Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1954: Quỷ dị (2)




Táng Linh Thần Vương cũng có cảm khái đồng dạng. Cảm xúc của hắn so với Kim Ô Thần Đế còn sâu sắc hơn. Dù sao, hắn cũng có ý thức của Táng Địa Thần Vương, Táng Địa Thần Vương chính là tồn tại cùng thời đại với Tiên Thiên Tà Đế, cũng là một tôn Thần Vương Thái Cổ.

- Tiên Thiên Tà Đế…

Hắn lắc lắc đầu, chỉ nói tới đây liền không nói tiếp nữa.

Chung Nhạc tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, để cho đám người lên thuyền. Mọi người lên trên thuyền, Chung Nhạc đứng ở đầu thuyền đảo mắt quan sát bốn phía, lẩm bẩm:

- Thật sự không tìm được một tòa bảo khố nào nữa sao… Hửm?

Thân thể hắn khẽ động, vội vàng bay lên thật cao, nhìn xuống Tà Đế Cung phía dưới. Hắn quan sát một lúc thật lâu, đột nhiên chợt thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền gào thét bay lên cao. Chiếc Cổ thuyền bay lên càng lúc càng cao, cách Tà Đế Cung cũng càng lúc càng xa.

Đám người không hiểu ý hắn. Chỉ thấy chiếc Cổ thuyền bay lên tới địa phương cực hạn, lúc này mới dừng lại. Chung Nhạc quát khẽ một tiếng, một quyển Thần Ma Thái Cực Đồ trong mi tâm bay ra, bình bình mở ra, hư hư chiếu rọi xuống phía dưới.

Hai tay Chung Nhạc khẽ chụp xuống dưới, từ từ di chuyển, thay đổi phương vị của Thần Ma Thái Cực Đồ, tiến hành những điều chỉnh chi tiết.

Hắn không ngừng thay đổi phương vị chi tiết của Thần Ma Thái Cực Đồ, mười ngón tay linh hoạt ba động, thay đổi phương vị của song ngư trong Thái Cực Đồ.

Kim Ô Thần Đế nghi hoặc hỏi:

- Cô gia đang làm gì vậy?

Cổ hắn khá dài, thò đầu nhìn qua, liền thoáng ngẩn người. Chỉ thấy quyển Thần Ma Thái Cực Đồ này của Chung Nhạc và Vũ trụ Cổ lão phía dưới vậy mà trọng điệp lại với nhau. Các Tinh hệ của Vũ trụ Cổ lão đều đã biến thành thân thể của song ngư Thần Ma, giống như đám lân phiến trên thân cá vậy, mỹ diệu trọng điệp với Thái Cực Đồ, không có nửa điểm sai lầm.

Đám người Táng Linh Thần Vương, Huyền Kỳ Nhị Đế cũng tiến lên phía trước, quan sát Thái Cực Đồ của Chung Nhạc, ai nấy đều chậc chậc lấy làm kỳ.

Chung Nhạc tinh tế cảm ứng Thần Ma Thái Cực Đồ, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, thanh âm có chút khàn khàn, nói:

- Các vị, các ngươi có cảm giác được không?

- Cảm giác được cái gì?

Phong Hiếu Trung nghi hoặc không hiểu, hỏi.

- Thần đạo và Ma đạo của Vũ trụ Cổ lão, cũng không có bởi vì Tiên Thiên Tà Đế đã chết mà mất cân bằng!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, trầm giọng nói:

- Chỉ cần Tiên Thiên Tà Đế tử vong, vậy Thần đạo và Ma đạo của Vũ trụ Cổ lão sẽ liền giao hòa, từ đó phát sinh va chạm xung đột. Bởi vậy, Thần đạo và Ma đạo nhất định sẽ mất cân bằng! Thần Ma mất cân bằng, khắc chế thôn phệ lẫn nhau lẫn nhau. Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế cũng sẽ vì vậy mà mạnh mẽ xuất thủ! Nhưng hiện tại, Thần đạo và Ma đạo của Vũ trụ Cổ lão cũng không có mất cân bằng, điều này nói rõ…

Sắc mặt Phong Hiếu Trung khẽ biến, nhất thời tỉnh ngộ lại.

Huyền Kỳ Nhị Đế nghi hoặc, hỏi:

- Nói rõ cái gì?

o0o

Mà vào lúc này, một mảnh thiên khung đang phi tốc di động. Theo thiên khung di chuyển còn có một đạo vết thương nhìn thấy mà giật mình nữa. Thiên đang cực nhanh bay đi, chạy tới Tiên Thiên Thánh Địa sản sinh ra Tiên Thiên Tà Đế.

- Tà Đế, căn cơ của ngươi đã bại lộ, sớm đã bị ta do thám được!

Đột nhiên, thiên khung chợt giống như đụng phải vật vô hình gì đó vậy, đang điên cuồng chui vào trong vật vô hình kỳ quái kia. Thiên khung bát ngát vô biên trong khoảnh khắc đã chui vào trong vật vô hình kia.

Tiếp theo, thiên khung xuất hiện trong một tòa Thánh địa Tà đạo hạo hãn rộng lớn. Nơi này chính là Thánh địa Chí Tà sinh ra Tiên Thiên Tà Đế, khắp nơi đều tràn ngập Tiên Thiên Tà Đạo. Các loại đại đạo mặt trái như nguyền rủa, oán niệm, sợ hãi, bi thương, giảo quyệt, tử vong, ác độc… toàn bộ đều tụ tập ở đây.

- Tà Đế!

Thiên khung đột nhiên ngọa nguậy, giống như chất dịch chảy xuống, rơi xuống đất biến thành một gã nam tử không có khuôn mặt, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Ngươi sắp sửa phục sinh rồi a? Ngươi hẳn là không ngờ tới, ta vậy mà có thể tìm tới nơi này a? Hiện tại, ngươi rơi vào trong tay của ta, Vũ trụ Cổ lão đối với ta liền sẽ dễ như trở bàn tay… Hửm?

Khuôn mặt giống như tờ giấy trắng của Thiên đột nhiên khẽ vặn vẹo, vội vàng phi thân bay lên, nhanh chóng bay lượn một vòng trong tòa Thánh địa Chí Tà này, sưu tầm một phen, khuôn mặt càng lúc càng vặn vẹo, tạo thành rất nhiều nếp gấp nhỏ.

Một lúc sau, Thiên đáp xuống trên mặt đất, lẩm bẩm:

- Hảo thủ đoạn! Hảo thủ đoạn!

o0o

Trên Cổ thuyền, Chung Nhạc gằn giọng từng chữ:

- Cái này nói rõ, Tiên Thiên Tà Đế vẫn còn sống!

Hắn định thần trở lại, nhìn về phía Phong Hiếu Trung. Phong Hiếu Trung lập tức hiểu ý, sắc mặt bình tĩnh, nói:

- Tiên Thiên Tà Đế quả thật đã bị Thiên luyện chết, Thiên không có khả năng thất thủ. Tiên Thiên Tà Đế nhất định là đã chết. Hiện tại, Tiên Thiên Tà Đế bất quá chỉ vừa mới chết, đại đạo thiên địa của Vũ trụ Cổ lão còn chưa kịp phản ứng, sao có thể lập tức bởi vì Thần Ma mất cân bằng mà đại đạo xung đột? Sư đệ, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!

Chung Nhạc tế khởi từng kiện từng kiện Bảo vật Thiên đạo, bố trí giống như ba mươi Thiên Đạo Thân bố trí Thế giới Thiên đạo vậy, dùng Huyền Hoàng Sơn làm trung tâm, Thiên Tâm Châu làm kỳ điểm vũ trụ, lặng yên không một tiếng động bố trí Thế giới Thiên đạo, mỉm cười nói:

- Ta cũng cảm thấy chính mình có chút quá đa nghi rồi! Bất quá, không thể không đề phòng! Tiên Thiên Tà Đế dù sao cũng là Thần Vương Thái Cổ, nói không chừng vẫn chưa chết thì sao. Nếu hắn đã chết tự nhiên là tốt nhất. Nếu hắn chưa chết, vậy thì hậu hoạn khôn cùng!

Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo bố trí hoàn thành, Chung Nhạc khẽ nháy mắt một cái, lập tức thôi động ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo. Thế giới Thiên đạo nhanh chóng hình thành, thân hình Phong Hiếu Trung lóe lên, chui vào trong Thế giới Thiên đạo, sau đó nhanh chóng lấy ra từng khỏa từng khỏa Tà Nhãn, ném vào trong Thế giới Thiên đạo, thân hình lập tức lui về phía sau, quát lớn:

- Chư quân đề phòng!

Đám người lập tức như lâm đại địch, vờn quanh bên ngoài phiến Thế giới Thiên đạo nho nhỏ này, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

Từng khỏa từng khỏa Tà Nhãn kia lẳng lặng phiêu phù trong Thế giới Thiên đạo. Chung Nhạc khẩn trương vạn phần, mỉm cười nói với đám Tà Nhãn kia:

- Tiên Thiên Tà Đế quả nhiên bất phàm, vậy mà đã lường trước chính mình chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ, cho nên sớm đã thoát thân, vứt bỏ chân thân của chính mình, tàn chi trọng sinh. Cũng không thể nói là tàn chi, bản thân ngươi chính là một khỏa nhãn đồng, mỗi một khỏa nhãn đồng đều là bản thể của ngươi!

Đám Tà Nhãn kia vẫn như cũ lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, không chút cử động, tựa hồ không có bất kỳ ý thức gì.

Chung Nhạc tiếp tục nói:

- Ngươi giấu diếm được người khác, nhưng không thể lừa gạt được ta. Ta Thần Ma đồng tu, hơn nữa còn dùng Vũ trụ Cổ lão làm khuôn bản để xây dựng Thái Cực Đồ của ta. Bất luận hướng đi gì của hai đạo Thần Ma cũng đều không thể gạt được ta. Ngươi tất nhiên là ẩn giấu trong đám Tà Nhãn mà Phong sư huynh đã gỡ xuống này! Ngươi dù gì cũng là một tôn Thần Vương, nếu đã bị ta nhìn thấu, sao còn không hiện thân?

Đám Tà Nhãn kia vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.

Ngữ khí Chung Nhạc kinh ngạc, nói:

- Lẽ nào ta đã đoán sai? Nếu đã như thế, vậy thì hủy diệt hết thảy những Tà Nhãn này a! Thà giết lầm chứ không thể bỏ sót…

Hắn đang định thôi động ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo. Đột nhiên, một đạo thanh âm vang lên:

- Chậm đã!