Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1795: San bằng (2)




Thậm chí, ngay cả đám Cực Lạc Lão Ma và Thực Duyệt Ma kia cũng đã vô lực huy động cánh tay, không tự chủ được bị đám huyết nhục nhúc nhích kia cuốn lấy, nhao nhao dung nhập vào trong thân thể Cực Lạc Thiên Vương.

Cái đầu Cực Lạc Thiên Vương càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, cúi người rống lớn về phía Chung Nhạc:

- Bản thân ta mới chính là Cực Lạc Tịnh Thổ! Ngươi nhìn một chút đi! Các sinh linh trên thân thể ta, bọn họ đều rất sung sướng!

- Thiên Ấn! Tật!

Chung Nhạc chỉ tay một cái, Thiên Ấn lập tức bay ra, càng lúc càng lớn, tràn ngập uy nghiêm Thiên đạo, oanh kích thẳng về phía Cực Lạc Thiên Vương.

Cùng lúc đó, trong Bí cảnh của hắn, hai cái trống lớn đen như mực đột nhiên bay ra, xoay tròn trùng kích về phía trước. Hai tay Chung Nhạc làm chùy, đánh thẳng xuống hai cái trống lớn, tiếng trống thùng thùng xông thẳng về phía Cực Lạc Thiên Vương.

Thần khí Thiên đạo kết hợp với Chư Thiên Vô Đạo, đồng thời công kích về phía Cực Lạc Thiên Vương.

Sắc mặt Cực Lạc Thiên Vương đại biến, đột nhiên cảm thấy nhục thân của chính mình mất đi khống chế, huyết nhục toàn thân sụp đổ tan rã, từng khối từng khối thịt thối kích thước như ngọn núi không ngừng từ trên người tróc ra.

- Ngươi là đệ tử của hắn? Không có khả năng! Ngươi là Phục Hy, không có khả năng là đệ tử của hắn!

Ầm ầm!

Thiên Ấn hung hăng đè xuống, ép cho Cực Lạc Thiên Vương biến thành một bãi thịt nát. Đống thịt nát kia còn đang ngọa nguậy, thân ảnh Chung Nhạc cũng đã hàng lâm, phẫn nộ quát lớn một tiếng. Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái ầm ầm rơi xuống, bảy đạo quang luân sau đầu theo thứ tự mở ra.

- Đại Thất Đạo Luân Hồi!

Bảy đạo Tinh hà cuồn cuộn chuyển động, cuốn lên đám thịt nát vô biên vô tận, quậy cho vỡ nát.

- Ta đã từng nói qua, sẽ san bằng Cực Lạc Tịnh Thổ của ngươi…

Chung Nhạc một cước mạnh mẽ dẫm lên trên đám thịt nát đã biến thành bột mịn, khiến cho đại địa run rẩy kịch liệt. Quần sơn trên mặt đất bị một cước của hắn san bằng, hung ác nói:

- Hiện tại, ta đã san bằng rồi!

Từng ngọn từng ngọn núi cao ở xa xa nhao nhao biến thành bột mịn, đại địa trở nên vô cùng bằng phẳng. Uy năng một cước này của Chung Nhạc quả nhiên là đã san bằng cả Cực Lạc Tịnh Thổ.

Đám Thực Duyệt Ma bốn phía kia nhất thời dại ra, đột nhiên xoay người nhao nhao trốn chạy. Hồn Đôn Vũ từ phía sau cất bước đi tới, sắc mặt sầu khổ.

Chung Nhạc nhất thời kinh hãi, bất chấp thương thế của chính mình rất nặng, vội vàng tiến lên nghênh đón, ân cần hỏi:

- Vũ sư huynh, ngươi bị Thực Duyệt Ma liếm phải rồi sao?

- Đã bị liếm một cái…

Hồn Đôn Vũ ủ rũ cúi đầu, ngữ khí chán nản nói:

- Ta cảm thấy cả đời này của ta chính là một bi kịch, chẳng làm nên trò trống gì, tràn ngập thất bại! Ta khi còn bé từng bị cha ta đánh qua, đánh tới mức vô cùng ngoan độc rồi. Nhưng sao hắn lại không đánh chết ta chứ? Năm ta năm tuổi, ta đã từng đi lạc, ngã vào trong một cái Ma quật, có một con Ma đầu đã nuốt ta vào trong dạ dày của hắn! Thật hy vọng lúc đó ta đã chết ở trong đó luôn đi cho rồi…

Hắn không ngừng tự than tự oán, ủ rũ không phấn chấn. Chung Nhạc vội vàng đảo mắt quét nhìn, tìm kiếm khắp bốn phía. Số lượng đám Thực Duyệt Ma kia thật sự rất nhiều rồi, vừa rồi đám Thực Duyệt Ma vọt tới bên cạnh Hồn Đôn Vũ ít nhất cũng có bốn năm trăm con, hắn cũng không biết rốt cuộc là con Thực Duyệt Ma nào đã liếm qua Hồn Đôn Vũ.

Hắn vươn tay chụp lấy, bắt tới từng con từng con Thực Duyệt Ma, học theo cử động của tôn Cực Lạc Lão Ma kia, giống như vắt y phục vậy, dùng sức vặn một con Thực Duyệt Ma thành bánh quai chèo, vắt ra đám ký ức hạnh phúc trong cơ thể con Thực Duyệt Ma kia, nhét vào trong não hải của Hồn Đôn Vũ.

Hồn Đôn Vũ nhất thời phấn chấn tinh thần, giống như rơi vào Thế giới Cực Lạc vậy, cười hắc hắc, nói:

- Ta cưới được một tiểu nương tử xinh đẹp, đó là một con tiểu mẫu báo, chúng ta vô cùng ân ái, con cháu đầy đàn…

- Không phải là con này!

Chung Nhạc lại bắt tới một con khác, theo đó mà làm. Hồn Đôn Vũ lại càng hạnh phúc hơn, lẩm bẩm:

- Tướng công ta rất yêu ta…

- Cũng không phải con này!

- Thề vĩnh viễn không làm nô!

- Con này cũng không phải!

- Ta rốt cuộc đã đột phá, tu thành Nguyên đan rồi!

- …

Chung Nhạc liên tục níu lấy mấy trăm con Thực Duyệt Ma, cơ hồ nắm lấy toàn bộ đám Thực Duyệt Ma lúc đó vây công Hồn Đôn Vũ kia một lần, lúc này mới tìm được ký ức vui sướng của Hồn Đôn Vũ, bỏ trở vào trong đầu của hắn. Cuối cùng Hồn Đôn Vũ cũng khôi phục lại như thường.

Hai người đặt mông ngồi xuống đất, cùng nhau thở hổn hển. Chung Nhạc vừa mới buông lỏng một chút, vết thương toàn thân đã lập tức nhao nhao nổ tung. Vừa rồi liều mạng đối kháng Cực Lạc Thiên Vương khiến cho hắn cơ hồ bị đánh chết, trong lúc chiến đấu còn chưa cảm giác được chính mình bị thương nặng bao nhiêu, nhưng hiện tại trầm tĩnh lại mới biết được đau đớn.

Cũng may, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của hắn đã có chút thành tựu, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái mặc dù chưa triệt để thành hình, không thể khiến cho hắn chết mà phục sinh, nhưng trị liệu thương thế của hắn lại hoàn toàn đầy đủ.

- Dịch tiên sinh, hiện tại ta vẫn luôn cảm giác chính mình có chút không đúng lắm!

Hồn Đôn Vũ không ngừng rung rung lắc lắc cái đầu. Hắn thật sự không có bị thương, chỉ là có chút mệt mỏi. Hơn nữa, trong ký ức chính mình phảng phất như đã nhét thêm vào rất nhiều thứ, những đồ đạc vốn dĩ không thuộc về chính mình, hiện tại lại bị nhét tràn tràn trề trề, khiến cho ký ức hắn có chút hỗn loạn, nói:

- Ta cuối cùng vẫn cảm thấy có chút ảo giác kỳ quái, thỉnh thoảng cảm thấy chính mình hạnh phúc và thỏa mãn dị thường…