Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1550: Dịch mỗ (2)




Ánh mắt Minh Xà lộ ra tà quang, tà mị cười một tiếng:

- Thật sự đi mòn giày không thấy bóng dáng, đạt được lại không phí chút công phu! Chúng ta vốn dĩ không định đi Tử Vi tìm ngươi, không nghĩ tới bản thân ngươi lại tự đưa tới cửa. Xem ra, không muốn giết chết ngươi cũng khó khăn a! Chư Tà sư đệ mặc dù đã rời khỏi Tà Đế Cung ta, nhưng thủy chung vẫn là sư đệ của chúng ta. Hắn học nghệ không tinh, bị ngươi giết chết, mối thù của hắn tự nhiên sẽ do những sư huynh sư tỷ chúng ta tới báo a!

Lạc Tịch lạnh nhạt nói:

- Đồ Chiến, giết chết bọn họ!

Một gã Tà Hoàng đi ra, khí tức càng lúc càng tà quỷ. Nhất thời vận rủi tầng tầng, Thiên Nhân Ngũ Suy, khí vận khô vong. Các loại ảnh hưởng mặt trái nghèo, khổ, khốn, cùng, buồn, đau, xót, thương, xấu, hư, suy… phóng vọt về phía bốn người Chung Nhạc.

Hắn quả thật tương đương với một Linh thể đã tập hợp để các loại Linh thể mặt trái vào một thân, phảng phất như một gã Linh thể đồng thời có được Cùng Linh, Khổ Linh, Khốn Linh, Đốn Linh, Bi Linh, Thống Linh, Ai Linh, Thương Linh, Sửu Linh, Lậu Linh, Suy Linh, Chú Linh, Ôn Linh… Đồ Chiến thân là Tà Hoàng, tương đương với hết thảy những Linh thể này đã tu luyện tới cảnh giới Thần Hoàng, ảnh hưởng kinh khủng tới mức nào.

Phải biết rõ Tạo Vật Phi Yên và Thương Hải Thần Hoàng là Chú Linh Thể, tu luyện Chú Linh Thể tới cảnh giới Tạo Vật Chủ và Thần Hoàng, đã có thể đối phó ba gã thủ vệ Thiên Ngục, khiến cho ba gã thủ vệ Thiên Ngục tự giết lẫn nhau. Mà Đồ Chiến lại tương đương với thể kết hợp của toàn bộ các Linh thể mặt trái, quả thật chính là một cái căn nguyên tà ác di động. Đây chính là Tà Điển, loại tà công tập hợp các loại Linh thể mặt trái hiếm thấy vào một thân.

- Tà Điển của Chư Tà căn bản còn chưa luyện tới nơi tới chốn!

Đồ Chiến sãi bước tiến về phía trước, cười lạnh nói:

- Hiện tại, ngươi mới tính là nhìn thấy Tà Điển chân chính!

Đám người Hồn Đôn Vũ, Y Uyển Quân lại phảng phất như không nhìn thấy hắn, cũng không nghe được thanh âm của hắn. Khí tức ba người ủ rũ không phấn chấn, trạng thái không xong tới cực điểm, cơ hồ không có lực phản kháng. Bọn họ mặc dù là Thần Hầu, nhưng căn bản không thể chống đỡ được ảnh hưởng của Tà Điển.

Đột nhiên, bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc xoay tròn, giơ tay chém xuống, một đạo đao quang chém thẳng về phía Đồ Chiến.

- Không ngờ ngươi lại có thể thoát khỏi Tà Điển của ta ảnh hưởng? Bất quá, ngươi hẳn là chưa thấy qua pháp môn chiến đấu của Tà Điển mạnh mẽ tới mức nào a?

Đồ Chiến cười ha hả, giơ tay lên ngăn cản. Đao quang lóe lên liền biến mất. Cái đầu trên cổ Đồ Chiến đột nhiên tà tà rơi xuống, trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười tà mị, hồn nhiên không biết chính mình đã chết. Hắn vẫn chưa kịp thi triển ra một mặt cường đại nhất của Tà Điển.

Cái đầu của hắn rơi xuống đất, máu tươi trong lồng ngực phun trào lên trên. Nguyên thần hắn cũng bị một đao chém chết, hồn phách một phân thành hai, phiêu phiêu tán tán. Thi thể hắn ngã xuống đất. Các loại ảnh hưởng mặt trái nghèo, khổ, khốn, cùng, buồn, đau, xót, thương, xấu, hư, suy… hết thảy đều biến mất.

- Ngươi thua kém Chư Tà rất nhiều! Chư Tà còn đáng để ta sử dụng song đao!

Chung Nhạc khẽ lắc đầu, nhìn về phía đám người Minh Xà, nói:

- Vũ sư huynh, Âm Cơ, Uyển Quân, các ngươi nổi trống trợ chiến!

Hồn Đôn Vũ, Thạch Âm Cơ và Y Uyển Quân nhất thời tỉnh lại, tế khởi Mộ Cổ. Hai nàng nữ tử đứng trên mặt trống gõ vang Mộ Cổ. Hồn Đôn Vũ cũng gõ vang Mộ Cổ. Tiếng trống thùng thùng chấn động. Sáu gã đệ tử Tà Đế giữa sân vốn cho rằng đây chỉ là tiếng trống trợ trận, không ngờ tiếng trống vừa vang lên, Nguyên thần bọn họ rung động, thân thể run rẩy, uy năng còn khủng bố hơn Tà Điển ầm ầm đánh thẳng tới. Tiếng trống vừa vang lên, chính là Chư Thiên Vô Đạo!

Chung Nhạc di chuyển bước chân, trùng kích về phía trước, đao quang một lần nữa sáng lên. Một đao lóe lên, cái đầu một gã Tà Hoàng rơi xuống đất.

- Là Chư Thiên Vô Đạo của vị tồn tại kia! Mau hiện ra chân thân!

Lạc Tịch quát lớn. Đám Tà Hoàng Tà Chủ còn lại nhao nhao hiện ra chân thân. Bọn họ không thể sử dụng tu vi, nhưng nhục thân vô cùng cường đại, dùng nhục thân đánh giết. Trong Tà Điển có pháp môn nhục thân chiến đấu, cũng là tuyệt học nhất đẳng nhất.

Chung Nhạc song đao đan xen giao thoa, giết vào giữa năm vị Tà Hoàng Tà Chủ. Đột nhiên, đao quang biến mất, tiếng trống dừng lại. Chỉ còn lại có Minh Xà và Lạc Tịch còn đứng ở nơi đó, bốn gã Tà Hoàng còn lại toàn bộ đầu thân hai nơi.

Bọn họ ngược lại cũng không phải không chịu nổi như thế, mà là bị Chư Thiên Vô Đạo trấn áp một thân tu vi pháp lực. Hết thảy đạo pháp thần thông và Tà binh đã không còn tác dụng. Cho dù là Động thiên của Tạo Vật Chủ cũng bị Chư Thiên Vô Đạo che lấp. Mà Chung Nhạc đã đạt tới cảnh giới Thần Hầu, thực lực càng cường đại hơn xa trước đây. Hơn nữa, hắn đã lĩnh ngộ ra Chư Thiên Vô Đạo, tu vi thực lực không bị tiếng trống ảnh hưởng. Trải qua một tăng một giảm này, đám người Minh Xà, Lạc Tịch tự nhiên là thất bại thảm hại.

Chung Nhạc tra đao vào vỏ, đinh một tiếng đao minh, Minh Xà kêu rên thổ huyết, nhục thân trong thanh âm đao minh đột nhiên tan rã, bị cắt thành một đoạn lại một đoạn, chết tới không thể chết được nữa. Hắn và Chư Tà chính là chết cùng một loại. Thần thông Trảm Đạo của Chung Nhạc đã ăn sâu vào trong cơ thể hắn, tra đao vào vỏ chính là thời điểm uy năng Trảm Đạo bạo phát.

Giữa sân chỉ còn lại có Lạc Tịch đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt. Chung Nhạc khẽ di một tiếng, lộ ra thần sắc lúng túng, rút Thời Quang Chi Nhận từ trong vỏ đao ra, chuẩn bị lại tới một chiêu. Nào ngờ Lạc Tịch đã giơ tay lên, khuôn mặt vặn vẹo:

- Dịch tiên sinh, không cần đâu! Sinh cơ của ta đã đứt rồi!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, rất nhanh nhìn ra đao quang trong cơ thể hắn đang không ngừng phá hư, sinh cơ quả thật đã đứt. Ánh mắt Lạc Tịch nhìn chằm chằm hắn, thanh âm khàn khàn:

- Chư Tà cũng là chết dưới một chiêu này sao?

Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái, nói:

- Lúc đó công pháp của ta vừa mới thành tựu, uy năng Trảm Đạo cũng chưa có phát huy tới tận cùng, xa xa không tinh diệu bằng hiện tại. Song đao này của ta, một đao chặt đứt không gian, một đao chặt đứt thời gian. Sư huynh có thể chống đỡ tới hiện tại, quả thật đã rất bất phàm!

- Đao pháp tốt! Đạo pháp tốt! Chư Tà quả thật không thể so với ngươi. Trong các đồng môn của ta, có thể so được với ngươi nhiều nhất chỉ một hai vị! Đáng giận sư tôn ta bảo thủ, lại không biết chính mình đang nuôi hổ thành họa!

Khóe miệng Lạc Tịch tươm máu, nhục thân đột nhiên hiện ra từng đạo từng đạo khe nứt. Trong khe nứt, đao quang kinh diễm bổ ra bốn phương tám hướng, chém nát nhục thân và Nguyên thần hắn. Hắn tiến về phía trước hai bước, từng khối từng khối huyết nhục trên thân thể rơi xuống. Nhưng Lạc Tịch lại không chút nhận ra, tiếp tục nói:

- Nhân Tộc tuy là chủng tộc thấp kém nhất, nhưng Nhân Tộc cũng là Phục Hy, chủng tộc tôn quý nhất. Thao túng đùa bỡn bọn họ chính là chơi đùa với lửa, chẳng biết lúc nào sẽ dẫn lửa đốt cháy chính mình. Hy vọng cái chết của đám đệ tử chúng ta sẽ có thể khiến cho sư tôn minh bạch, không thể tiếp tục lưu ngươi nữa!

Nói xong những lời này, toàn thân hắn chia năm xẻ bảy, khí tuyệt bỏ mình.

- Tiên Thiên Tà Đế quả nhiên đã phát giác ra ta! Nghe ý tứ của hắn, Tà Đế quả thật đã xem ta thành quân cờ rồi!

Chung Nhạc tản đi hai thanh Thần đao, thi lễ một cái với thi thể Lạc Tịch, nói:

- Thực lực của hắn rất mạnh, vậy mà có thể áp chế thần thông của ta thời gian dài như vậy, vô cùng bất phàm, là một đối thủ đáng kính trọng!

Thạch Âm Cơ nghi hoặc hỏi:

- Hắn là Tạo Vật Chủ, cảnh giới cao hơn ngươi, còn không phải bị ngươi chém mấy đao liền chết rồi, đáng cho ngươi tán dương như vậy sao?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Không giống nhau! Trong những cường giả mà ta từng gặp, có thể ở cùng cảnh giới tiếp được hai đao này của ta, đại khái chỉ có hai người. Những kẻ đáng cho ta sử dụng ra hai đao này, đại khái chỉ có hai ba ngàn người, bọn họ đều đã là có được Đế tư rồi. Vừa rồi tu vi của hắn bị phế, còn có thể chế trụ đao quang của ta, lùi lại thời điểm tử vong của chính mình. Hắn chính là nhân vật thượng du trong hai ba ngàn người kia!