Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1937: Bảo vật Thiên đạo (1)




Tốc độ của Bách Thảo tiên sinh cực nhanh, tốc độ của Táng Linh Thần Vương cũng không chậm, xuyên qua thiên không xuất kích. Hai vị tồn tại cường hoành va chạm với nhau, bộc phát ra từng đạo từng đạo thanh âm nổ vang kinh thiên động địa.

Bách Thảo tiên sinh cười lạnh, nói:

- Hóa ra là Táng Linh! Năm xưa, ngươi bất quá cũng chỉ là một nhân vật nho nhỏ, tồn tại yếu ớt không được xếp hạng, chỉ có thể đi theo sau mông Táng Địa Thần Vương làm cái đuôi mà thôi, hiện tại cũng dám đối đầu với ta?

Táng Linh Thần Vương không khỏi giận dữ. Năm xưa, thời đại Phục Mân Đạo Tôn, hắn quả thật không được xếp hạng, nhưng dù gì cũng là một tôn Thần Vương Viễn Cổ, tồn tại Đế cấp, không ngờ lại bị Bách Thảo tiên sinh nói tới mức không chịu được như thế.

- Ngươi đừng có không phục! Ta là tồn tại có thể xưng huynh gọi đệ, cùng xưng đạo hữu với Đạo Tôn, ngươi có thể sao? Hửm? Thực lực của ngươi sao lại mạnh như vậy?

Bách Thảo tiên sinh và Táng Linh Thần Vương trong nháy mắt đã giao đấu mấy trăm chiêu. Bách Thảo tiên sinh cảm giác không địch lại, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng lắc mình bỏ đi, cười lạnh nói:

- Khá lắm Táng Linh! Ngươi đã ăn tươi Táng Địa Thần Vương, ca ca của ngươi, có đúng không? Ngươi quả nhiên cũng là nhân vật hung ác! Thiên Thừa Tướng, nhìn thấy không, đây mới là hiện thực máu chảy đầm đìa!

Bảy đạo quang luân sau đầu hắn chuyển động, trong không gian nhất thời xuất hiện tầng tầng Thánh Liên Hoa. Táng Linh Thần Vương lập tức giết về phía trước. Chỉ thấy Bách Thảo tiên sinh nhảy vào trong một đóa Thánh Liên Hoa. Đóa hoa sen kia khép lại, ngay sau đó bị Táng Linh Thần Vương đánh vỡ nát.

Mặc dù Thánh Liên Hoa đã vỡ nát, nhưng Bách Thảo tiên sinh cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Táng Linh Thần Vương phá hủy những đóa Thánh Liên Hoa còn lại, vẫn không thể tìm được Bách Thảo tiên sinh. Đột nhiên, trong tinh không xa xa, một đóa hoa sen chợt nở rộ, sau đó thân ảnh Bách Thảo tiên sinh xuất hiện. Tiếp theo, đóa hoa sen khép lại, Bách Thảo tiên sinh một lần nữa biến mất.

Ở những chỗ càng xa hơn, từng đóa từng đóa hoa sen chợt ẩn chợt hiện, Bách Thảo tiên sinh cách bọn họ càng lúc càng xa, rốt cuộc không còn bóng dáng.

- Thiên Thừa Tướng, Tứ Thái tử của Trác Long chính là đại dược mà ta đã gieo xuống. Ta nhất định sẽ tới hái thuốc! Ngươi không đề phòng được ta!

Thanh âm của hắn từ xa xa truyền tới, càng lúc càng nhỏ dần.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, gọi Táng Linh Thần Vương trở về:

- Không cần đuổi nữa!

Táng Linh Thần Vương nhận lệnh, quay trở lại trên Thiên Dực Cổ Thuyền, đứng thẳng sau lưng hắn. Chung Nhạc quan sát Táng Linh Thần Vương, nghi hoặc hỏi:

- Táng Linh đạo huynh, ý thức của ngươi đã dung hợp với ý thức của Táng Địa Thần Vương, tu vi tiến cảnh đột nhiên tăng mạnh. Trong các Thần Vương Viễn Cổ, ngươi cũng là tồn tại số một số hai, sao vẫn không bắt được Bách Thảo tiên sinh?

Táng Linh Thần Vương xấu hổ nói:

- Bách Thảo tiên sinh năm xưa có Đế hiệu là Hồng Trần, chính là một trong những tồn tại đỉnh cao trong Chư Đế Thượng Cổ. Năm xưa, ta quả thật còn thua kém hắn một chút. Hiện tại, mặc dù ta đã dung hợp với ý thức của đại huynh, nhưng nghĩ muốn bắt hắn, ít nhất cũng cần tới một ngàn chiêu. Bất quá, tu vi của ta vẫn còn đang đề thăng, trong vòng vạn năm sẽ có thể đạt tới đẳng cấp Thần Vương Thái Cổ, sẽ không yếu hơn đám người Nguyên Nha, Phượng Thiên. Tới lúc đó, bắt giữ Bách Thảo tiên sinh cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!

- Tu vi tiến cảnh của Tiên Thiên Thần Ma thật sự quá chậm!

Chung Nhạc lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Vậy tu vi thực lực của Mẫu Hoàng Đại Đế thì thế nào?

- Mẫu Hoàng Đại Đế trong Thánh địa Vãng Sinh là cấp bậc Thần Vương Thái Cổ, ta xa xa không phải là đối thủ của nàng!

Táng Linh Thần Vương nói:

- Thực lực của nàng sớm đã vượt qua tổ tông nàng! Năm xưa, tại thời đại Phục Mân Đạo Tôn, nàng là số ít mấy vị tồn tại đạt được sự lễ kính của các Thần Vương Thái Cổ. Ngoại trừ nàng ra, chỉ còn có bốn vị tồn tại khác là đạt được sự lễ kính của các Thần Vương Thái Cổ, chỉ là không biết hiện tại bọn họ có còn sống sót hay không. Tốc độ tu luyện của sinh linh Hậu Thiên, quả thật là các Tiên Thiên Thần Ma không cách nào sánh bằng!

Chung Nhạc không khỏi líu lưỡi. Thời đại Phục Mân Đạo Tôn lại có tới năm vị cao thủ cấp bậc Thần Vương Thái Cổ, thật đúng là một niên đại quần tinh rực rỡ.

Bất quá, tốc độ tu luyện của Tiên Thiên Thần Ma quả thật là một điểm yếu chết người. Trong đó, tốc độ tu luyện nhanh nhất hẳn phải kể tới Mục Tiên Thiên. Nhưng hắn cũng phải hao tốn hơn mười vạn năm mới có thể xưng Đế. Nhưng trên thực tế, Mục Tiên Thiên cách Đế cảnh vẫn còn một đoạn cự ly, cần phải hao tốn không ít thời gian mới có thể chân chính tu thành Đế cảnh.

- Các Thần Vương Thái Cổ đã trải qua thời gian dài dằng dặc, hiện tại đã cường đại tới mức gần như cấp bậc Đạo Thần rồi. Nếu trước đây vẫn còn có khả năng đánh bại và đánh chết bọn họ, nhưng hiện tại…

Trong lòng Chung Nhạc không khỏi trầm xuống. Đám Đại Đế Thượng Cổ mà Phục Mân Đạo Tôn lưu lại kia đã triệt để già rồi, sắp sửa thân tử đạo tiêu, mà sinh linh Hậu Thiên thế hệ trẻ vẫn chưa sản sinh ra các tồn tại cường đại như đám Đại Đế Thượng Cổ vậy.

Hiện tại nhìn từ bất cứ góc độ nào, thì tiền đồ của sinh linh Hậu Thiên cũng đều là một mảnh hôn ám.

- Thọ mệnh của rất nhiều Đại Đế Thượng Cổ cũng chỉ còn lại có hơn một ngàn năm, nhiều nhất bất quá cũng chỉ chừng một vạn năm. Sau khi bọn họ chết rồi, vậy sẽ không còn những tồn tại có thể chống lại các Thần Vương nữa!

Bọn họ là di sản của Phục Mân Đạo Tôn, mà cái di sản này đang từ từ tiêu hao mất.

o0o

Chung Nhạc quay trở về Tổ Đình, tới gặp Phong Hiếu Trung, nói:

- Hoài Ngọc đã đi Cổ Lôi Trạch Giới tại Lôi Trạch Lục Đạo Giới, tiến hành lễ thành niên, phải qua mấy năm nữa mới có thể trở về!

Phong Hiếu Trung nhất thời yên lòng, gọi Hiên Viên tới, nói:

- Hiện tại căn cơ của hắn đã được bổ toàn rồi!

Chung Nhạc tinh tế quan sát Công Tôn Hiên Viên, sắc mặt không khỏi khẽ động. Chỉ thấy Hiên Viên đã tu thành toàn bộ các Cực cảnh, thậm chí ngay cả Bí cảnh thứ bảy cũng đã mở ra.

Hắn lại còn tu thành nhục thân Thuần Dương, nhục thân Tiên Thiên và Nguyên thần Tiên Thiên.

Hiên Viên hiện tại hoàn toàn không thua kém những cường giả trẻ tuổi mà đám Hoàng tộc, Đế tộc kia tỉ mỉ bồi dưỡng, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Trong lòng Chung Nhạc không khỏi hoài nghi, không biết có phải Hiên Viên đã chuyển thế trùng tu một lần rồi không?

Bất quá, Hiên Viên cũng bị Phong Hiếu Trung chăm sóc huấn luyện tới mức trở nên gầy gò, gầy như que củi. Hiển nhiên, trong khoảng thời gian này hắn đã ăn không biết bao nhiêu gian khổ. Thật ra, với tư chất và ngộ tính của Hiên Viên, cũng không xem như xuất sắc gì, không phân cao thấp với Nông Hoàng và Viêm Hoàng, nhưng cũng không quá mức nghịch thiên. Nhưng hiện tại, căn cơ của hắn đã trở nên cực kỳ vững chắc, lúc này liền có chút nghịch thiên rồi.

- Sư huynh như thế nào làm được vậy?

Chung Nhạc không khỏi nghi hoặc, hỏi.

- Dụng tâm chỉ dạy là được rồi!

Phong Hiếu Trung ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Đáng tiếc vẫn là ngu xuẩn một chút, bằng không sẽ có thể luyện hóa Linh của hắn, chỉ bảo lưu lại hồn phách mà thôi!

Sắc mặt Công Tôn Hiên Viên nhất thời xấu hổ, nói:

- Linh luyện đi không còn, chẳng phải là sẽ chết rồi sao?