Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 498: Hoa Tuyết Đồ (2)




- Thần Ma Thái Cực Đồ, mở!

Chung Nhạc lại quát lớn một tiếng, thân thể khẽ chấn động, tản đi hình thái Thần Nhân Kim Ô, mở ra Thần Ma Thái Cực Đồ. Đám hoa tuyết trên không trung rơi thẳng xuống, rơi vào trong Thần Ma Thái Cực Đồ, nhất thời bị luyện hóa sạch sẽ.

- Hửm?

Chung Nhạc khẽ di một tiếng, nhất thời cảm giác được sau khi đám hoa tuyết kia bị luyện hóa, liền biến thành nguyên khí cuồn cuộn phóng vọt tới, khiến cho tu vi của hắn không ngừng tăng lên, Nguyên đan cũng được nuôi dưỡng tẩm bổ, đang không ngừng lớn dần lên.

- Đây là…

Trong lòng Chung Nhạc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng là thần thông đưa người vào chỗ chết, vì sao sau khi luyện hóa lại giống như là linh đan diệu dược vậy, có thể hóa thành nguyên khí vô cùng tinh thuần.

- Thục Nguyệt sư tỷ, ngươi xem!

Hắn lập tức vận chuyển một cỗ nguyên khí do đám hoa tuyết hóa biến thành kia vào trong cơ thể Bạch Thục Nguyệt. Thân thể Bạch Thục Nguyệt khẽ chấn động, chỉ thấy Nguyên đan và tu vi của chính mình đang không ngừng tăng lên, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc mê mang, thất thanh nói:

- Nguyên khí chất chứa trong đám hoa tuyết này vì sao lại tinh thuần như thế? Hiệu quả so với linh đan diệu dược còn tốt hơn?

- Trước đây các ngươi không phát hiện qua điểm này sao?

Chung Nhạc kinh ngạc hỏi. Bạch Thục Nguyệt lắc đầu:

- Đây là thần thông, làm sao có thể luyện hóa thần thông được? Bạch Trạch thị chúng ta không có môn thần thông nào có thể luyện hóa thần thông. Chung sư huynh làm sao làm được điểm này?

- Trong Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh của Ma Thánh có môn thần thông gọi là Cửu Ma Triều Bái, là loại thần thông chuyên môn để tế tự luyện hóa. Trong Thần Ma Thái Cực Đồ của ta có dung hợp công pháp của Ma Thánh, có khả năng là do nguyên nhân này a!

Chung Nhạc thoáng suy tư, nói.

- Cửu Ma Triều Bái? Công pháp của Ma Tộc?

Bạch Thục Nguyệt thoáng ngẩn ra, lẩm bẩm:

- Dựa vào tế tự sẽ có thể luyện hóa nguyên khí trong hoa tuyết? Vì sao Lão tổ Bạch Hầu lại bố trí như vậy?

Chung Nhạc thôi động Thần Ma Thái Cực Đồ, vừa luyện hóa mưa tuyết đập mặt mà tới vừa tiến nhanh về phía trước. Đi không được bao xa, đám hoa tuyết kia đã phảng phất như là trọng kích của Hồn binh Cự bá đánh thẳng tới vậy, ép tới mức hắn nửa bước khó đi. Cho dù là Chung Nhạc, cũng bị chấn cho khóe miệng không ngừng chảy máu. Mà lúc này, nguyên khí mang tới từ việc luyện hóa hoa tuyết cũng càng dồi dào hùng hậu hơn, khiến cho hắn mặc dù bị thương nhưng ngay sau đó đã hồi phục lại như cũ.

Chung Nhạc đứng yên tại chỗ, không tiếp tục tiến tới nữa. Hắn không ngừng luyện hóa, hấp thu nguyên khí trong hoa tuyết, để cho Nguyên đan của chính mình dần dần lớn mạnh. Đồng thời lại truyền nguyên khí dư thừa vào trong cơ thể Bạch Thục Nguyệt, để cho tu vi của hai người dần dần đề thăng lên, Nguyên đan cũng càng lúc càng tinh thuần, càng lúc càng chói mắt hơn.

Hai người đứng yên tại chỗ, một lần đứng chính là bốn ngày đằng đẳng. Cả hai đều cảm thấy Nguyên đan của chính mình đã luyện tới mức thông thấu tinh thuần, tu vi thực lực cũng tăng lên không nhỏ, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Nguyên đan tu luyện tới bước này trên cơ bản đã là cực hạn của cảnh giới Đan Nguyên Cảnh, Nguyên đan đã viên mãn, bước tiếp theo chính là Pháp Thiên Tượng Địa, tu thành Thiên Địa Pháp Tướng rồi.

Chung Nhạc cảm khái nói:

- Mấy ngày nay đã tiết kiệm được mấy năm khổ tu a! Bất quá, cho dù chúng ta có bước vào Pháp Thiên Cảnh, chỉ sợ cũng không đi xuyên qua được màn tuyết chướng vô cùng vô tận này!

Bạch Thục Nguyệt dõi mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước vẫn là màn tuyết mênh mang, không nhìn thấy điểm cuối, trong lòng cũng khẽ trầm xuống. Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn trên mi tâm, ánh mắt xuyên qua tầng tầng tuyết chướng, trong lòng nhất thời vui vẻ, mỉm cười nói:

- Màn tuyết chướng này chỉ còn khoảng chừng ba dặm nữa mà thôi, đi qua được ba dặm này, hẳn là chính là tầng phong cấm thứ hai rồi!

Bạch Thục Nguyệt lắc đầu:

- Ba dặm này, căn bản là không vượt qua nổi…

- Lớn! Lớn! Lớn! Lớn! Lớn!

Chung Nhạc đột nhiên tế khởi kim kiếm bằng vũ, quát lớn một tiếng. Chỉ thấy thanh kim kiếm này trong thời gian ngắn đã biến thành một thanh đại kiếm ba ngàn trượng, đỡ lấy đám hoa tuyết phiêu phù trên không trung. Mà bên dưới kim kiếm bằng vũ chính là khu vực không có tuyết, hoàn toàn gió êm sóng lặng.

Bạch Thục Nguyệt còn chưa tỉnh thần trở lại, đột nhiên chỉ thấy trước mắt lóe lên, đã bị Chung Nhạc ôm lấy thắt lưng, một đường bão táp lao đi. Khoảng cách ba dặm trong chớp mắt đã qua. Rất nhanh, Chung Nhạc đặt nàng thiếu nữ đứng thẳng tắp trên mặt đất. Toàn thân Bạch Thục Nguyệt đứng thẳng tại chỗ, vẫn còn có chút hoảng hốt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

- Nhỏ!

Chung Nhạc thu hồi thanh đại kiếm, phóng tầm mắt quan sát phía trước. Chỉ thấy phía trước là một phiến mặt băng huyễn lệ. Trên mặt băng cách bọn họ không xa, một vị lão giả mỉm cười ngồi ở nơi đó, đã bị đông kết thành băng điêu, đã chết không biết bao lâu rồi.

- Khí tức của Cự bá, đây là một vị Cự bá của Bạch Trạch thị!

Trong lòng Chung Nhạc thoáng chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, lại càng chấn động hơn. Chỉ thấy trên mặt băng xa xa, từng vị từng vị lão giả hoặc ngồi hoặc đứng, có tới mấy trăm người, toàn bộ vậy mà đều đã chết trên mặt băng này. Năm vạn năm qua, các đời Bạch Trạch thị bởi vì tìm kiếm truyền thừa Bạch Hầu này, đã chết không biết bao nhiêu vị Cự bá.

- Đây là…

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Bạch Thục Nguyệt quay đầu nhìn lại, cũng không khỏi ngây người. Chỉ thấy trận mưa tuyết mênh mông trên đường bọn họ đi tới đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một bức tranh thật lớn treo ở giữa không trung. Trong bức tranh kia chính là vẽ Hoa Tuyết Đồ. Vừa rồi bọn họ chính là từ trong bức vẽ Hoa Tuyết Đồ này đi ra.