Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1650: Chém đầu tế cờ (1)




- Trí tuệ của hắn hẳn là không có khả năng tính tới trình độ này a!

Trên trán Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng cao giọng nói:

- Bàn Tộc trưởng! Bàn Tộc trưởng! Không cần tiếp tục sưu tầm Dịch Quân Vương nữa, lập tức đưa chúng ta trở về Phá Thiên Quan!

Bàn Kê vội vàng tiến lên, nói:

- Hai vị, với thương thế của Dịch Quân Vương, hẳn là không đi được bao xa! Sao chúng ta không nhân cơ hội này…

- Đi không kịp nữa rồi! Hắn vừa trị liệu thương thế, vừa quấn lấy chúng ta, kéo chúng ta ở chỗ này. Đợi tới lúc thương thế hắn khỏi hẳn, toàn lực lên đường, chúng ta sẽ không thể đuổi kịp hắn, tất nhiên sẽ bị hắn trở lại Phá Thiên Quan trước chúng ta một bước!

Mặc Ẩn quát lớn:

- Nếu hắn trở về Phá Thiên Quan trước, đại quân ngoài quan của chúng ta chỉ sợ sẽ toàn quân bị diệt mất! Không cần quản tới đại quân Thủy sư, ngươi cứ việc đưa chúng ta trở về Phá Thiên Quan trước!

Bàn Kê cũng có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, thất thanh nói:

- Dịch Quân Vương tuy rằng đa trí, nhưng cũng không có khả năng yêu nghiệt như vậy a?

- Việc này không nên chậm trễ! Mau trở lại Phá Thiên Quan!

Bàn Kê vội vàng mang theo Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương, toàn lực chạy trở về Phá Thiên Quan. Hắn mặc dù là Đế Quân Đại viên mãn, nhưng toàn lực lên đường cũng cần thời gian hơn một tháng mới có thể về tới Phá Thiên Quan.

o0o

Mà vào lúc này, Chung Nhạc cũng đang nhanh như tia chớp lao thẳng về phía Phá Thiên Quan. Hiện tại thương thế của hắn đã khôi phục lại bảy tám phần, mở ra Tiên Thiên Nhục Sí, luận tốc độ, Bàn Kê căn bản là thúc ngựa cũng không bằng.

Mười mấy ngày sau, Phá Thiên Quan đã ở trong tầm mắt, Chung Nhạc lập tức lẻn vào trong không gian, mượn không gian yểm hộ tiến vào Phá Thiên Quan.

Bên ngoài Phá Thiên Quan đã bị tầng tầng đại quân vây khốn, đương nhiên không có khả năng nghênh nghênh ngang ngang tiến vào. Bất quá, với thủ đoạn của Chung Nhạc, tránh né tầng tầng đại quân cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong Phá Thiên Quan, Tử Quang Quân Vương đang lúc triệu tập chư tướng nghị sự. Đám người Mục Tô Tiên, Mục Tô Thiên cũng đang ở đây, lại mời hai vị nương nương Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề tới, ngữ khí vui vẻ nói:

- Dịch Quân Vương đường xá xa xôi, nhưng mấy ngày nữa sẽ có thể tới…

- Ta đã tới rồi!

Một đạo thanh âm vang lên, đám người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy không gian chấn động giống như sóng gợn vậy, Chung Nhạc cất bước đi ra, tiến vào trong phòng nghị sự.

Tử Quang Quân Vương vội vàng đứng lên, nói:

- Dịch Quân, xấu hổ rồi! Thật xấu hổ rồi! Ngươi vừa mới ly khai không bao lâu, ta đã gặp phải trận đại bại này! Quả thật không còn mặt mũi gặp ngươi!

Sắc mặt Chung Nhạc như sương, lạnh lùng nói:

- Sư huynh, với bản lĩnh của ngươi, cho dù không đủ để công phá đại quân Thiên Đình, cũng không tới mức tạo thành trận đại bại này. Ngươi hoàn toàn có thể thủ được, sao lại bại nhanh như vậy, bại thảm như vậy?

Tử Quang Quân Vương nhìn về phía Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên, chần chờ một chút. Mục Tô Thiên tiến lên, ho khan một tiếng, nói:

- Là chúng ta khinh địch, đã trúng gian kế của Mặc Ẩn, bị hắn dụ dỗ tới trên Thiên Hà. Tử Quang tiên sinh cũng là vì giải cứu chúng ta, không thể không quyết chiến với Mặc Ẩn, sau đó rơi vào phục kích, bị Mặc Ẩn đánh hạ Tử Thành!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tử Quang Quân Vương. Tử Quang Quân Vương ho khan một tiếng, nói:

- Hai vị này là viện quân của Bệ hạ! Bệ hạ có trăm vạn con cái, lần này cũng tới đây tham chiến, thực lực mỗi một vị đều cực kỳ xuất sắc. Vị này là Mục Tô Tiên, vị này là Mục Tô Thiên! Thực lực hai vị Thái tử vô cùng bất phàm, đều là Đế Quân!

Mục Tô Tiên, Mục Tô Thiên khom người hành lễ, nói:

- Dịch tiên sinh!

Chung Nhạc cũng không có hoàn lễ, nhàn nhạt hỏi:

- Sư huynh, Tử Thành ngươi còn lại bao nhiêu binh lực? Phá Thiên Quan ta lại còn lại bao nhiêu binh lực?

Tử Quang Quân Vương trầm ngâm nói:

- Tử Thành chỉ còn lại không tới hai thành binh lực, hiện tại còn có một ngàn bốn trăm vạn binh sĩ. Đại quân chủ lực của Phá Thiên Quan vẫn còn, chỉ hao tổn hơn một ngàn vạn Thần Ma!

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống, cười lạnh nói:

- Bởi vì mấy tên Thái tử, đã tạo thành trận đại bại này, đã hao tổn hơn ức vạn đại quân Thần Ma! Tử Quang sư huynh, không ngờ ngươi còn lưu hai tên tội tướng này ở đây? Ngươi đây là xem quân pháp của ta là trò đùa hay sao? Người đâu! Áp hai tên tội tướng này ra ngoài, giải lên Trảm Thần Đài, chém đầu tế cờ!

Sắc mặt Tử Quang Quân Vương đại biến. Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên nghe hắn nói vậy, không khỏi giận tím mặt, quát lớn:

- Dịch Phong! Chúng ta chính là Thái tử, ngươi dám giết chúng ta tế cờ sao?

- Ngươi bất quá chỉ là thần tử của Phụ hoàng, lại dám giết Thái tử sao?

Đám người Phù Lê, Phù Kỳ Chi tế khởi Phù Tang Thần Thụ, trấn áp Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên, phong ấn thần thông và pháp lực của bọn họ.

Chung Nhạc phất tay, nói:

- Áp lên Trảm Thần Đài!

Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên vừa sợ vừa giận. Tử Quang Quân Vương vội vàng nói:

- Dịch Quân, ngàn vạn lần không thể! Bọn họ mặc dù chiến bại, nhưng dù sao cũng là Thái tử của Bệ hạ, nếu chém đầu bọn họ…

- Dưới quân pháp, không có phân chia Thái tử cùng thứ dân! Chỉ cần phạm sai lầm, liền phải thụ hình! Bằng không lập ra quân pháp có ích lợi gì? Hai vị Thái tử này đã làm hại ức vạn tính mạng đại quân Thần Ma ta, lưu bọn họ lại có ích lợi gì?

Chung Nhạc nửa cười nửa không nói:

- Lẽ nào Tử Quang sư huynh chưa từng có ý niệm muốn chém chết bọn họ sao?

Tử Quang Quân Vương thoáng chần chờ một chút, nhìn về phía hai vị Nữ Đế Quân Lung Chất và Kiều Đông, nói:

- Hai vị Thái tử dù sao cũng là Đế Quân, thực lực cường đại, hơn nữa lại là con yêu của Bệ hạ, không bằng lưu lại tính mạng bọn họ, để cho bọn họ lập công chuộc tội?

Lung Chất lắc đầu, nói:

- Hai vị hiền chất ỷ vào thân phận làm xằng làm bậy, suýt chút nữa khiến cho đại quân ta toàn bộ bị diệt! Nếu không xử trí, khó có thể phục chúng!

Kiều Đông cũng cười lạnh, nói:

- Đừng nghĩ ta sẽ cầu tình cho bọn họ! Ngay cả ta cũng vì bọn họ mà suýt chút nữa luân hãm, chết ở trong trận!

Mục Tô Tiên nhìn về phía Thái Phùng, Nữ Phòng và Dực Thiên Quân, kêu lên:

- Thúc phụ, Ngũ di, giúp ta cầu tình một chút a!