Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1185: Nhân tộc Dịch tiên sinh




Chung Nhạc trong lòng cảm khái, hắn vốn tưởng hai mươi tư đế tộc đều phong quang vô hạn, không ngờ Âm Khang thị lại rơi vào bước đường này, cả đời không được rời khỏi Thiên Hà, sau khi lên bờ hai chân sẽ biến thành đuôi cá.

Cuộc chiến đế vị ác liệt như vậy, kết cục của kẻ thất bại cũng thê thảm nhất.

- Tại sao Âm Khang thị không thử giải trừ phong ấn?

Chung Nhạc hỏi.

- Thiên Nguyên Thiên Đế dù sao cũng là Thiên Đế tiền triều đã mất, sau khi hắn chết, phong ấn sẽ lỏng lẻo, giải trừ phong ấn đối với đại tộc như Âm Khang thị có lẽ không quá khó chứ?

- Tiểu lão đệ, ngươi quá ngây thơ rồi.

Vị lão Ma Hoàng kia lắc đầu nói:

- Nhân tộc các ngươi không phải cũng bị phong ấn… Phong ấn của Thiên Nguyên Thiên Đế đã ăn sâu vào huyết mạch của tộc ta, đó là phong ấn dùng đế tổ của tộc ta để thi triển, muốn trừ bỏ nó…

Hắn lắc đầu.

Một vị nữ tử bên cạnh nói:

- Sau khi đế tổ tộc ta qua đời, Âm Khang thị bọn ta rơi vào Thiên Hà chi châu, sáu vạn năm nay không biết đã có bao nhiêu thiên tài thử phá giải phong ấn. Nhưng đạo pháp thần thông của Thiên Nguyên Thiên Đế quá tinh thâm, lại huyết tế đế tổ của tộc ta phong ấn huyết mạch, vì thế họ thất bại. Sau đó ý định cũng không còn bao nhiêu nữa.

- Giờ tuy Âm Khang thị ta vẫn có danh đế tộc nhưng từ lâu đã bị coi là tộc yếu nhất trong các đế tộc rồi, có thể bị loại khỏi danh sách bất cứ lúc nào.

Một vị Ma Hầu lắc đầu thở dài:

- Không lâu trước đây một vị thiên tài tộc ta thử lên bờ, bị Thiên Hà thủy sư truy sát, khó khăn lắm mới thoát được, sau đó bị một tên điên áo trắng bắt đi, ngay cả một tên điên cũng dám ức hiếp bọn ta…

Các vị thần ma Âm Khang thị sắc mặt đều ảm đạm.

Chung Nhạc ngạc nhiên, nghĩ thầm, hắn từng thấy ma thần của Âm Khang thị trong Linh Ngọc Cung của Phong Hiếu Trung, lẽ nào tên điên áo trắng mà họ nói chính là Phong Hiếu Trung?

Trong số những điều Phong Hiếu Trung truyền thụ cho hắn đúng là có thiên phú đồ đằng của Âm Khang thị.

- Tiểu thư nhà ta thiên phú tuyệt luân, được gia chủ gửi gắm hy vọng, là người tư chất đệ nhất trong sáu vạn năm qua.

Lão Ma Hoàng kiêu ngạo nói:

- Cát Thiên thị, Kim Đề thị, Lật Lục thị, Vô Hoài thị, Ô Minh thị, còn cả đương kim Thiên Đế gia Đế Minh thị, những thần ma trẻ tuổi kiệt xuất nhất đều từng tới Thiên Hà chi châu, giao thủ với tiểu thư nhà ta, nhưng không một ai thắng được tiểu thư. Ngay cả Thiên Huyền Tử của Cự Linh thị của bát đại hoàng tộc, đấu với tiểu thư năm lần, cũng là ba thua hai thắng!

Chung Nhạc động dung, nhìn Âm Phiền Huyên, trong lòng đầy kính phục. Nữ tử này lại có thể làm được điều đó thực sự là quá giỏi!

Bản lĩnh người khác hắn không biết nhưng bản lĩnh của Thiên Huyền Tử thì hắn hiểu rất rõ. Âm Phiền Huyên có thể đấu với cường giả cường hãn như Thiên Huyền Tử mà thắng ba trên năm trận, bản lĩnh đó đúng là kinh thế hãi tục!

Âm Phiền Huyên lắc đầu:

- Ta không mạnh như vậy, nếu lên bờ thì ai trong số họ cũng có thể thắng ta.

- Đó là do phong ấn, không liên quan tới bản lĩnh của tiểu thư.

Mọi người đều lắc đầu nói.

Chung Nhạc suy nghĩ một lúc, nói:

- Phong ấn của Âm Khang thị các ngươi so với phong ấn của nhân tộc thì thế nào?

Các vị thần ma Âm Khang thị thấy hắn biết phong ấn của nhân tộc thì đều kinh ngạc. Âm Phiền Huyên nghĩ rồi nói:

- Đương nhiên là có phần thua kém phong ấn của nhân tộc. Nhưng cái khó nhất trong phong ấn của tộc ta đó là phong cấm mà thần thông đạo pháp của Thiên Nguyên Thiên Đế biến thành. Dịch huynh, nếu ngươi đã biết phong ấn của nhân tộc thì xem ra cũng biết một vài bí mật. Hai tộc chúng ta coi như đồng bệnh tương lân rồi.

Chung Nhạc ánh mắt lay động:

- Ta có nghiên cứu về cách phá giải phong ấn huyết mạch, không biết có thể xem chân của Phiền Huyên cô nương một chút không?

Các vị ma thần Âm Khang thị biến sắc, có phần giận dữ, làm gì có kẻ nào vừa tới đã đòi xem chân của cô nương? Tên nhân tộc này rõ ràng là muốn thừa nước đục thả câu, hơn nữa còn là với thiên nữ tôn quý nhất của Âm Khang thị!

Một vị lão ẩu Âm Khang thị đột nhiên vén váy lên, đưa ra cái chân vừa to vừa thô, cười hề hề:

- Dịch công tử, xem chân ai cũng như nhau cả, chi bằng xem của lão thân đi?

Chung Nhạc nghiêm mặt nói:

- Tiền bối đừng nói đùa, tu vi càng cao phong ấn càng mạnh. Ngươi đã là Ma Hoàng, phong ấn vô cùng chắc chắn, cho dù ta có nhìn ra được điều gì cũng khó lòng phá giải.

- Vậy thì nhìn chân ta.

Một vị Thiên Ma Thần khác thò cái chân thô và đen ra.

Chung Nhạc nhíu mày, Âm Phiền Huyên phì cười:

- Các ngươi đừng làm khó Dịch huynh nữa, ở đây tu vi của ta thấp nhất, nếu muốn phá giải phong ấn vẫn là bắt đầu từ ta là dễ nhất.

Vị lão Ma Hoàng kia nói:

- Nếu tu vi càng thấp càng dễ thì để ta tìm vài đứa nhỏ Thiên Hà chi châu.

Âm Phiền Huyên cười:

- Sao phải phiền phức vậy?

Nàng vén váy lên để lộ đôi chân thon dài trắng ngần, các nam thần ma Âm Khang thị bên cạnh đó đều quay đi không dám nhìn. Chung Nhạc nhấc một chân của nàng để lên đầu gối mình rồi tỉ mỉ quan sát, khi chạm vào cảm thấy vô cùng láng mịn.

Âm Phiền Huyên hơi đỏ mặt, vị lão ẩu bên cạnh cười khảy:

- Nếu Dịch công tử không nhìn ra điều gì thì lão thân sẽ vặn công tử thành quẩy xoắn đấy!

Chung Nhạc mỉm cười, khẽ búng tay lên chân Âm Phiền Huyên. Âm Phiền Huyên kêu lên, lão ẩu thì định xông tới vặn cổ Chung Nhạc, đột nhiên thấy từ trong chân của Âm Phiền Huyên bay ra vô số vòng đồ đằng văn nối liền hai chân nàng thành đuôi cá.

Âm Phiền Huyên giống như giao nhân, không thể đứng dậy được.

Lão ẩu kinh hãi, đây không phải lục địa, Chung Nhạc lại có thể kích phát phong ấn, đúng là có chút bản lĩnh.

Chung Nhạc quan sát kỹ lưỡng những đồ đằng văn kia, đồ đằng văn đã biến thành thực chất, nối liền chặt chẽ, nối tới hông của Âm Phiền Huyên. Đây là thủ đoạn của Tạo Vật, đúng là không phải tầm thường.

Hắn đã nhìn thấy thần thông của Thiên Nguyên Thiên Đế trong số đồ đằng văn này, hắn có Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, năm đó bị nhốt trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, dùng ba mươi tỷ năm mới phá giải được công pháp thần thông của Thiên Nguyên Thiên Đế. Phá giải số đồ đằng văn này với hắn mà nói có lẽ không quá khó.

Nhưng trong phong ấn tổ chú này còn kèm những thứ khác nữa, có lẽ là phong ấn biến thành do Thiên Nguyên Thiên Đế huyết tế đế tổ của Âm Khang thị. Cái này thì khó đây!

- Đắc tội!

Chung Nhạc trầm ngâm một lúc, đột nhiên đầu ngón tay bắn ra một tia Tiên Thiên chi khí, biến thành một con đao nhỏ khẽ rạch một đường trên chân Âm Phiền Huyên, mấy giọt thần huyết bắn vào tay hắn.

Lão ẩu đại nộ, lạnh băng nói:

- Dịch công tử đã nhìn ra được gì chưa?

Chung Nhạc cười:

- Chân rất đẹp!

Lão ẩu ánh mắt lộ hung quang, thò tay định tóm lấy hắn. Chung Nhạc năm ngón tay đặt xuống đuôi cá của Âm Phiền Huyên, đuôi cá lập tức biến đổi, lại biến thành đôi chân thon dài.

Lão ẩu vội dừng tay, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Chung Nhạc kéo lại tà váy cho Âm Phiền Huyên che lại đôi chân, đứng dậy nói:

- Ta phải nghiên cứu phong ấn trong huyết mạch, các ngươi đợi một lát.

Chung Nhạc phong ấn mọi cảm quan về cơn đau của mình, tâm niệm khẽ động, hàng vạn phân thân nhảy ra, lập tức trên thuyền đâu đâu cũng là Chung Nhạc chạy loạn.

- Đi phối giống thôi!

Một Chung Nhạc kêu lên.

- Tranh bá thiên hạ.

Có Chung Nhạc thì bá khí đầy trời, hét lớn.

Còn có Chung Nhạc nâng cằm Âm Phiền Huyên lên cười gian tà:

- Mỹ nhân, cười cho đại gia ta nhìn cái nào! Không cười à? Đại gia cười cho nàng nhìn nhé, hề hề…

Chung Nhạc thò tay tóm hết mấy phân thân mất nết đó lại nhét vào mồm nuốt xuống, một lúc sau các phân thân mới yên tĩnh.

- Không cần phải kinh ngạc, suy nghĩ lớn nhỏ, tà ác xấu xa, đều là suy nghĩ của ta. Ta nuốt chúng là để chúng quay lại bản thể thôi.

Chung Nhạc nhìn các ma thần Âm Khang thị đang kinh hãi, cười nói.

Hắn búng tay, mọi phong ấn huyết mạch của Âm Phiền Huyên đều được hắn kích phát, lập tức phong ấn hàng mấy dặm đều hiển hiện. Vô số phân thân của Chung Nhạc bay lên trời đứng trên các phong ấn phong cấm kiểm tra đồ đằng, suy đoán cách phá giải.

Các phân thân của Chung Nhạc bàn bạc xôn xao, tập hợp hết trí tuệ của mọi phân thân, lần lượt giải trừ các phong ấn.

Về thiên phú thần thông của Âm Khang thị, Chung Nhạc cũng có hiểu biết khi ở chỗ Phong Hiếu Trung, vì thế hắn không quá khó khăn để phá giải.

Thứ phong ấn thiên tài của Âm Khang thị là phong ấn biến từ thần thông đạo pháp của Thiên Nguyên Thiên Đế, mà với mặt này thì Chung Nhạc giỏi nhất.

Âm Phiền Huyên sững người nhìn cảnh tượng đó, vô số Chung Nhạc bận rộn qua lại, còn bản thể Chung Nhạc quanh người là vô vàn đồ đằng văn bay lượn, ngón tay hoạt động linh hoạt, chỉnh lý đồ đằng văn, xếp lần lượt phong ấn phong cấm, chỉnh hợp tin tức mà phân thân của hắn thu thập được.

- Đây đúng là công pháp nghịch thiên…

Âm Phiền Huyên lẩm bẩm:

- Vị Dịch sư huynh đây lại có thể điều khiển được cùng lúc nhiều phân thân như vậy, không hề hỗn loạn, đúng là đáng sợ…

- Đó cũng là khả năng suy đoán mạnh mà thôi.

Lão ẩu kia cười:

- Thần ma so sánh về chiến lực, tuy hắn không hề yếu nhưng vẫn còn thua kém tiểu thư.

Âm Phiền Huyên lắc đầu:

- Chiến lực của Dịch huynh rất cường hãn, thực lực của hắn có lẽ không hề thua kém ta. Ta có thể cảm nhận được, hắn là đối thủ vô cùng đáng gờm!

Các thần ma Âm Khang thị kinh ngạc, Âm Phiền Huyên đã là người đứng trên đỉnh cao giữa các thần minh, ngay cả Thiên Huyền Tử cũng từng thua nàng ba lần, nhìn khắp thiên hạ, những người cùng cảnh giới có thể đấu với nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà giờ nàng lại nói Chung Nhạc là đối thủ đáng gờm, lẽ nào tên nhân tộc này lại cường hãn đến mức đó?

Trong nguyên thần bí cảnh của Chung Nhạc, vô cùng vô tận Âm Hào Dương Hào đang bay lượn, khả năng suy đoán khủng bố không ngừng tìm kiếm cách phá giải phong ấn trong cơ thể Âm Phiền Huyên.

Con thuyền bơi trong dòng Thiên Hà, hơn chục ngày trôi qua, Chung Nhạc vẫn đứng yên không hề động đậy, đột nhiên vô số phân thân Chung Nhạc lao tới rồi nhập vào người hắn.

Mấy người Âm Phiền Huyên mừng rỡ, nhưng thấy Chung Nhạc vẫn đứng yên đó như tượng gỗ.

Lại nửa tháng qua đi, con thuyền bơi tới một cái vực lớn, Chung Nhạc vẫn không động đậy.

Con thuyền dừng trước một cái vực lớn, đông đảo thần ma Âm Khang thị tới đón. Âm Phiền Huyên không xuống thuyền mà ở lại cùng Chung Nhạc. Một vị Thần Hầu lên thuyền nói:

- Tiểu thư, ngoại giới có tin, thiên hạ sắp đại loạn rồi.

Âm Phiền Huyên nghi hoặc nói:

- Sao lại sắp đại loạn?

- Nói ra rất thú vị.

Vị Ma Hầu đó cười:

- Tiểu công chúa của Tiên Thiên Cung ra ngoài chơi, dẫn tới một trận đại loạn khiến Lật Lục thị, Đế Minh thị, Trung Ương thị rơi vào trận tranh đấu. Ương Trường Sinh của Trung Ương thị bị Văn Đạo điện hạ ám toán, giá họa cho Tiên Thiên Cung. Văn Đạo điện hạ bị Lật Lục thị Lục Vọng ám toán. Kết quả bị Tử Quang Quân Vương của Tiên Thiên Cung vạch trần hết, gây nên đại loạn. Vị tiểu công chúa kia bên cạnh có một nhân tộc thần nhân, một mình chặn đứng Thiên Hà thủy sư của Đế Minh thị và hai trăm vạn thần ma thiết kỵ của Trung Ương thị, vô cùng lợi hại. Nghe nói là một cường giả nhân tộc mới xuất hiện, còn là cảnh giới Thần Minh!

- Cường giả nhân tộc?

Âm Phiền Huyên kinh ngạc, quay lại nhìn Chung Nhạc trên mũi thuyền.

- Vị cường giả nhân tộc này nghe nói là Tiên Thiên Thần chuyển thế vào nhân tộc, họ Dịch, tên chỉ một chữ Phong. Đệ tử Tiên Thiên Cung gọi hắn là Dịch tiên sinh. Vị Dịch tiên sinh này nhất chiến thành danh, thiên hạ đều biết…

Âm Phiền Huyên sững người nhìn Chung Nhạc, kêu lên:

- Dịch tiên sinh?