Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1302: Ác Long thoát khốn (1)




Âm Phần Huyên có chút xảo trá nhấp nháy mắt, nói:

- Thiếp thân luôn cảm thấy hai chân tựa hồ muốn biến thành đuôi cá rồi! Phu quân lại tinh tế kiểm tra một chút a?

Chung Nhạc một lần nữa tỉ mỉ kiểm tra, vẫn không phát hiện bất luận thứ gì, chẳng qua là cảm thấy da thịt nữ tử này tinh tế trắng nõn, giống như dương chi mỹ ngọc, cầm trong tay liền khiến cho người ta nhịn không được muốn mân mê da thịt của nàng một phen. Âm Phần Huyên kêu khẽ một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, thu hồi hai chân lại, ôn nhu hỏi:

- Phu quân có phát hiện gì không?

- Không có!

Ngữ khí Chung Nhạc có chút mất mác, lắc đầu nói:

- Có khả năng bởi vì phong ấn huyết mạch quá sâu a! Không bằng như vầy, đợi tới lúc ngươi lại cảm giác chân ngứa ngáy, liền nói cho ta biết, ta sẽ kiểm tra một lần nữa, nói không chừng có thể tìm ra manh mối!

Âm Phần Huyên thả làn váy xuống, mắc cỡ đỏ mặt thấp giọng xưng vâng. Chung Nhạc thu lại tâm tư dị dạng, mỉm cười nói:

- Qua không bao lâu nữa, đợt sứ giả thứ ba của Tử Quang Quân Vương sẽ tới! Hai lần đầu tiên, hắn dùng là nhân tình, lần thứ ba này sẽ dùng tới sức mạnh rồi!

Trôi qua thời gian chừng nửa ngày, chỉ thấy một đạo Thần quang cuồn cuộn từ trong một tòa Thánh địa trên đường đi dâng lên. Đám Thần quang kia biến thành từng đạo từng đạo quang luân, tổng cộng có sáu đạo. Thời điểm sáu đạo quang luân bay lên, một cái đầu thật lớn cũng từ trong tòa Thánh địa này chậm rãi nhô lên. Chỉ nửa thân người hắn thôi cũng đã khổng lồ hơn tòa Thánh địa này rồi, có thể nói là vĩ ngạn vô song.

- Dịch Quân Vương, xin dừng chân!

Gã Cự nhân chỉ lộ ra nửa người này mở miệng nói. Đại quân của Chung Nhạc đi qua trước mặt hắn, phảng phất như một đàn kiến đang đi ngang qua vậy. Chung Nhạc đi ra khỏi Bảo liễn, ngẩng đầu nhìn lên, cười dài một tiếng, nói:

- Hóa ra là Côn Hoàng!

Tôn Cự nhân này chính là Hoàng của Côn Bằng Thần Tộc, chính là một vị Tạo Vật Chủ cảnh giới gần tiếp cận Đế Quân. Côn Bằng Thần Tộc cũng là một đại chủng tộc dưới trướng Tiên Thiên Cung, thế lực cực kỳ cường đại.

Thời đại hiện tại gọi là Thời đại Thần Kỷ, Thời đại Thần Kỷ bất đồng với Thời đại Hỏa Kỷ và Thời đại Địa Kỷ. Năm xưa, tại Thời đại Hỏa Kỷ và Địa Kỷ, chỉ có Thiên Đế mới có thể được xưng là Hoàng, ví dụ như Thiên Hoàng, Địa Hoàng. Nhưng tại Thời đại Thần Kỷ hiện tại, đứng đầu các tộc đều được xưng là Hoàng, ví dụ như Nhân Hoàng, Ích Tà Thần Hoàng… Côn Hoàng chính là Hoàng của Côn Bằng Thần Tộc.

Côn Hoàng nhàn nhạt nói:

- Dịch Quân Vương, Tử Quang Quân Vương truyền lệnh cho ta, bảo ta mời Dịch Quân Vương dừng chân, thoáng nghỉ ngơi hồi phục một thời gian!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Thoáng nghỉ ngơi hồi phục là giả, Tử Quang Quân Vương là muốn ngươi phải lưu ta lại, không được để ta chạy tới Trấn Thiên Quan a?

Côn Hoàng mỉm cười, nói:

- Dịch Quân Vương quả là diệu nhân! Ta tự nhiên không thể giấu diếm được ngươi. Bất quá, Tử Quang Quân Vương có ân với ta, kính xin Dịch Quân Vương có thể nể mặt một chút, dừng lại tạm nghỉ mấy ngày!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Ta phụng mệnh Đế Quân đi Trấn Thiên Quan nhậm chức, trấn thủ Trấn Thiên Quan. Chuyện này quan hệ trọng đại, không dám có một khắc làm lỡ. Nếu làm trễ nãi công vụ của ta, ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?

Côn Hoàng vươn tay ra, cười ha hả, nói:

- Dịch Quân Vương đừng trách! Tử Quang Quân Vương có đại ân với ta, mệnh lệnh của hắn, ta không dám vi phạm. Đế Quân trách cứ xuống, ta tự nhiên là gánh không nổi trách nhiệm, nhưng hết thảy mọi chuyện đã có Tử Quang Quân Vương chống đỡ, ta nhiều nhất chỉ sẽ bị Đế Quân trách phạt vài câu. Cho nên kính xin Dịch Quân Vương không nên phản kháng, dừng lại nghỉ tạm mấy ngày là được!

Bàn tay hắn càng lúc càng lớn, trong lòng bàn tay hiện ra thiên địa nhật nguyệt tinh thần, giống như một mảnh thế giới lồng lộng vậy, lại muốn một chưởng cuốn lấy trăm vạn Thần Ma. Chung Nhạc không chịu lưu lại, hắn liền muốn mạnh mẽ lưu lại.

Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Xích Tùng, tế trận đồ!

Xích Tùng nhận lệnh, lập tức quát lớn một tiếng. Đám Lĩnh tụ Phục Hy bọn Binh Nhung, Thu Y, Hỏa Dung thống lĩnh trăm vạn Thần Ma, thôi động uy năng của Bát Trận Đồ. Kiện Bát Trận Đồ này gần như là bảo vật cấp Tạo Vật, uy lực ngập trời, chấn động thời không. Bàn tay Côn Hoàng thoáng bị ngăn cản, bật cười ha hả, nói:

- Dịch Quân Vương, Tiên Thiên Cấm Quân ngươi ở trước mặt ta chính là không chịu nổi một kích, cần gì phản kháng? Ta dù sao cũng là Tạo Vật Chủ thành danh nhiều năm, tuy kiếp trước ngươi là Tiên Thiên Thần, nhưng đời này bất quá chỉ là một gã Thiên Thần…

- Thiên Thần?

Chung Nhạc cười ha hả. Lúc này, Xích Tùng đã xác nhập tám quyển trận đồ, biến thành một tòa đại trận bao phủ ngàn vạn dặm, vô số Thần Ma trở thành một phần tử trong trận. Uy năng của Bát Trận Đồ không ngừng đề thăng lên, thẳng tới bảo vật cấp Tạo Vật.

Sắc mặt Côn Hoàng khẽ biến. Kiện Thần binh này vậy mà đã biến thành bảo vật cấp Tạo Vật, hơn nữa còn đã thôi động ra hết thảy uy năng, khiến cho bàn tay hắn không thể tiếp cận. Đây cũng là chuyện trước giờ chưa từng có. Phải biết rằng, trong trăm vạn đại quân Thần Ma này của Chung Nhạc, tu vi cao nhất cũng bất quá chỉ là Thần Hầu, kém xa tôn Tạo Vật Chủ hắn này cả vạn dặm, căn bản không phải là tồn tại cùng một cấp bậc. Không nghĩ tới kiện Thần binh này vừa ra, lại có thể ngăn cản bàn tay này của hắn.

- Côn Hoàng, ta tuy là Thiên Thần, nhưng đừng nói là ngươi, cho dù là Yển Sư Thiên Vương Yển Sư Hi cũng đã chết dưới tay ta! Ngươi so với Yển Sư Thiên Vương thì thế nào?

Thân thể Chung Nhạc lay động, trận pháp dưới chân khẽ động. Một tòa Thần Ma Thái Cực Đại Trận tương liên với Bát Trận Đồ, biến thành Tiên Thiên Thần Ma Thái Cực Bát Trận Đồ. Trận đồ này vừa hình thành, Chung Nhạc nhất thời cảm giác được lực lượng vô biên vọt tới. Đây là lực lượng hạo hãn tới mức nào? Thân thể hắn càng vĩ ngạn hơn, chân đạp Tinh hà, thân thể khổng lồ không thua kém Côn Hoàng chút nào.

Sắc mặt Côn Hoàng kịch biến, không còn bất kỳ một tia xem thường nào, vận khởi hết thảy tu vi pháp lực, chống lại bàn tay Chung Nhạc đánh tới. Chỉ nghe một thanh âm chấn vang trầm muộn truyền tới. Côn Hoàng hừ lạnh một tiếng, miệng phun máu tươi, ngã ngửa về phía sau. Thân thể hắn càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng đập thẳng vào trong Thánh địa của Côn Bằng Thần Tộc.

Chung Nhạc phất ống tay áo, tản đi Thần Ma Thái Cực Đồ, thân thể càng lúc càng nhỏ, rơi xuống trên càng xe Bảo liễn, xoay người đi vào trong Bảo liễn. Trong Bảo liễn truyền ra thanh âm của Âm Phần Huyên:

- Côn Hoàng, phu quân ta có thể trở thành tiên sinh, được Đế Quân bái tướng, phái đi trấn thủ Trấn Thiên Quan, cũng không phải là ngươi có khả năng địch nổi. Ngươi lui ra đi! Không cần lại tới sinh sự nữa!

Mãi cho tới lúc này, đám người Xích Tùng, Binh Nhung vẫn còn kính sợ không thôi đối với thực lực của Chung Nhạc. Đại quân khởi động, tiếp tục tiến về phía trước.

Trong Thánh địa Côn Bằng Thần Tộc, Côn Hoàng phóng người bay lên, phun ra một ngụm máu bầm trong miệng, sắc mặt kinh nghi bất định. Đột nhiên thương thế trên người hắn bạo phát, lại phun ra mấy ngụm máu bầm, ngã nhào trên mặt đất. Vô số cường giả Côn Bằng Thần Tộc vội vàng bay ra, nâng vị Lão tổ này lên băng ca phóng chạy như bay.

- Mau truyền tin cho Tử Quang Quân Vương, cứ nói là ta vô năng, không thể lưu Dịch Quân Vương lại được!

Côn Hoàng không ngừng ho ra máu, phân phó đám thuộc hạ.

o0o

Tử Quang Quân Vương chạy tới Nhân Hoàng Điện, Khương Y Kỳ cuống quít ra đón, vừa mừng vừa sợ nói:

- Sư huynh, hôm nay ngươi cuối cùng cũng có thời gian tới thăm ta rồi!

Tử Quang Quân Vương vội vàng hỏi:

- Đế Quân đâu rồi?