Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 505: Truyền thừa Bạch Hầu (1)




Mặt đất bốn phía thi thể của Mẫu Hoàng và Bạch Hầu khắp nơi đều là vết tích thần thông khủng bố, vẫn như cũ còn đang hiện lên dư ba. Thỉnh thoảng lại có mấy đạo thần thông bạo phát, chấn động khủng bố mang tới cho người khác một loại cảm giác hủy diệt hết thảy. Ở nơi đó, sợ rằng cho dù là một tôn Thần Minh cũng đừng hòng còn sống sót.

Mà ở chỗ xa hơn, bọn họ còn nhìn thấy một khỏa Tinh cầu. Một đường thông đạo băng tuyết từ trên Tổ Tinh tương liên với khỏa Tinh cầu kia. Thể tích khỏa Tinh cầu kia còn to lớn hơn Tổ Tinh gấp mấy lần. Bất quá, bất đồng với những khỏa Tinh cầu bình thường, khắp nơi trên khỏa Tinh cầu này đều là lỗ thủng. Trên núi non đại địa xuất hiện đầy những động khẩu thật lớn.

Trên khỏa Tinh cầu này không có hải dương, khắp bề mặt Tinh cầu là trăm ngàn lỗ thủng. Trên thiên không còn có thể nhìn thấy những đám mây do vô số Côn Tộc cấu thành, soạt soạt bay tới bay lui. Mà ở bề mặt Tinh cầu thì có vô số những tòa kiến trúc thật lớn, những tòa Thần Miếu cao lớn nguy nga, những pho Thần tượng kích thước tương tự núi non. Là Thần tượng của Thần Minh Côn Tộc! Đây là một khỏa Tinh cầu do Côn Tộc cấu thành! Không ngờ khỏa Tinh cầu này lại tương liên với Tổ Tinh, mà thông đạo nối liền lại chính là Băng cung của Băng Phong Cổ Thành.

Tân Hỏa thông qua cặp mắt của Chung Nhạc quan sát bốn phía, đột nhiên nói:

- Thú vị! Thú vị! Ta hiểu rồi! Tinh cầu của Côn Tộc có một chỗ không gian trọng điệp với Tổ Tinh. Hẳn là Thần Minh Côn Tộc đã đả thông được thông đạo đi tới Tổ Tinh, ma xui quỷ khiến thế nào lại đả thông tới Bắc Hoang, trùng hợp nằm ngay bên trong Băng Phong Cổ Thành của Bạch Hầu, bị Bạch Hầu cảm ứng được. Sau đó Bạch Hầu phát hiện ra chuyện này, lập tức tiến hành băng phong nơi này, lại đại chiến với Mẫu Hoàng mở ra thông đạo ở chỗ này, cuối cùng đồng quy vu tận!

Chung Nhạc yên lặng gật đầu, mở miệng nói:

- Bạch Hầu quả nhiên đã chết trận! Những phong cấm này của hắn, mục đích không phải là muốn lưu lại truyền thừa, mà là phong bế đám Thần Minh Côn Tộc này. Mục đích của hắn là không để cho Côn Tộc tiến vào lãnh địa của Bạch Trạch thị!

Hắn nhìn về phía Bạch Thục Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Chỉ là lúc hắn chiến tử, đã không kịp truyền tin tức về cho Bạch Trạch thị, cho nên mới khiến hậu thế Bạch Trạch thị các ngươi liên miên không dứt tiến hành thăm dò nơi này, cho rằng Bạch Hầu đã lưu lại truyền thừa chí cao ở đây. Vì vậy mới vô duyên vô cớ chết đi rất nhiều cường giả như vậy!

Trong mắt Bạch Thục Nguyệt lộ ra thần sắc bi ai, nhìn về phía thi thể của Bạch Hầu ở xa xa, khí tức giống như bốn bề sóng dậy.

Bạch Hầu, tổ tông của Bạch Trạch thị, Thần Hầu trong Thần Đình Tây Hoang năm xưa, bởi vì hậu đại của hắn mà cam nguyện hy sinh ở chỗ này, đồng quy vu tận với Mẫu Hoàng của Côn Tộc. Mà bọn họ thân là hậu đại của Bạch Hầu, không ngờ mãi cho tới hiện tại mới phát hiện ra dụng tâm lương khổ của Lão tổ chính mình.

Cái này không thể không nói là một loại bi ai! Các đời Bạch Trạch thị cũng đều có không ít cường giả tiến vào nơi này, kỳ vọng có thể đạt được sự tán thành của Bạch Hầu. Từng đời từng đời Bạch Trạch thị tài hoa tuyệt đại người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chưa từng ngưng nghỉ. Thậm chí cũng từng có không ít tộc nhân trong lòng âm thầm oán giận, vì sao Bạch Hầu lưu lại hạn chế hà khắc như vậy? Vì sao lại không lưu truyền thừa chí cao của chính mình lại cho Bạch Trạch thị?

Mà tới bây giờ, hết thảy đều đã sáng tỏ! Bạch Hầu không phải là không muốn lưu truyền thừa chí cao của chính mình lại, mà là chuyện xảy ra quá mức đột ngột, hắn khi đó đã vì bảo hộ tộc nhân của chính mình mà đã chiến tử rồi. Cho dù là trước khi chết, hắn cũng vẫn còn suy nghĩ cho tộc nhân của chính mình, đã lưu lại ba tầng phong cấm, là phong cấm mà ngay cả Thần Minh đều có thể phong ấn, nhằm để bảo vệ Bạch Trạch thị.

Bạch Thục Nguyệt đột nhiên nói:

- Không! Bạch Hầu quả thật đã lưu lại truyền thừa chí cao của chính mình! Dư ba thần thông trong phiến băng phong chi địa này vẫn còn lưu lại lạc ấn truyền thừa của hắn!

Tinh thần nàng chấn động một cái, lẩm bẩm:

- Truyền thừa của hắn vẫn còn!

Ánh mắt của nàng càng lúc càng nóng bỏng, hấp tấp nói:

- Chỉ cần lưu lại nơi này tìm hiểu, nhất định sẽ có thể khôi phục lại truyền thừa của Bạch Hầu!

Chung Nhạc lắc lắc đầu. Chỉ dựa vào Bạch Thục Nguyệt, muốn tìm hiểu ra huyền cơ đạo diệu uẩn tàng trong thần thông tàn lưu, thật sự là muôn vàn khó khăn. Cho dù là bản thân hắn có được Thần Nhãn thứ ba, cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn lĩnh ngộ ra huyền cơ đạo diệu uẩn tàng trong những tàn dư thần thông này, càng huống chi là nàng? Sợ rằng cho dù Bạch Thục Nguyệt có hao tốn cả một đời, cũng không thể nào tìm hiểu thấu triệt đám văn lộ Đồ đằng này.

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên trong chiến trường phía trước chợt bay tới một đạo Thần hà, giống như một đạo cầu vồng, phốc một tiếng đã bay vào trong mi tâm của Bạch Thục Nguyệt. Bạch Thục Nguyệt bị lực lượng của đạo Thần hà kia nâng lên, thân bất do kỷ bay lên giữa không trung, cả người phảng phất như bị một cỗ lực lượng vô hình nâng đỡ vậy. Sau đó liền thấy từng đạo từng đạo Thần hà trong chiến trường không ngừng ba động, phốc phốc phốc quán nhập thiên không, không ngừng bay về phía Bạch Thục Nguyệt.

Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, nhất thời muốn xuất thủ ngăn cản, nào ngờ Tân Hỏa đã vội vàng nói:

- Không nên cử động! Cơ duyên của cô nàng này đã tới! Tàn hồn của Bạch Hầu vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, cảm ứng được tộc nhân của chính mình tới đây, hắn đang truyền thụ sở học cùng sở ngộ của chính mình cho nàng!

- Tàn hồn của Bạch Hầu?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, không xuất thủ ngăn cản nữa. Chỉ thấy khắp nơi trong chiến trường là từng đạo từng đạo Thần hà bay tán loạn, xinh đẹp lộng lẫy, không ngừng bay tới tiến nhập mi tâm của Bạch Thục Nguyệt. Trên thi thể của Bạch Hầu phiêu phù một tôn Thần Nhân Bạch Trạch tàn phá không chịu nổi, đang ở xa xa nhìn về phía này.

Tôn Thần Nhân kia đang dần dần tiêu tán, hẳn chính là tàn hồn của Bạch Hầu. Linh của hắn đã bị triệt để hủy diệt, cho dù Bạch Trạch thị có tế tự hắn cũng không có tác dụng gì. Mẫu Hoàng tồn tại bậc này tuyệt đối có được thủ đoạn phá hủy Linh của hắn. Bất quá, hắn vẫn còn có chấp niệm, chấp niệm giúp cho hắn giữ lại một điểm tàn hồn. Lúc này, tâm nguyện chưa dứt đã sắp sửa hoàn thành, bởi vậy tàn hồn cũng bắt đầu tiêu tán. Thần Minh chết trận giống như hắn vậy, căn bản không có khả năng đưa Linh của chính mình tiến vào trong Hư Không Giới được, bởi vì linh hồn của hắn đã tiêu tán.

Trong lòng Chung Nhạc thầm than một tiếng, nhìn về phía tàn hồn Bạch Hầu, cúi đầu thi lễ một cái. Bạch Hầu mặc dù là vì Bạch Trạch thị nên mới ngăn cản Côn Tộc, nhưng cũng đã cứu tính mạng của tất cả sinh linh trên Tổ Tinh. Nếu đám Côn Tộc này tiến vào Tổ Tinh, sợ rằng Tổ Tinh cũng sẽ đồng dạng với khỏa Tinh cầu trước mắt này, chỉ còn lại toàn Côn Tộc, không còn bất kỳ chủng tộc nào khác nữa.

Thần hà huyễn lệ không ngừng bay vọt tới, khí tức của Bạch Thục Nguyệt cũng càng lúc càng mạnh lên. Đột nhiên, Nguyên đan trong cơ thể nàng không tự chủ được bay ra. Chỉ thấy từng đạo từng đạo hào quang lạc ấn lên trên Nguyên đan. Khỏa Nguyên đan này đang không ngừng đề thăng, trở nên càng thêm viên mãn mượt mà. Tân Hỏa thở dài, nói:

- Vận may của cô nàng này quả nhiên thật lớn! Tàn hồn Bạch Hầu đang giúp nàng trọng luyện Nguyên đan, bù đắp chỗ thiếu hụt trong căn cơ của nàng!

Chung Nhạc cũng cảm giác được tu vi của Bạch Thục Nguyệt đang không ngừng tăng trưởng. Tàn hồn của một tôn Thần Hầu giúp nàng đúc lại Nguyên đan, chỗ tốt mang tới chính là to lớn không thể tưởng tượng. Chung Nhạc cũng có chút ước ao, trong lòng thầm nghĩ:

- Bạch Thục Nguyệt đạt được truyền thừa của Bạch Hầu, đã định trước sẽ trở thành Tông chủ đời tiếp theo của Bạch Trạch thị! Nàng vốn dĩ đã cách Pháp Thiên Cảnh không xa, lần này sau khi đúc lại Nguyên đan, sợ rằng không được mấy ngày sẽ có thể đột phá, tiến vào Pháp Thiên Cảnh rồi. Cộng thêm nàng đạt được truyền thừa của Bạch Hầu, công pháp cấp Thần Hầu, sợ rằng nàng sẽ nhảy một cái trở thành một trong những tồn tại mạnh nhất trong Pháp Thiên Cảnh!

Đây là cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cho dù trong lòng Chung Nhạc có ước ao, nhưng cũng không ghen tỵ. Cơ duyên này là thuộc về Bạch Thục Nguyệt, thuộc về Bạch Trạch thị. Hơn nữa, Chung Nhạc cũng có con đường riêng của mình, từng bước một tu luyện, từng bước một trưởng thành. Hắn tự tin chính mình tiến vào Pháp Thiên Cảnh cũng tuyệt đối không yếu hơn Bạch Thục Nguyệt chút nào.

Qua một lúc lâu sau, tàn hồn của Bạch Hầu hoàn toàn tiêu tán, đám Thần hà càng lúc càng ít. Sau khi một đạo Thần hà cuối cùng chui vào mi tâm Bạch Thục Nguyệt, nàng thiếu nữ Bạch Trạch thị này từ không trung rơi xuống, cặp mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ vậy. Sau một lúc lâu, cặp mắt nàng mở ra, trong tròng mắt ẩn chứa Thần hà lượn lờ. Chung Nhạc mỉm cười nói:

- Chúc mừng Thục Nguyệt sư tỷ!