Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 599: Loạn chiến bùng nổ (1)




Tu Đà Di tiếp tục lẩm bẩm:

- Tên gia hỏa này chính là cố ý dụ dỗ hắn xuất thủ đánh lén chính mình, cố ý để cho hắn phạm sai lầm. Đối mặt cùng giao phong với cường giả bậc này thật sự là một chuyện rất may mắn, chuyện thiên đại may mắn! Tuyệt đối sẽ vô cùng kích thích, kích thích ta phát huy ra toàn bộ tiềm năng. Không cho phép ta có nửa điểm sai lầm! Câu nói căng căng thẳng thẳng như đi trên băng mỏng, chính là cái đạo lý này!

Toàn thân Tu Vô Cực run rẩy, đồng thời cũng cảm giác sâu sắc may mắn. Trước đây, hắn cũng đã từng giao phong qua với Chung Nhạc. Nói là giao phong, nhưng thật ra là bị Chung Nhạc đè ra đánh một trận. May mà Ma công của hắn thâm hậu, nhờ vậy mới có thể thoát được một mạng.

Hắn vốn dĩ còn canh cánh trong lòng đối với chuyện chính mình bị Chung Nhạc đánh trọng thương. Cho rằng lúc đó là do Chung Nhạc đánh lén, nên chính mình mới bị thất bại thê thảm như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cho dù Chung Nhạc không đánh lén, đoán chừng chính mình cũng sẽ thất bại thảm hại như vậy, thậm chí còn thảm hại hơn nữa. Nói không chừng thậm chí còn bị Chung Nhạc giết chết giống như vừa rồi làm thịt Kỳ Liên Phong vậy.

- Khi đối chiến với hắn, ngay cả nửa điểm sai lầm cũng không thể xuất hiện. Bằng không, tuyệt đối sẽ bị hắn giết chết. Đây là tiêu chuẩn cảnh giới gì?

Trong lòng Tu Vô Cực có chút mờ mịt. Hắn mặc dù là Cự bá trong Ma Tộc, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này. Trong chiến đấu, kẻ nào có thể ngay cả nửa điểm sai lầm cũng không xuất hiện? Khi xuất hiện một tia sai lầm, nhiều nhất chỉ là bị đối thủ đè xuống hạ phong mà thôi, đợi khi đối thủ phạm phải sai lầm sẽ có thể đảo ngược tình thế, nghịch tập trở lại. Đây mới là một trận chiến đấu a?

- Sợ rằng chỉ có Thần Ma mới có thể làm được nửa điểm sai lầm cũng không xuất hiện a? Lẽ nào đây là tâm cảnh Thần Ma sao?

Trong lòng hắn có chút sợ hãi.

- Tâm cảnh Thần Ma?

Xung quanh hắn, đám người Tu Đà Di, Khoa Phụ Đỉnh, Thường Khanh đều nhất thời trong lòng nghiêm nghị, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Đám người Xích Tuyết, Phù Tư Hương đang lúc giao phong cũng dần dần dừng tay, kinh nghi bất định nhìn về phía Chung Nhạc. Ánh mắt bọn họ khi thì rơi xuống trên người Chung Nhạc, khi thì rơi xuống trên thi thể của Kỳ Liên Phong đang nằm trên mặt đất.

- Đối thủ cường đại!

- Luyện Khí Sĩ Nhân Loại biến thái!

- Gia hỏa cực độ nguy hiểm!

- Cái tên này nhất định là đã uống được thuốc gì mới mạnh mẽ khủng bố như vậy a?

- …

Ngay cả Xích Tuyết, trong lòng cũng có chút kinh nghi bất định. Chung Nhạc có thể trong khoảnh khắc vừa mới đối mặt đã chém giết một đại cao thủ đẳng cấp như Kỳ Liên Phong vậy, thật sự là mạnh mẽ tới mức không thể tưởng tượng nổi. Chung Nhạc lúc này mang tới cho nàng một loại ý cảnh vị đạo siêu việt Cực cảnh.

Cực cảnh có thể khiến cho thực lực của một Luyện Khí Sĩ trở nên siêu nhiên, bao trùm trên những Luyện Khí Sĩ bình thường khác. Luyện thành Cực cảnh càng nhiều, thực lực của Luyện Khí Sĩ cũng sẽ càng mạnh hơn. Xích Tuyết đã tu thành sáu đại Cực cảnh, mà Chung Nhạc chỉ mới tu thành năm đại Cực cảnh mà thôi. Tu vi thực lực của Xích Tuyết vốn dĩ còn mạnh hơn hắn một chút. Thế nhưng hiện tại, nàng cảm thấy chính mình đã có chút không bằng được Chung Nhạc.

Chưa luyện thành Cửu Chuyển Nguyên Đan, làm sao có thể siêu việt được nàng? Chỉ có một giải thích duy nhất, đó chính là siêu việt Cực cảnh! Như thế nào siêu việt?

Xích Tuyết nhất thời lâm vào suy tư:

- Lúc hắn tao ngộ Khoa Phụ Đỉnh, thực lực của hắn hẳn là không phân cao thấp với ta, như thế nào thực lực hắn lại đột nhiên có sự tăng tiến lớn như vậy? Lẽ nào hắn đã ăn được Bàn Đào Thần Quả trên Mẫu Thụ ở chỗ của Bàn Đào Mẫu Thụ? Chỉ có một lời giải thích này mà thôi! Bất quá, Bàn Đào chỉ là Thần dược có tác dụng đề thăng thọ nguyên mà thôi. Tựa hồ chưa nghe nói có thể đề thăng thực lực và tu vi a? Chẳng lẽ, Bàn Đào Thần Quả trên Bàn Đào Mẫu Thụ bất đồng với Bàn Đào trên những cây Bàn Đào Thần Thụ khác, có tác dụng đề thăng tu vi trên diện rộng, khiến cho tu vi thực lực Luyện Khí Sĩ đạt tới cảnh giới siêu việt Cực cảnh sao?

Đột nhiên, có người chợt thấp giọng nói:

- Không thể lưu lại kẻ này a! Nơi nào có mặt hắn, sợ rằng chúng ta đều chỉ là làm nền cho hắn mà thôi. Trong bầu trời đêm, sáng chói nhất chính là mặt trăng. Ở bên cạnh mặt trăng, những ngôi sao khác tuyệt đối là ảm đạm không chút ánh sáng…

Trong lòng mọi người nhất thời nghiêm nghị. Trên không trung quần tinh rực rỡ, nhưng vầng minh nguyệt vừa ra, quang mang của quần tinh liền sẽ bị che khuất mất, ảm đạm không chút ánh sáng. Chung Nhạc và bọn họ chính là minh nguyệt và quần tinh. Có vầng minh nguyệt Chung Nhạc này, cho dù đám quần tinh bọn họ có dốc hết khả năng nở rộ quang minh như thế nào đi chăng nữa, chỉ sợ cũng đều là kết cục ảm đạm thất sắc.

Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng, thế công thoáng chậm lại. Hai người Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu vội vàng lui nhanh về phía sau, không dám lại tái chiến. Hai vị Cự bá từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lại khặc khặc ho ra máu, sắc mặt vẫn còn hoảng sợ.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, cảm ứng được ánh mắt của đám cường giả xung quanh đều đang nhìn về phía hắn. Không ít cường giả còn mơ hồ lộ ra sát cơ. Những sát cơ này chính là nguyên nhân khiến cho thế công của hắn chậm lại. Nếu hắn vẫn tiếp tục không chút cố kỵ xuất thủ với Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu, tất nhiên sẽ để cho đám cường giả động sát cơ với hắn kia có cơ hội để thừa dịp, ngược lại sẽ khiến cho chính mình rơi vào tình huống bị động.

Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu vừa mới thối lui về phía sau, cơ nhục toàn thân hắn lập tức trầm tĩnh lại, toàn thân đứng thẳng, tự có một loại khí tượng nguy nga vững chãi. Cùng lúc đó, sáu đạo quang luân đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh sau đầu hắn chợt thả chậm lại. Sáu đạo quang luân từ từ chuyển động, có một loại ý vận khác biệt.

Trong mơ hồ, mọi người nhìn thấy trong quang luân sau đầu hắn hiện ra từng đạo từng đạo hoa văn phức tạp. Mọi người tựa hồ nhìn thấy có hư ảnh Thần Ma xuất hiện trong đó, lại mơ hồ có thanh âm tế tự từ trong sáu đạo quang luân truyền ra. Tựa hồ đạo hư ảnh Thần Ma kia đang tế tự sáu đạo quang luân của hắn.

Chung Nhạc từ cực động biến thành cực tĩnh, trang nghiêm giống như Thần Minh vậy, uy nghiêm giống như Ma Thần vậy.

Rất nhiều cường giả bốn phía vốn dĩ rục rịch muốn xuất động, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất thủ, nhưng trong lúc bất chợt phát hiện Chung Nhạc tại khoảnh khắc này đã trở nên không thể phá vỡ, giống như thương thiên vậy. Ai có thể xuất thủ với thương thiên chứ? Hắn đứng ở nơi đó, bất luận là trước mặt hay là sau lưng, hoặc là hai bên trái phải, hết thảy đều không cấp cho người khác cơ hội để xuất thủ, không tìm được nửa phần sơ hở.

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên không trung, khẽ lẩm bẩm:

- Hóa ra ta đã cường đại như vậy rồi! Ta đã cường đại như vậy rồi a…

Hắn từ tĩnh chuyển sang động, nhưng đám cường giả bốn phía vẫn không tìm được bất kỳ sơ hở nào. Đã không tìm được sơ hở, kẻ nào cũng không thể dự liệu được, tùy tiện công kích sẽ đối diện với đả kích trình độ nào của Chung Nhạc. Bởi vậy, kẻ công kích đầu tiên tuyệt đối sẽ bị trọng thương, thậm chí còn có khả năng bỏ mình.

Đột nhiên, Thường Khanh chợt lên tiếng:

- Hắn đã bị thương! Vừa rồi giao phong với Kỳ Liên Phong, Nguyên đan của hắn đã bị thương! Kỳ Liên Phong đã đánh bị thương Nguyên đan của hắn, xuất hiện rất nhiều vết rách!

Chung Nhạc quay đầu lại, nhìn về phía Thường Khanh, mỉm cười nói: