Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 610: Thiên la địa võng (2)




Thần Ma đánh nhau, bọn họ ở giữa nhất thời gặp tai ương. Nhất thời có kẻ tránh né không kịp, bị một đạo dư ba thần thông trực tiếp ma diệt thành tro, Thần dược trong Bí cảnh Nguyên thần cũng biến thành một đống tro tàn. Những Luyện Khí Sĩ gặp nạn như vậy cũng không ít, các Thần Ma thật sự quá cường đại, đối mặt với Thần Ma, chỉ bằng vào khí thế thôi cũng đã có thể hoàn toàn nghiền ép bọn họ rồi.

Đột nhiên, một gã Luyện Khí Sĩ Ma Tộc đang lúc di động chợt thân bất do kỷ bay ngược về phía sau, bị kéo vào chiến cuộc giữa một tôn Thần Minh và một tôn Ma Thần, không kịp kêu lên tiếng nào đã bị nghiền nát thành tro.

- Đệ tử của ta!

Khuôn mặt tôn Ma Thần kia vặn vẹo dữ tợn, kêu lên một tiếng đau đớn, vươn tay nắm lấy một thanh Ma Thần binh. Gã Luyện Khí Sĩ Ma Tộc kia chính là đệ tử của tôn Ma Thần này. Hắn giao phong với đối thủ, thực lực không địch lại, lập tức triệu hoán Ma Thần binh của chính mình. Mà kiện Ma Thần binh của hắn chính là giao cho gã đệ tử này, bị gã đệ tử này thu vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Hắn triệu hồi Ma Thần binh, kể cả gã đệ tử này cũng đồng thời bị triệu tới, ngược lại đã hại tính mạng của đệ tử chính mình.

Đột nhiên, lại có thêm mấy gã Luyện Khí Sĩ nữa bị triệu hồi vào trong chiến cuộc của Thần Ma, lập tức bị đánh thành tro bụi, chết oan chết uổng.

Chung Nhạc rợn cả tóc gáy, vội vàng lấy Quỳ Long Thần Cổ ra, lại lấy cây đèn đồng ra, dự định giấu Quỳ Long Thần Cổ vào trong cây đèn đồng. Đột nhiên, Quỳ Long Thần Cổ chợt chấn động một cái, mang theo toàn thân hắn bay lên, bay về phía một tôn Thần Minh Quỳ Long. Chung Nhạc vội vàng buông tay ra, thân thể lóe lên một cái, đã biến thành một con Quỳ Long, một chân nhảy nhảy nhót nhót, điên cuồng phóng chạy ra xa.

Tôn Thần Minh Quỳ Long kia chính là chủ nhân của Quỳ Long Thần Cổ, hắn vừa mới triệu hồi Quỳ Long Thần Cổ, trong lúc bận rộn liếc mắt nhìn về phía Chung Nhạc một cái, trong lòng vui vẻ:

- Quỳ Long Tử quả nhiên vẫn còn sống, không hổ là đệ tử của ta! Hửm? Bộ dáng tiểu tử này tựa hồ có chút không quá giống so với trước đây, lẽ nào ở trong Quy Khư đã ốm đi một vòng sao?

Hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Chung Nhạc, không nhìn thấy chính diện. Nếu nhìn thấy chính diện, tôn Thần Minh này nhất định sẽ vứt bỏ đối thủ, trực tiếp giết chết Chung Nhạc ngay tại chỗ.

Rất nhiều Luyện Khí Sĩ nhao nhao đào tẩu, thật không dễ dàng mới chạy ra khỏi phạm vi trấn áp của Thần uy Ma uy, lập tức thôi động pháp lực, gia tốc rời đi. Tây Vương Mẫu và A Đà Thiên Chủ vẫn như cũ giằng co ở xa xa, mặc cho các lộ Thần Ma bộ hạ tranh phong, bọn họ cũng không có xuất thủ.

- Tiểu bối các tộc, không nên bỏ chạy quá xa! Nếu bị thất tán trong tinh không, chính mình lạc mất, bất luận Thần Ma nào cũng không cứu được các ngươi!

Lúc này, thanh âm của A Đà Thiên Chủ đột nhiên vang lên, ở trong chân không vẫn như cũ ầm vang như sấm, truyền vào trong tai đám người Chung Nhạc, Tu Đà Di đang lúc phi độn bỏ chạy.

Chung Nhạc nhanh chóng hội hợp với Xích Tuyết, quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy thiếu niên Thiên Ngô đâu cả. Đúng lúc này, thanh âm của A Đà Thiên Chủ đã truyền tới. Xích Tuyết nói nhanh:

- A Đà Thiên Chủ nói không sai! Chúng ta không thể bay loạn khắp nơi, nếu chạy lạc ở trong tinh không, đó chính là cách cái chết không xa!

Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía, nhãn tình nhất thời sáng lên. Hắn nhìn thấy cách đó không xa có một khỏa Tinh cầu nham thạch, cách bọn họ ước chừng mấy ngàn vạn dặm, lập tức nói:

- Chúng ta tới đó tránh một chút đi! Đợi trận đại chiến Thần Ma này qua đi, lại dùng khỏa Tinh cầu này làm cầu nối, trở về Côn Lôn Cảnh!

Xích Tuyết gật đầu:

- Cho dù về tới bên ngoài Côn Lôn Cảnh, chúng ta cũng không thể trực tiếp tiến vào Côn Lôn Cảnh. Lôi tầng thuần dương của Côn Lôn Cảnh ta có độ dày kinh người, tự tiện xông vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Sau khi tới nơi đó, chỉ có thể dừng lại trên một mặt trăng, đợi người tới tiếp đón!

- Tới khỏa Tinh cầu kia rồi hãy nói tiếp!

Hai người nhanh chóng bay về phía khỏa Tinh cầu kia. Cùng lúc đó, rất nhiều Luyện Khí Sĩ khác, bất luận là Thần Tộc hay là Ma Tộc, đều nhao nhao bay về phía khỏa Tinh cầu nham thạch kia. Tất cả bọn họ đều muốn chạy tới nơi đó tránh nạn, bằng không, nếu lạc đường ở trong tinh không, tất cả bọn họ cũng đều sẽ chết, không có bất cứ cơ hội nào. Dù sao, không khí trong Bí cảnh Nguyên thần cũng không thể kiên trì thời gian quá lâu.

Phi hành trong chân không không có bất kỳ lực cản nào, đám người bay đi càng lúc càng nhanh hơn, tốc độ so với ở trong Côn Lôn Cảnh còn nhanh hơn gấp trăm lần. Bởi vậy, khoảng cách mấy ngàn vạn dặm mặc dù rất xa, nhưng với tốc độ của bọn họ, không bao lâu sẽ có thể tới nơi.

Phi hành trong chân không cũng cần có kỹ xảo. Bởi vì không có không khí, nên cánh chim cũng không có bao nhiêu tác dụng, không thể mượn lực được, chỉ có thể dựa vào pháp lực thi triển thần thông phi hành.

Chung Nhạc biến thành Tam Túc Kim Ô, dưới cánh chim phủ đầy lôi hỏa, mượn lực lượng lôi hỏa phi hành, giống như một vầng mặt trời. Xích Tuyết thì biến thành một con Bạch Hổ, gào thét phóng chạy.

Mà ở xa xa, từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ của hai tộc Thần Ma đều có thủ đoạn thần thông của chính mình, nhao nhao xuyên qua trong chân không, tốc độ phi hành cực nhanh. Tốc độ nhanh nhất chính là hai người Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu. Bọn họ trực tiếp thân hóa Đại Côn ngàn dặm, ở trong chân không du động như cá gặp nước, tốc độ nhanh tới kinh người.

Đám người cách khỏa Tinh cầu nham thạch kia càng lúc càng gần, ai nấy đều nhao nhao thả chậm tốc độ, chuẩn bị đáp xuống. Chung Nhạc cũng thu liễm cặp cánh, đẩy đám lôi hỏa về phía trước, nhằm chậm lại tốc độ di chuyển.

- Kỳ quái! Sao A Đà Thiên Chủ lại có lòng tốt chỉ điểm cho chúng ta, nói cho chúng ta biết không thể bay loạn trong tinh không?

Trong lòng hắn đột nhiên lóe lên ý niệm này. Lúc này, hắn cũng đã đáp xuống, chân đạp trên mặt đất. Mà Xích Tuyết ở bên cạnh cũng đã đáp xuống. Đám Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma còn lại cũng nhao nhao hạ xuống đất, đi tới trên khỏa Tinh cầu nham thạch băng lãnh này. Dần dần, đám Luyện Khí Sĩ tốc độ chậm hơn ở phía sau cũng lần lượt chạy tới, nhao nhao đáp xuống.

- A Đà Thiên Chủ nói cho chúng ta biết không thể bay loạn trong tinh không, chẳng lẽ là muốn dẫn tất cả chúng ta tới trên khỏa Tinh cầu này?

Chung Nhạc đột nhiên rợn cả tóc gáy, vội vàng chụp lấy tay của Xích Tuyết, quát lớn:

- Đi mau!

Lời nói của hắn vừa mới khỏi miệng, đã nghe thanh âm nổ vang ầm ầm truyền tới. Một ngọn núi cao khổng lồ phía trước chợt nổ tung, một tôn Ma Thần phá vỡ núi cao xuất hiện trên Tinh cầu nham thạch, uy năng Ma Thần quét ngang bốn phương tám hướng, cười ha hả nói:

- Đi? Đi chỗ nào? A Đà Thiên Chủ để ta đợi các ngươi ở chỗ này đã lâu!