Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1761: Tịch Cốc (2)




Hắc động nơi này so với Hắc động Quy Khư còn đáng sợ hơn không chỉ gấp trăm lần, tràn ngập năng lượng hủy diệt. Mà tinh thần Hình Thiên thì lại đại chấn, cảm thấy vô cùng thoải mái, lẩm bẩm nói với Chung Nhạc:

- Thúc thúc, ta cảm giác được một loại kêu gọi kỳ lạ, phảng phất như là đã về tới nhà vậy! Thật kỳ quái!

Nhưng Trường Sinh Đế lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cau mày nói:

- Nơi này tràn ngập khí tức Ma đạo, có ảnh hưởng cực lớn với tu vi Thần đạo! Sư đệ, Kim Ô Thần Đế đang ở đâu?

- Địa phương mặt trời lặn, tự nhiên là ở trong Hắc động!

Ánh mắt Chung Nhạc rơi xuống trên cái Hắc động cự hình kia, trầm giọng nói:

- Ở trong đó có một tòa Thánh địa, nơi đó mới là Tịch Cốc chân chính, địa phương sinh ra Tiên Thiên Ma Thần. Kim Ô Thần Đế đã bị bức xông vào nơi đó!

- Hỗn Độn Liên chính là sinh trưởng ở trong đó sao?

Ánh mắt Trường Sinh Đế sáng lên, lẩm bẩm:

- Linh căn thiên địa tề danh với Phù Tang Thần Thụ… Nếu có một ngày, ta cũng có thể trở thành Linh căn thiên địa, thật là tốt biết bao… Sư đệ, với thực lực của chúng ta, sợ rằng không thể cứu được Kim Ô Thần Đế! Ở nơi này, ta không thể phát huy ra toàn bộ thực lực. Nơi này áp chế đối với Thần đạo thật sự quá mạnh mẽ! Ở địa phương này, Dương Hầu Ma Đế có thể phát huy ra thực lực càng mạnh hơn. Thực lực của vị Ma Đế còn lại cũng sẽ càng mạnh hơn. Có một tăng một giảm này, cho dù là ta cũng không thể cứu được Kim Ô Thần Đế, chỉ sợ cũng sẽ bị luân hãm ở nơi này!

Sư Đà Đại Tôn cũng gật đầu, nói:

- Ta cảm giác được Ma đạo nơi này hưng vượng tới cực điểm, khiến cho tu vi thực lực của ta có thể đề thăng thêm hai thành! Nếu thực lực của đám Dương Hầu Ma Đế cũng đề thăng thêm hai thành, chỉ sợ…

Thiên Dực Cổ Thuyền lái về phía cái Hắc động kia. Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, mỉm cười nói:

- Trường Sinh sư huynh yên tâm! Ta vẫn còn có trợ thủ!

Trường Sinh Đế liếc nhìn hắn một cái, sau đó đảo mắt quan sát bốn phía, lại không nhìn thấy có bất cứ tồn tại gì ẩn nấp theo tới, trong lòng thầm nghĩ:

- Trợ thủ của hắn rốt cuộc là ở nơi nào?

Hắc động Tịch Cốc đã vặn vẹo thời không, truyền tới lực lượng hủy diệt đáng sợ. Vô số khỏa Thái Dương ở nơi này biến thành tro tàn, hỏa lực và năng lượng cuối cùng đã thành toàn nơi này, bị Hắc động biến thành khí Hỗn Độn, không ngừng khuấy động. Trong Hắc động lại có Hỗn Độn Hỏa đang thiêu đốt hừng hực, nhưng lại không phát ra bất kỳ một tia ánh sáng nào.

Cho dù là quang mang do Hỗn Độn Hỏa phát ra, cũng không thể chạy thoát khỏi nơi này.

Thiên Dực Cổ Thuyền bị đè ép tới mức răng rắc răng rắc vang dội, nhưng thủy chung vẫn vững vững vàng vàng lái về phía trung tâm Hắc động. Chiếc Cổ thuyền này dù sao cũng là do rất nhiều Thần Vương Thái Cổ đồng tâm hợp lực chế tạo ra, cho dù là Hắc động Tịch Cốc cũng không tổn thương được nó chút nào.

Trên đầu thuyền, bộ dáng Hình Thiên càng lúc càng kích động, hận không thể nhảy xuống khỏi Cổ thuyền, phóng vọt vào trong Hắc động.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Chỉ thấy trong Hắc động bên ngoài Cổ thuyền có tia tia sợi sợi ma khí và Tiên Thiên Ma Đạo không ngừng bay tới, ngàn tia vạn sợi, nhao nhao chui vào trong cơ thể Hình Thiên, khiến cho tu vi thực lực của gã thiếu niên đầu to này trong lúc bất tri bất giác đề thăng lên một mảng lớn.

Loại đề thăng này, quả thật chính là thần tốc, tốc độ tu luyện so với bất luận kẻ nào cũng đều nhanh hơn.

- Để Hình Thiên đi tới nơi này, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Ngay sau đó, hắn liền định thần trở lại. Nếu đã tới nơi này, vậy thì quẳng đi hết thảy mọi lo lắng, trước cứu Kim Ô Thần Đế ra rồi lại nói sau.

Rốt cuộc, chiếc Cổ thuyền đã đi tới điểm cuối của Hắc động. Chung Nhạc phóng tầm mắt nhìn lại, trong lòng giật mình. Chỉ thấy hài cốt của từng khỏa từng khỏa Thái Dương ầm ầm rơi vào trong đó. Thánh địa Tịch Cốc đã xuất hiện trước mắt bọn họ, ngoại vi bị bao phủ trong khí Hỗn Độn dầy nặng và Hỗn Độn Hỏa thiêu đốt hừng hực.

Nhưng tòa Thánh địa thật lớn này, hiện tại đã vỡ nát!

Trước mặt bọn họ, Tịch Cốc chia năm xẻ bảy, vỡ thành từng tòa từng phiến Đại lục tàn phá, đồng thời không ngừng bị hài cốt Thái Dương oanh kích, bị đập tới mức vỡ ra thành từng phiến từng phiến Đại lục nhỏ hơn, khắp nơi đều là từng cái từng cái hố sâu thật lớn.

- Trời ạ! Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Sư Đà Đại Tôn lẩm bẩm.

Hai mắt Hình Thiên trợn trừng, lẩm bẩm:

- Ta cảm giác được một cỗ khí tức bi thương! Thật kỳ quái! Đại đạo thiên địa nơi này đã vỡ nát rồi! Bọn chúng rất bi thương…

Sắc mặt Trường Sinh Đế kịch biến, khóe mắt nhảy lên, thất thanh nói:

- Nơi này đã từng có một trận đại chiến cực kỳ khủng bố! Một vị tồn tại đáng sợ đã đánh nát Tịch Cốc! Nói như vậy, một tôn Thần Vương Thái Cổ khác sinh ra trong Tịch Cốc, sợ rằng đã thân gặp bất trắc rồi! Đã bị đối thủ của hắn đánh chết!

Trong lòng Chung Nhạc rung động. Trận chiến từng phát sinh ở nơi này, hẳn là trận chiến diệt trừ Thần Vương Thái Cổ.

Một vị tồn tại vô cùng đáng sợ đã tìm được Tịch Cốc, sào huyệt sinh ra tôn Thần Vương Thái Cổ kia, hơn nữa còn đã đánh chết hắn ở nơi này.

Một tôn Thần Vương Thái Cổ trường sinh bất diệt cứ như vậy tử vong.

- Tân Hỏa, ngươi có biết trận chiến phát sinh ở nơi này là chuyện từ lúc nào không?

Chung Nhạc đột nhiên hỏi.

Tân Hỏa có chút mê man, lẩm bẩm:

- Ta không nhớ là từng có một trận chiến này… Đợi một chút! Nơi này có một cỗ khí tức rất quen thuộc! Giống như là khí tức của một vị Thiên Đế Phục Hy thị nào đó…

- Thiên Đế Phục Hy thị?

Chung Nhạc chăm chú nhìn lại. Tịch Cốc đã bị đánh nát, nơi này cũng lưu lại không ít vết thích thần thông. Thần Vương Thái Cổ thông thường đều ẩn giấu Thánh địa sinh ra chính mình cực kỳ cẩn mật. Chỉ cần Thánh địa chưa diệt, bọn họ sẽ liền không chết. Cho dù chân thân có bị tiêu diệt, Tiên Thiên Thánh Địa cũng sẽ trọng tố chân thân của bọn họ, cơ hồ là bất tử bất diệt.