong Vô Kỵ cúi người, cười nói.

Cây nhang cháy hết, hư ảnh hắc bào nam tử tan biến.

Phong Vô Kỵ đứng dậy, nói với Thiên Ti nương nương:

- Thiên Ti nương nương, chắc ngươi sẽ không nói với ta rằng đến chút khí tức của tên Dịch Phong đó cũng không có đấy chứ?

Thiên Ti nương nương cười khanh khách:

- Vì muốn suy đoán hướng đi của hắn, đương nhiên sẽ giữ một chút khí tức của hắn, chỉ là lai lịch của Hiếu tiên sinh dọa người, sao lại có huyết mạch của nhân tộc ta?

Phong Vô Kỵ nhíu mày, đột nhiên thò tay tóm cổ một Thiên Thần bên cạnh Thiên Ti nương nương, rắc một tiếng bẻ gãy cổ hắn. Phong Vô Kỵ thu tay về, thi thể đổ ra đất.

- Nương nương, vừa rồi ta không nghe rõ, ngươi nói lại xem?

Phong Vô Kỵ tươi cười, khẽ nói.

Thiên Ti nương nương vừa kinh vừa nộ, các thần nhân nhân tộc khác thì nộ hỏa xung thiên, cùng tế thần binh.

Thiên Ti nương nương nhìn các vị Thần Hầu phía sau Phong Vô Kỵ, kìm nén lại nộ hỏa, giơ tay lấy ra một đạo khí lưu, lạnh lùng nói:

- Đây chính là khí tức của Dịch tiên sinh. Hiếu tiên sinh, thiếp thân không được khỏe, lượng thứ không thể cùng đi với tiên sinh. Chúng ta đi!

Nói rồi tất cả cùng rời đi.

Phong Vô Kỵ nhận lấy đạo khí tức đó, ngửi ngửi vài cái, vô cùng ngạc nhiên, rồi lại ngửi vài lần, mừng rỡ cười:

- Tìm kiếm khắp nơi không thấy, không tốn công sức lại bắt gặp! Đệ tử tốt, đệ tử tốt do một tay ta dạy dỗ, chúng ta lại sắp gặp mặt rồi!

Hắn cười lớn, dẫn quân ra khỏi miếu.

Lúc này, Chung Nhạc bỗng dừng lại, đáp xuống một ngọn thánh sơn, thấy có một đứa trẻ đang lén lút ở sườn núi.

Chung Nhạc khựng người, cảm thấy đứa trẻ này có chút quen mặt.

Đứa trẻ kia nhìn thấy hắn, chớp chớp mắt rồi quay người bỏ đi.

Chung Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, cười:

- Hình Thiên, dừng lại đã!