Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1648: Hóa giải duyên huyết mạch (1)




- Thế gian này làm sao lại có hai nữ tử giống nhau như vậy? Ngươi tên gì?

Nàng thiếu nữ Bàn Hồ thị kia bị hắn nhìn tới mức sợ nổi da gà, trong lòng lo sợ bất an, đánh bạo nói:

- Ta tên là Bàn Tố Tâm! Dịch Quân Vương, ta biết rõ ngươi thần thông quảng đại, cho dù là ức vạn Thần Ma cũng không đối phó được ngươi, cần gì phải ức hiếp một nàng nữ tử như ta chứ?

- Bàn Tố Tâm? Cái tên không sai, nhưng họ thì phải sửa lại!

Chung Nhạc thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến hành chữa thương, cũng không ngẩng đầu lên, bình thản nói:

- Sau này ngươi tên là Hiếu Tố Tâm!

Bàn Tố Tâm phẫn nộ nói:

- Làm gì có đạo lý vừa gặp mặt liền khiến cho người ta đổi họ chứ?

Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, toàn tâm toàn ý chữa thương. Bàn Tố Tâm liếc nhìn một cái hắn, đánh bạo lui về phía sau hai bước, trong lòng thầm nghĩ:

- Thừa dịp hiện tại đào tẩu, hắn nhất định sẽ không phát giác ra!

Nàng phóng thẳng lên không trung, bỏ chạy ra ngoài. Chỉ trong chốc lát nàng đã bay ra khỏi khỏa Tinh cầu này, quay đầu lại nhìn thấy Chung Nhạc cũng không có phát hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Tên Ma Vương này rốt cuộc là muốn làm gì? Sao lại bắt cóc ta? May mà cô nương ta thông minh lanh lợi! Đây là nơi nào?

Nàng đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy phiến Tinh vực này mười phần xa lạ, trong lòng thầm nghĩ:

- Tựa hồ chưa từng tới qua nơi này… Cứ lựa chọn một phương hướng, hẳn là sẽ có thể rời khỏi a?

Nàng lựa chọn một phương hướng, không ngừng bay thẳng về phía trước. Trải qua mười mấy ngày, Bàn Tố Tâm đã bay đi không biết bao xa, quay đầu nhìn lại, trong lòng hân hoan vạn phần:

- Tên Dịch Quân Vương này quả nhiên không có đi theo! Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn rồi!

Nàng vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên bên tai vang lên một đạo thanh âm:

- Mặc Ẩn và Bàn Hồ thị lại đuổi theo! Thật là âm hồn không tan mà!

Bàn Tố Tâm còn đang cả kinh, đột nhiên chỉ thấy không gian bốn phía vặn vẹo, ngàn vạn ngôi sao gào thét chuyển động, biến thành một đạo quang luân thật lớn, nàng đang đứng trong đạo quang luân kia, chỉ có thể nhìn thấy phần gáy một tôn Cự nhân đỉnh thiên lập địa ở trước mặt chính mình.

Mấy ngày nay, nàng vậy mà đều đang chạy tới chạy lui trong quang luân của Chung Nhạc, thủy chung cũng chưa thể đi ra khỏi Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc. Càng đáng sợ hơn chính là, nàng vậy mà không nhìn ra đây là Bí cảnh Nguyên thần.

Tuy tu vi nàng không cao, nhưng dù sao cũng là Thần Minh. Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc hư không tạo vật, ngay cả nàng cũng có thể giấu diếm được, đây rõ ràng là tiêu chuẩn của Tạo Vật Chủ.

Chung Nhạc đứng dậy, bước về phía trước một bước. Chỉ thấy ngàn vạn ngôi sao giống như ánh huỳnh quang không ngừng lui về phía sau.

Bàn Tố Tâm vừa tức vừa giận, lấy ra một kiện Thần binh, ném về phía sau gáy của Chung Nhạc. Nhưng kiện Thần binh này còn chưa đi tới bên cạnh Chung Nhạc, đã đột nhiên nổ tung, biến thành bột mịn.

- Không nên hồ nháo!

Thanh âm Chung Nhạc vang lên, Bàn Tố Tâm cả giận, gần như hét lên:

- Sao ngươi lại bắt cóc ta?

Chung Nhạc lặng im không đáp, tiếp tục lên đường. Bàn Tố Tâm cả giận, nói:

- Cho dù ngươi chiếm được thân thể ta, cũng không chiếm được trái tim ta!

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại. Bàn Tố Tâm vội vàng ôm chặt hai cánh tay, ngồi chồm hổm trong một góc, căng căng thẳng thẳng nhìn hắn, kinh hoảng nói:

- Ngươi không được làm loạn a!

Chung Nhạc cười ha hả, nói:

- Ngươi yên tâm! Ta là người đã có gia thất rồi, sẽ không làm xằng bậy!

Bàn Tố Tâm càng thêm sợ hãi, thất thanh nói:

- Ngươi dự định sau khi xằng bậy sẽ giết người diệt khẩu sao?

Chung Nhạc kinh ngạc, lắc lắc đầu, không biết tư duy tiểu cô nương này như thế nào lại nhảy múa như thế, đã nghĩ tới chuyện sau khi xằng bậy lại giết người diệt khẩu rồi.

Bàn Tố Tâm hoảng sợ nói:

- Ngươi sau khi xằng bậy lo lắng sẽ bị vợ ngươi biết được, làm ô uế thanh danh của ngươi, há lại sẽ không giết ta diệt khẩu?

Chung Nhạc một trận không nói gì. Phía sau, tinh không đột nhiên nứt ra, một kiện Đế binh thật lớn cắt ra tầng tầng không gian. Sau đó, một đạo quang mang bạo phát, phóng thẳng về phía bọn họ.

Bàn Tố Tâm vừa mừng vừa sợ, mỉm cười nói:

- Tộc trưởng bọn họ đã tới cứu ta rồi! Dịch Quân Vương, nếu ngươi hiện tại thả ta xuống, bọn họ còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không, ngươi sẽ chạy trời không khỏi nắng rồi!

Chung Nhạc bật cười, nói:

- Bọn họ tới cứu ngươi? Hiếu Tố Tâm, ngươi quá đề cao chính mình rồi!

Bàn Tố Tâm cả giận nói:

- Ta không phải họ Hiếu!

Chung Nhạc đột nhiên bắt lấy nàng, dùng nàng đón đỡ đạo quang mang do kiện Đế binh kia bắn ra, nói:

- Nếu bọn họ quan tâm ngươi, tất nhiên sẽ thu hồi đạo uy năng này. Ngươi nhìn một chút xem bọn họ có quan tâm tính mạng của ngươi hay không?

Đạo quang lưu kia vẫn không hề chuyển hướng, tiếp tục bắn thẳng về phía bọn họ.

Bàn Tố Tâm nhất thời hồn phi phách tán. Đúng lúc này, thân hình Chung Nhạc cắt ra tầng tầng không gian, biến mất không thấy đâu nữa, né tránh uy năng của kiện Đế binh kia.

Trong tinh không lại có từng khỏa nhãn mâu thật lớn xuất hiện. Đó là chín khỏa Bàn Hồ Thần Nhãn, cũng là Đế binh, đã được tế khởi lên, sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc.

- Vừa rồi Tộc trưởng bọn họ nhất định là không khống chế được uy năng của Đế binh, cho nên mới vẫn oanh kích tới!

Cặp mắt Bàn Tố Tâm nhấp nháy, tự an ủi chính mình, nói:

- Nhất định là như vậy! Ngươi nhìn xem! Bọn họ đã tế khởi Đế binh của Bàn Hồ thị ta tới tìm ta a!

Chung Nhạc cười ha hả, ném Bàn Tố Tâm xuống đất. Bàn Tố Tâm cả kinh một trận, đã thấy trước mặt chính là Thủy sư Bàn Hồ đông nghẹt phóng vọt tới. Vô số chiếc lâu thuyền đại hạm gào thét phóng tới về phía phương hướng của Chung Nhạc.

Trong lòng Bàn Tố Tâm đại hỉ, vội vàng huy vũ hai cánh tay, cao giọng nói:

- Tộc trưởng! Tộc lão! Ta đang ở đây!

Sắc mặt đám Thần binh Thần tướng Bàn Hồ thị trên lâu thuyền hờ hững, liếc nhìn về phía nàng, sau đó ánh mắt lại tiếp tục nhìn về phía phương vị của Chung Nhạc.

- Tế Đế binh!