Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2110: Trở về là Chiến Thần




Chung Hoàng Thần khi còn nhỏ từ khu vực thứ bảy của luân hồi lưu lạc tới Huyền Tẫn Tinh Vực mà Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa chính là trung tâm của Huyền Tẫn Tinh Vực, Mục Tiên Thiên sinh ra ở đó, sau đó cắt Huyền Tẫn thánh vực khỏi tinh vực, dùng Đoạn Kiều thần thông giấu tinh vực đi.

Với kẻ tinh thông thiên đạo thiên số như Chung Nhạc thì từ sự vận hành của các ngôi sao, suy đoán Nhân Quả, tinh lực, đại đạo giao cảm, tính ra nơi giấu Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa không khó.

Vì thế, với hắn, Mục Tiên Thiên không có cơ hội để vùng dậy, chỉ cần chết một lần thì sẽ là chết thật sự, tuyệt đối không có cơ hội thứ hai.

Thế ngoại chi địa.

Thiên Hà đã biến mất hoàn toàn, nhưng thế ngoại chi địa vẫn lơ lửng ở thế ngoại, trên không tới trời, dưới không tới đất, không nối liền với bất cứ không gian nào của Tử Vi.

Đây là không gian thời gian mà thượng cổ đại thần thông giả và một số cường giả thời thượng cổ cùng phong ấn, không nối liền với Tử Vi, không nối với vũ trụ cổ cũng như bất cứ thế giới nào của Lục Đạo Giới.

Năm đó tộc trưởng Phục Hy thị là Phong Thường Dương chạy khắp nơi cầu cứu mới có được thế ngoại chi địa này cho Phục Hy thần tộc và những phản đồ có công lao lớn định cư, không bị nguyền rủa.

Đế Tinh bị Chung Nhạc phá hủy, Thiên Đình cũng bị Chung Nhạc rút sạch, mấy tòa thiên hà chi châu cũng biến mất. Bàn Kê thị đã rời đi từ khi Mục Tiên Thiên đăng cơ, rời khỏi thiên hà chi châu, giờ ở đây chỉ còn thế ngoại chi địa, vẫn bị trùng trùng sương mù bao trùm.

Cho dù bên ngoài có đánh giết tới long trời lở đất thì thế ngoại chi địa vẫn an bình. Các thượng cổ đại thần thông giả sống bình thản, yên bình dưỡng lão Chỉ là, cho dù ở đây không có tranh giành nhưng đại đế già như Phục Mi cũng không khỏi có suy nghĩ khác, luôn luôn hoài niệm thế giới đa sắc bên ngoài.

- Năm đó vì trừ bỏ Phục Hy thần tộc chúng ta đã lập được đại công hiển hách thế nào?

Một vị lão tộc phẫn nộ nói:

- Nếu không có chúng ta tiềm phục trong Phục Hy thần tộc ngầm truyền tin thì Phục Hy thần tộc có thua nhanh như vậy không? Nhiều Phục Hy chết trong tay chúng ta như vậy, mà chúng ta lại bị nhốt ở đây, thế giới đa sắc bên ngoài không liên quan tới chúng ta, đúng là thưởng ác phạt thiện!

Một vị lão ẩu khác cười khảy:

- Những tên đó khi chiến thì để chúng ta vào sinh ra tử, đến khi đại chiến kết thúc thì nhốt chúng ta ở đây để chúng ta không làm mất mặt chúng, cho chúng sinh biết chúng đã dùng thủ đoạn xấu xa. Chúng phải duy trì vẻ đạo mạo thần thánh, đương nhiên không thể để chúng ta ra ngoài nói năng linh tinh, để không làm những chuyện xấu xa của chúng bị bại lộ.

Một vị lão tộc vẻ đầy chính khí quát lớn:

- Nhốt chúng ta ở đây thì khác gì nhốt trong nhà lao? Ngày nào cũng ở nơi khỉ ho cò gáy này, bảo chúng ta chơi con cháu mình hay sao? Đúng là khốn kiếp! Đi, đi tìm Phục Mi sư huynh, dù thế nào chúng ta cũng phải ra ngoài sung sướng!

Chư vị tộc lão phẫn nộ khó kìm nén, tìm tới Phục Mi lão tổ. Phục Mi lão tổ lạnh lùng nhìn họ, tất cả đều run như cầy sấy không dám nói gì.

Phục Mi lão tổ chậm rãi uống trà, từ tốn nói:

- Các ngươi muốn ra ngoài sung sướng? Ta cũng muốn, nhưng ngoại giới không như trước kia. Nghìn năm trước có Phục Hy mới xuất thế, giết Phong Chấn lão tổ, giết Phong Chấn lão tổ trước mặt cácngươi, lẽ nào các ngươi quên rồi?

Chư vị lão tổ nhìn nhau, một lão giả lấy can đảm nói:

- Tên Phục Hy đó chắc chắn đã bị cường giả ngoại giới giết rồi. Những vị cao cao tại thượng đó lẽ nào lại cho hắn sống tới giờ?

Phục Mi lão tổ lắc đầu:

- Chưa biết chừng hắn canh ngay ở bên ngoài đợi chúng ta ra ngoài là giết. Giờ chúng ta không biết chút gì về ngoại giới, chi bằng ai đó trong các ngươi ra ngoài thăm dò trước?

Một lão ẩu cười khảy:

- Phục Mi lão tổ, gan ngươi càng ngày càng nhỏ rồi đấy! Chỉ một Phục Hy nhỏ nhoi đã dọa ngươi thành thế này!

Phục Mi lão tổ tát lão ẩu đó một phát, cười khảy:

- Ta sợ hắn sao? Đúng là nực cười! Cẩn tắc vô áy náy! Nếu không có ta ở lại đây, chỉ dựa vào đám già nua các ngươi thì có đấu lại được Phong Kỷ Khai không? Có trấn áp được Phong Thường Thái không? Nếu lão tử không thấy các ngươi đáng thương thì đã đi lâu rồi!

Lão ẩu kia đại nộ, mái tóc bạc rối loạn, chửi bới:

- Phong Kỷ Khai chỉ là tên sâu rượu, Phong Thường Thái là tên điên, cần ngươi trấn áp sao? Ngươi chính là ham sống sợ chết...

Tất cả đang tranh cãi, đột nhiên một luồng bất diệt thần thức mạnh mẽ từ thiên ngoại ập tới, xuyên qua tầng tầng sương mù, tới phía trên thế ngoại chi địa, nặng nề rộng lớn!

- Phục Hy thị Phong Kỷ Khai, Phong Thường Thái, đương kim tộc trưởng, Phục Hy cst Chung Nhạc, kêu gọi các ngươi!

Luồng thần thức khủng bố đó cuồn cuồn tựa sấm, lướt qua bầu trời thế ngoại chi địa, khiến Phục Mi lão tổ bọn họ không khỏi nổi da gà.

Đột nhiên một vị lão giả tỉnh ra, hét lên:

- Phong Kỷ Khai câu kết ngoại tặc, dám mưu phản! Hắn thật sự chán sống rồi hay sao?

- Hắn là một Đế Quân, cả ngày uống rượu mua vui, lại dám mưu đồ bất chính!

Lão ẩu bị tát vừa rồi chống mạnh gậy xuống, cười khảy:

- Đi, đi trừ bỏ hắn, đợi hắn thả tên điên kia ra thì muộn rồi!

Phục Mi lão tổ nghĩ tới Phong Thường Thái không khỏi rùng mình:

- Đi, đi giết hắn, muộn tất sinh loạn!

Tất cả tràn về hướng tộc trưởng đại điện. Nhưng lúc này lại thấy thiên tượng đại biến, các đạo ánh sáng rực rỡ từ khắp nơi trong thế ngoại chi địa bay lên, vô cùng hoa lệ.

Cửa tộc trưởng đại điện thì mở rộng, các vị Phục Hy thần nhân đích hệ của Phong thị đứng sừng sững hai bên đại điện, coi như không thấy bọn Phục Mi lão tổ đang lao tới.

Chính giữa đại điện, Phong Kỷ Khai đang ngồi nghiêm trang cung kính bái lạy bài vị trên điện. Những bài vị đó là của liệt tổ liệt tông của Phong thị. Ở đây vốn dĩ không thờ cúng liệt tổ liệt tông Phong thị, dù sao những kẻ phản đồ kia chiếm thế thượng phong ở thế ngoại chi địa, nhưng giờ linh vị của liệt tổ liệt tông Phong thị bày lên, hành đại lễ tế tự.

Ngoài linh vị liệt tổ liệt tông còn có thần kiếm của chính Phong Kỷ Khai, dường như hắn đang khai nhẫn cho thanh thần kiếm đã bị bám bụi từ lâu, đang khai nhẫn cho đạo tâm ngủ vùi từ lâu.

Lưỡi kiếm của hắn đã mòn, đạo tâm phủ bụi.

Sau khi Chung Nhạc khuyên giải và khích lệ, đạo tâm và thần kiếm của hắn tuy được khai nhẫn trở lại nhưng qua trăm nghìn năm như vậy, hắn vẫn lo thời gian đã mài mòn đi sự sắc bén của hắn, vì thế phải tế kiếm khai nhẫn, tế tự đạo tâm của hắn trước linh vị của liệt tổ liệt tông!

Nhất cử nhất động của Phục Hy đều là lễ nghi của tự nhiên, ẩn chứa sự ảo diệu của đại đạo, buổi tế bài này cổ xưa mà trang trọng, mang âm luật thần bí.

Khí thế của hắn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng khủng bố, bụi trần ai trong đạo tâm được quét sạch, ánh sáng từ thần kiếm ngày càng sáng chói!

Các đạo ánh sáng từ bên ngoài chiếu tới, chui vào cơ thể hắn, khi hắn tế bái không còn trấn áp tu vi của bản thân nữa mà thích phóng hoàn toan, trực tiếp dẫn động hóa đạo chi kiếp thành đế!

- Kiếm của ta...

Hắn đứng dậy, nhấc kiếm lên:

- Không còn che giấu sự sắc bén nữa!

Kiếm quang bắn lên trời, rạch đôi đại diện, các tộc lão và Phục Mi vội vàng dừng lại, nghe rắc rắc mấy tiếng, điện đường nguy nga đổ ra hai bên, chỉ còn Phong Kỷ Khai và cầm kiếm đứng đó!

- Khốn kiếp!

Chư vị tộc lão toàn thân chính khí, phẫn nộ quát lên với Phong Kỷ Khai:

- Phong Kỷ Khai to gan! Ngươi an tim hùm gan báo, dám làm phản! Ngươi muốn chết không chỗ chôn thây như tên nghịch tặc cha ngươi sao?

- Phong Kỷ Khai, ngươi là đang muốn chết!

- Ngươi dám thành đế? Vô pháp vô thiên! Ngươi biết ngươi đang làm gì không?

...

Phong Kỷ Khai sắc mặt nghiêm nghị, mắt nhìn chăm chăm mũi kiếm của thanh thần kiếm, dường như trong mắt chỉ có thanh kiếm này, quầng sáng đại đạo vẫn bừng bừng tràn về nhấn chìm hắn.

Hắn khẽ nói:

- Tám vạn năm trốn chui trốn lủi cuối cùng cũng vùng lên, nay rút kiếm chém hết phản đồ... Kiếm cũng giống ta, đàn áp càng lâu, càng ác thì sẽ càng nhanh, càng muốn uống máu!

Uỳnh uỳnh!

Tại nơi sâu nhất của thế ngoại chi địa chấn động kịch liệt, dường như có một con cự thú từ sâu dưới lòng đất thức tỉnh. Phục Mi lão tổ sắc mặt kịch biến, vội bay về phía đó, hét lớn:

- Tên điên kia đang phá cấm! Các ngươi mau động thủ, nhân lúc hắn chưa thành đế giết hắn đi. Rồi cùng trấn áp tên điên kia!

Các vị tộc lão vội động thủ, cùng tấn công Phong Kỷ Khai!

Phong Kỷ Khai búng kiếm, sáu quầng sáng sau đầu mở ra, lại có một thanh thần kiếm khác mũi kiếm chĩa xuống dưới lơ lửng trong quầng sáng sau đầu hắn. Kiếm trong tay hắn là thời quang chi kiếm, còn thanh kiếm sau đầu là không gian chi kiếm. Không gian chi kiếm phá tan không gian, chém địch trong vô hình, còn thời quang chi kiếm chém tương lai, chém quá khứ!

Không gian bất động, kiếm quang chỉ cần rung động một chút là có thế di chuyển nháy mắt, thời quang chi kiếm thì cần hắn thao túng vì thế xuất hiện trong tay hắn, chỉ khi cầm trong tay thời quang chi kiếm thì mới xuất quỷ nhập thần.

Thân hình hắn khẽ động, ngay sau đó mũi kiếm xuyên qua đầu của một lão giả, vị lão giả đó thậm chí còn không biết thần kiếm từ đâu xuất hiện!

Trong quầng sáng sau đầu hắn, không gian chi kiếm rút ra cùng với một chuỗi máu, kiếm quang trong tay Phong Kỷ Khai thì chấn động, kiếm ẩn kiếm hiện, xuất quỷ nhập thần khiến các cường giả đang lao tới đều vô cùng bực bội. Kiếm trong tay hắn lúc thì ở quá khứ, lúc lại ở tương lai, thần thông vô lượng khiến họ không thể ngăn chặn được công kích của hắn.

Huyết quang bắn tóe xung quanh, các vị tộc lão sắc mặt đại biến, hai thanh thần kiếm của Phong Kỷ Khai một thanh có tên Định Tinh Hải, một thanh là Định Trụ Quang, quả thực nhanh tới không thể tưởng tượng nổi, khiến chỉ trong nháy mắt toàn thân họ đã đầy vết thương!

- Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, ta cũng biết!

Một vị lão ẩu hét lớn, tế quyền trượng, xuất quỷ nhập thần, cũng là Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, nhưng rồi sau đó toàn thân đầy máu, chỉ trong nháy mắt đã trúng vô số kiếm, gần như bị cắt thành cái gậy!

- Ngươi không xứng!

Phong Kỷ Khai sắc mặt lạnh lùng, kiếm chém xuống, đầu của lão ẩu kia bay lên, rồi bị một đạo kiếm quang cắm vào mi tâm, cắm chặt nguyên thần!

- Phục Hy là Chiến Thần, các ngươi chỉ có thân thể của Phục Hy, chỉ có máu của Phục Hy, chỉ có tuyệt học của Phục Hy, nhưng các ngươi không có tâm cảnh của Chiến Thần. Các ngươi...

Hắn di chuyển, hết cái đầu này tới cái đầu khác rơi xuống, bị xuyên qua, Phong Kỷ Khai lạnh lùng nói:

- Không xứng!

Các tộc lão khác run rẩy sợ hãi, từ đại điện đánh xuống phía dưới, một vị tộc lão hét lên:

- Phục Hy thuộc mạch tông chủ nghe lệnh, mau ngăn tộc trưởng các ngươi lại! Phong Kỷ Khai điên rồi, muốn giết hết chúng ta tạo phản! Nếu hắn giết bọn ta thì các ngươi cũng khó thoát chết! Các ngươi biết những vị cao cao tại thượng ngoài kia sẽ không tha cho các ngươi mà!