Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2037: Kế Vương bá (1)




Toàn thân Mục Tiên Thiên khẽ chấn động, ngay sau đó khôi phục lại như thường, lạnh nhạt nói:

- Đó bất quá chỉ là suy nghĩ chưa thành thục của ta năm xưa mà thôi! Hiện tại, suy nghĩ của ta đã thành thục rồi. Ta muốn chính là, làm một vị Đại Đế của Thiên chân chính, một vị Thiên Đế thống trị hoàn vũ!

Nàng nhẹ giọng nói:

- Vũ trụ này đã trải qua không biết bao nhiêu đời Đại Đế, không biết bao nhiêu tồn tại cường đại, khai sáng như Đại Toại, cường đại như Phục Mân Đạo Tôn, vĩnh hằng như Thần Vương, siêu nhiên như Đạo Thần, thần thông như Thiên, nhưng cũng đều không thể thống trị thiên địa một cách ngay ngắn rõ ràng. Mà ta, muốn làm vị Thiên Đế có thể thay đổi trời này đất này! Chuyện mà bọn họ không làm được, để ta tới hoàn thành!

Ngữ khí Chung Nhạc trở nên kính trọng, nói:

- Không ngờ Bệ hạ lại có vĩ lược như vậy! Chúng ta không hỏi sơ tâm, mà hỏi bản tâm! Xin hỏi Bệ hạ, lời nói vừa rồi có phải là bản tâm của Bệ hạ không?

Mục Tiên Thiên nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên bật cười, lắc đầu nói:

- Tự nhiên là không phải! Có lẽ trước đây ta từng có ý nghĩ này, nhưng hiện tại Trẫm đã không còn loại tâm tính đó nữa rồi. Trẫm ngồi lên trên vị trí này, ức ngàn vạn chúng sinh quỳ rạp trước mặt Trẫm, dập đầu triều bái Trẫm! Loại cảm giác khiến cho ức ngàn vạn Thần Ma thần phục, chúng sinh thần phục này, ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng được! Cảm giác nắm giữ sinh mệnh của ức ngàn vạn Thần Ma và chúng sinh trong tay, cảm giác nắm quyền lực trong tay, ngươi chỉ cần nắm rồi, cũng sẽ không thể lại buông ra được! Trẫm…

- Trẫm khát vọng càng nhiều quyền lực hơn! Khát vọng cương vực càng lớn hơn! Khát vọng sự nghiệp vĩ đại càng kinh thế hơn!

- Trẫm muốn làm Chúa tể của hết thảy mọi thế giới!

Thanh âm nàng càng lúc càng cao, vang vọng vang dội, đột nhiên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười hỏi:

- Dịch tiên sinh, ngươi hỏi sơ tâm của Trẫm, hỏi bản tâm của Trẫm, Trẫm cũng đều đã không giữ lại chút nào nói cho ngươi biết, không có nửa chữ nói dối. Vậy bản tâm của Dịch tiên sinh là cái gì? Sơ tâm là cái gì?

- Sơ tâm của ta là báo phục!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, cũng không giữ lại chút nào, thản nhiên nói:

- Hai chữ báo phục này, báo là báo thù, phục là khôi phục! Ta muốn báo mối thù của tộc ta, khôi phục vinh quang kéo dài bảy mươi ba vạn năm của tộc ta! Về phần bản tâm của ta, cũng vẫn là báo phục!

Sắc mặt Mục Tiên Thiên khẽ động, nói:

- Tiên sinh vậy mà bản tâm không đổi, sơ tâm chưa dời, vẫn như trước đây, khiến cho ta bội phục không thôi!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Bệ hạ đã trải qua thời gian mười vạn năm tẩy dũa, sơ tâm đã thay đổi cũng là bình thường! Nói không chừng sau khi ta trải qua mười vạn năm ngăn trở, sơ tâm cũng sẽ thay đổi thì sao?

Mục Tiên Thiên mỉm cười, nói:

- Không cần tới mười vạn năm, nếu ngươi có thể ngồi lên vị trí này của Trẫm, ngươi liền sẽ bị quyền lực to lớn trùng kích. Lúc đó ngươi sẽ liền thay đổi sơ tâm, thay đổi bản tâm của ngươi!

Chung Nhạc cười ha hả, tiếng cười từ từ rơi xuống, đột nhiên thay đổi chủ đề, nói:

- Vừa rồi Bệ hạ hỏi ta có kế sách gì có thể dạy Bệ hạ, vậy ta sẽ cả gan nói thẳng! Bệ hạ muốn giải quyết được cục diện căng thẳng trước mắt, không ngại lập tức khải hoàn hồi triều, trở lại Tử Vi, yên yên tĩnh tĩnh ở trong Tử Vi làm Thiên tử, khoanh tay nhìn trận tranh đấu giữa ta và Thiên. Đợi tới lúc ta và Thiên lưỡng bại câu thương, Bệ hạ mới một lần nữa xuống Vũ trụ Cổ lão, bình định đại cục!

Mục Tiên Thiên khẽ nhíu mày, ngữ khí không vui nói:

- Ngươi bảo Trẫm tiếp tục làm Thiên tử? Bảo Trẫm tọa sơn quan hổ đấu? Dịch tiên sinh, ngươi vẫn là không nói thẳng với ta rồi! Ngươi hẳn là biết được, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế có thể khoan nhượng ngươi, là vì ngươi nhỏ yếu, không uy hiếp được bọn họ, không thể thống trị bọn họ. Nhưng Thiên có năng lực này! Cho nên bọn họ tất nhiên sẽ liên thủ với ngươi, cùng nhau đối kháng Thiên! Dịch tiên sinh, ngươi quá xem thường ta rồi!

Chung Nhạc chân thành nói:

- Bệ hạ, nếu ngươi vẫn xem trọng trí mưu của ta, vậy thì hẳn nên nghe ta, thậm chí còn có thể càng tiến thêm một bước, sau khi trở về Tử Vi lập tức tuyên bố thoái vị, không làm Thiên Đế nữa! Lúc đó Đế vị trống rỗng, ta tất nhiên sẽ đi tranh đoạt! Nếu ta gia nhập tranh đoạt Đế vị, thân phận Phục Hy tất nhiên sẽ lan truyền ra, biến thành công địch của thiên hạ! Bệ hạ vô sự, một thân nhẹ nhàng, sẽ có thể ung dung âm thầm phát triển, chờ đợi thời cơ. Tới lúc đó, bất luận ta thắng hay là bại, thiên hạ đều đã bị ta đánh thành một đống hỗn loạn không chịu nổi!

- Mà lúc đó, Bệ hạ sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, dùng lực lượng tích lũy trong những năm này quật khởi, ngăn cơn sóng dữ, xuất thủ tru diệt ta! Tới lúc đó, lực lượng của Bệ hạ đã đủ để chống lại Thiên, Thần Ma Nhị Đế thậm chí là Hắc Đế, Bạch Đế! Muốn thu lấy Vũ trụ Cổ lão cũng không thành vấn đề, đây chính là kế Vương bá!

Sắc mặt Mục Tiên Thiên đại biến, phất ống tay áo đứng dậy, cười lạnh một tiếng, nói:

- Lần này ta tới đây, vẫn xem ngươi là Dịch tiên sinh như trước đây, không ngờ ngươi lại đùa bỡn cảm tình của Trẫm! Ngươi đây không phải là kế Vương bá, mà là kế ba ba, bảo Trẫm giống như Tương Vương, làm một con rùa đen rúc đầu! Ngươi thật sự muốn Đế vị của Trẫm đến như vậy sao?

Hai tay Chung Nhạc nhét vào ống tay áo, hờ hững nói:

- Xin Bệ hạ nghĩ lại!

Mục Tiên Thiên dâng trào sát khí mãnh liệt, Chung Nhạc lại không chút cử động, lạnh nhạt nói:

- Bệ hạ, nếu ngươi không dựa theo kế sách của ta mà làm, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Ngươi làm theo kế sách của ta, tương lai ngươi chắc chắn tại thời điểm ta nguyên khí tổn hao mà chiến thắng ta. Nếu Tử Quang vẫn còn, sẽ vì kế sách của ta mà vỗ tay tán thưởng!

Trên mặt Mục Tiên Thiên thanh khí lượn lờ, quát lớn:

- Câm miệng! Ngươi còn mặt mũi nhắc tới Tử Quang sao?

Chung Nhạc thở dài một tiếng, vắng lặng nói:

- Nếu Tử Quang vẫn còn, hiện tại nhất định sẽ rất thú vị a! Ta và hắn sẽ có thể đấu một trận vô cùng đặc sắc, cho dù có thất bại cũng có thể thỏa mãn một đời. Đáng tiếc! Người xưa đã mất, ta đấu với Bệ hạ, chỉ giống như người trưởng thành đánh nhau với trẻ con mà thôi, không tốn bao nhiêu sức lực, quả thật khiến cho ta vô cùng thổn thức!

Sắc mặt Mục Tiên Thiên kịch biến, cao giọng quát lớn:

- Thao Quang tiên sinh ở đâu?

- Bệ hạ, Thao Quang đã tới chậm!

Một đạo thanh âm dày nặng vang lên, Đế uy bùng phát ngập trời, chấn động tinh không. Vị Đại Đế lão niên có thể sánh ngang với Thần Vương Thái Cổ kia xuất hiện, đứng sừng sững trong tinh không sau lưng Mục Tiên Thiên, thân thể nguy nga đáng sợ.

Vị Đại Đế lão niên này chính là một trong những tồn tại đỉnh cấp trong Chư Đế Thượng Cổ. Thời đại Phục Mân Đạo Tôn đã sản sinh ra vô số nhân tài tuyệt đỉnh, trong đó cũng có một số tồn tại thành tựu chỉ thua kém Phục Mân Đạo Tôn một bậc. Kẻ này chính là kẻ xuất sắc trong số đó, thực lực Đế cảnh viên mãn, hoàn toàn có thể sánh ngang Mẫu Hoàng Đại Đế.

Chung Nhạc mỉm cười, nói: