Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 630: Kỳ vọng




Cảnh tượng này vô cùng khủng bố, Thập Vạn Đại Sơn chiếm diện tích mười vạn dặm, cương vực còn hơn Đại Hoang, vậy mà bị hai món thần binh hoàng cấp hủy diệt hoàn toàn!

Nếu đòn công kích này đánh xuống Đại Hoang thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ e cả Đại Hoang sẽ bị san thành bình địa, bất cứ sinh vật nào cũng không thể sống sót nổi!

Kiếm quang và tiếng tù và tấn công không có gì khác biệt, ngay cả Sư Đà Đại Tôn cũng bị kiếm quang đánh trúng. Vị ma thần ba đầu này rơi đầu, biến thành các đạo linh quang rồi lại tụ lại với nhau.

Hắn không có hình thể thật sự, chỉ là ma linh mà nguyên thần biến thành sau khi nhục thân chết. Chỉ cần tế tự là sẽ bất diệt, muốn tiêu diệt được hắn gần như là không thể.

Nhưng cho dù hắn là ma linh thì cũng bị trọng thương, thực lực tổn hại rất lớn.

Sư Đà Đại Tôn gầm lên phẫn nộ, Ma Thần Ẩu mà hắn để lại chỉ là công cụ chơi của hắn khi hạ giới, vì thế hoàn thành nguyện vọng chỉ là việc tiện thể. Hai lần hạ giới trước rất bình an, rất vui vẻ, không ngờ lần này lại vấp phải đá lớn như vậy, gặp hẳn một tên biến thái như Bích Tà Thần Hoàng.

Không chỉ có tên biến thái là Bích Tà Thần Hoàng mà còn có linh của các thần tộc khác mang theo trấn tộc chi bảo!

Hắn không có thần binh thần ma binh đẳng cấp đó, luận thực lực tương đương với Hạ Hầu, nếu có ma thần binh thì không đến nỗi thê thảm như vậy.

Chỉ là, trong Hư Không Giới thì ma thần binh không thể tồn tại được vì thế giờ hắn là kẻ yếu nhất, liên tục bị công kích khiến hắn bực tức không thôi.

Mà bề mặt của những món trấn tộc thánh khí như Bát Long Trấn Thiên Phu, Bàn Long Kiếm cũng xuất hiện những vết nứt kinh tâm động phách, là bị thanh thần kiếm và tiếng tù và chấn động mà thành.

Cũng may những món bảo vật này là thánh khí trấn tộc, thần binh thần ma binh cấp thần tộc, tốt xấu cũng có khả năng kháng cự, nhưng đối mặt với hai món thần binh hoàng cấp kia cũng khó tránh việc bị áp chế, uy năng tổn hại.

- Linh mạnh nhất mà Bích Tà Thần Hoàng luyện, hình như sắp thành hình rồi…

Chung Nhạc dựa vào thần nhãn nhìn thấy Bích Tà Thần Hoàng mở xương sườn lộ ra sáu cây thánh linh. Sáu cây thánh linh đang tối dần, năng lượng của thánh lượng đang liên tục cung cấp cho đại não của hắn.

Rõ ràng vị Thần Hoàng này còn chưa hồi sinh, mà là linh hồn hắn vào trong chân thân kiếp trước của hắn, đối đầu với thần kiếm đột nhiên tới.

Có lẽ hắn rất bất ngờ khi thấy một thanh thần kiếm hoàng cấp tấn công.

- Trước kia có lẽ Bích Tà Thần Hoàng chỉ để linh của mình ra tay đối phó với linh của mấy người Hạ Hầu, định bắt họ để luyện hóa. Phong Hiếu Trung dẫn theo linh của Sư Đà Đại Tôn cũng chỉ gây thêm cho hắn chút phiền phức.

Chung Nhạc suy nghĩ:

- Nhưng với thực lực của hắn cũng có thể trấn áp luyện hóa, không cần dùng tới chân thân khi còn sống. Còn khi thần kiếm tới thì hắn buộc phải dùng chân thân mới đối kháng được. Dùng thân thể Thần Hoàng tiêu hao chắc chắn sẽ rất lớn!

Thần kiếm và tù và giao chiến trên bầu trời Thần Đình, Long tộc ngũ tổ bị tiếng tù và đánh tan thành những đạo linh quang, rồi tụ lại. Côn Hầu, Ma Hầu, Hạ Hầu những vị thần linh ma linh này thì tan ra trong kiếm quang.

Họ cũng là linh, không có nhục thân, cho dù bị tan rã cũng không phải chịu công kích mang tính hủy diệt. Đây cũng lý do tù và và thần kiếm không nhằm vào họ. Nếu hai món thần binh này nhằm vào họ thì cho dù là linh cũng khó lòng thoát chết.

Cho dù vậy, thực lực tổn hại cực lớn cũng là việc khó tránh, thậm chí ngay cả hồn quang của họ cũng không khỏi ảm đạm, hồn phách bị tổn hại nhiều.

Hồn phách là phần quan trọng nhất của họ, nếu hồn phách tử vong thì hồn bay phách tán, chỉ còn lại linh, linh không có bất cứ ý thức gì chỉ có thể tế tự để điều khiển.

Lão tổ Thần Hầu của các tộc run rẩy, càng chiến càng sợ hãi, hồn phách liên tục bị trọng thương. Đột nhiên Ma Hầu biến thành các đạo linh quang, mang theo các món thánh khí tả tơi đi cuồng bay đi.

- Đi thôi, nhân lúc thanh quái kiếm đó giữ chân Bích Tà Thần Hoàng, chúng ta mau rút lui!

Ma Hầu vừa đi, Hiếu Mang lão tổ lập tức điều khiến nhục thân tàn tạ của mình chạy lao đi, liên tục ngã dúi dụi, chạy như cuồng phong về Hiếu Mang Thần Miếu, lão thẳng vào trong núi trốn đi.

Linh hồn của lão bay thẳng lên mặt trăng, chui vào trong đó:

- Có đánh chết ta cũng không ra nữa!

Năm vị lão tổ cũng quay người bỏ chạy, Hạ Hầu, Côn Hầu nhìn nhau, cũng rút lui, mỗi người đều cuống cuồng bỏ chạy. Hạ Hầu trở về Thiên Hầu Cung, nghĩ một lúc lại cảm thấy không ổn lắm, lập tức từ Thiên Hầu Cung vào Hỏa Đô Thành, chui vào trong Tiểu Hư Không.

Côn Hầu thì từ truyền tống đại trận truyền tống tới Mộc Diệu Tinh, chui xuống trốn trong đại dương trên Mộc Diệu Tinh.

Những thần linh ma linh này đề đã chạy xa, chỉ còn lại Sư Đà Đại Tôn.

Hắn cũng muốn rời khỏi đây trở về Hư Không Giới nhưng bầu trời cũng bị vỡ vụn, hắn có thể chạy đi đâu?

Không có thần binh ma thần bình trong tay, hắn bị thương nặng nhất.

Sư Đà Đại Tôn hận tới nghiến răng nghiến lợi:

- Tên khốn kiếp triệu hoán ta, nếu ta mà bắt được nhất định sẽ băm thây ngươi thành trăm mảnh. Đem ngươi tới Hư Không Giới từ từ bào chế ngươi cho ngươi vạn vạn năm cũng không chết được.

Vào khoảnh khắc hắn bị triệu hoán, Phong Hiếu Trung liền nhấc chân bỏ chạy để lại hắn ở đó. Giờ Sư Đà Đại Tôn mới biết mình đã bị tên tiểu tử đó cố tình ám toán!

Vì không có ma thần binh, thực lực của hắn yếu nhất, muốn thoát khỏi uy năng của thần kiếm và tù và kia là cực kỳ khó khăn.

Thần kiếm và tù và liên tục gây trọng thương cho hồn phách của hắn khiến uy lực khi ra tay của hắn càng ngày càng yếu.

Sư Đà Đại Tôn nghiến răng, cố gắng bỏ chạy về Thần Đình, xung quanh đất nước gió lửa cuồn cuộn, càng ngày càng cuồng bạo khiến bước tiến của hắn gặp khó khăn. Hơn nữa dư uy của thần kiếm và tù và truyền tới càng khiến hắn đã thương còn thương nặng hơn.

Một lúc lâu sau cuối cùng Sư Đà Đại Tôn cũng chạy ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đang định thở phào thì thấy nam tử trung niên đã triệu hồi hắn đang đứng phía trước cách hắn không xa.

- Một vị Thần Hầu, ma thần linh cấp thần hoàng…

Phong Hiếu Trung lộ vẻ cuồng nhiệt, mắt sáng rực, lầm rầm nói:

- Có lẽ có thể cho ta nghiên cứu một thời gian. Ha ha ha..

Trên bầu trời Tây Hoang Thập Vạn Đại Sơn, chỉ còn lại thần kiếm và tù và vẫn đang quyết chiến.

Còn Thập Vạn Đại Sơn thì đã thành tuyệt địa hoàn toàn!

Tây Hoang Thần Đình trước kia, vô số thần cung thần điện cũng đã sụp đổ, tan thành tro bụi.

Trận chiến này khiến mọi tòa thần miếu, mọi ngọn thần sơn, mọi thần linh, mọi thần ma tại thế đều run rẩy sợ hãi trốn đi không dám thò mặt ra nữa.

Còn những thần binh được tế tự cúng bái trong thần miếu các thần tộc thì lúc này yên ắng, không còn phản ứng kịch liệt như trước. Cho dù là hững món thần binh này dường như cũng đang gặp áp chế vô hình, căn bản không dám cũng không thể lộ diện!

Uy năng của thần binh hoàng cấp trấn áp đương thế, giống như hai vị Thần Hoàng đang chiến đấu, lẽ nào những thần ma, thần linh và thần binh kia lại có thể tham dự?

Chung Nhạc từ xa quan sát trận chiến, thấy uy năng của thần kiếm càng ngày càng mạnh, dần dần trấn áp được tù và, tạo ra thêm nhiều vết thương trên ngừoi Bích Tà Thần Hoàng hơn.

Còn sáu cây thánh linh trong ngực Bích Tà Thần Hoàng cũng càng ngày càng tối lại, đột nhiên thần kiếm rung lên, cắm xuyên qua ngực hắn.

- Sắp phân thắng bại sinh tử rồi sao?

Chung Nhạc giật mình.

Bên ngoài Lục Đạo Giới có Tổ Tinh, các Lục Đạo Giới lớn nhỏ khác nhiều như cây trong rừng, mỗi tòa Lục Đạo Giới đều có sáu dải Ngân Hà tinh hệ, bên trên tất cả Lục Đạo Giới chính là Tử Vi Đế Tinh.

Đây chính là nơi ở của vạn thần, của Thiên Đế. Ba nghìn Lục Đạo Giới, thánh địa mà vô số thần ma cùng hướng tới.

Làn sóng màu kim lan tỏa khắp biển mây, thần cung chói lòa nhiều vô kể.

Đây là Nhân Hoàng Cung, nơi ở của Nhân Hoàng.

Ba nghìn Lục Đạo Giới, có vô số chủng tộc, nhân tộc là một trong số đó. Hoàng của nhân tộc thời này xuất thân Khôi Hòe thị, gọi là Nông Hoàng, tay cầm một cây roi Giả Tiên dạy nhân tộc ở ba nghìn Lục Đạo Giới trồng chọt, sinh sôi.

Hôm nay, kim vân cuồn cuộn, tiếng long ngâm kéo dài không ngớt, tám cong thượng cổ kim long kéo một cỗ bảo loan từ xa bay vào lãnh địa của Nhân Hoàng Cung.

Nóc cỗ xe cao vun cút, bên dưới có thần nữ ca múa vây quanh một vị vương quân mặc áo bào tím vô cùng vui vẻ.

- Nông Hoàng, gia ta Đế Quân xin gặp.

Cỗ xe vào trong Nhân Hoàng Cung, quân vương trên xa đứng dậy nói lớn:

- Gia ta Đế Quân nói, nếu tha được thì tha, nếu ngươi giết Bích Tà, khi ngươi già không sợ sẽ có người sau mùa thu tính nợ, tiêu diệt nhân tộc các ngươi hay sao?

Trong Nhân Hoàng Cung một mảng tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, một giọng nói già nua vọng ra:

- Ta biết rồi. Ngươi trả lời Đế Quân, nói ta sẽ không quá đáng, nhưng nhân tộc trên Tổ Tinh thì các tộc khác không được phép động tới.

- Đa tạ Nông Hoàng!

Vị quân vương áo bào tím kia ngồi xuống, lại tiếp tục ca múa, cho cỗ xe đi.

- Vị Nhân Hoàng này, tính mệnh không dài, nhưng chuyên tâm quản lý Tổ Tinh, sao biết thiên hạ đại thế?

Quân vương mặt áo bào tím nhìn hoàng cung nhân tộc, lắc đầu:

- Thất thế chính là thất thế. Phượng hoàng thất thế không bằng con gà. Muốn vực dậy lần nữa đâu có dễ? Lão già rồi, còn muốn đảo ngược thế cờ nhưng không nghĩ khi còn trẻ khỏe không đủ sức, già rồi thì làm được gì?

Một vị thần nữ cười:

- Nhân Hoàng có dự định gì?

- Hắn đương nhiên là muốn chiếm cứ Tổ Tinh, mong muốn bồi dưỡng ra một vị Thiên Địa từ Tổ Tinh, có thể sánh với Thiên Hoàng Địa Hoàng, tái hiện lại vinh quang ngày xưa.

Quân vương áo bào tím lắc đầu, cười:

- Cuối cùng cũng chỉ là kỳ vọng xa xỉ mà thôi.

Trên Tổ Tinh, thanh thần kiếm cắm vào nhục thân Bích Tà Thần Hoàng đột nhiên rung chuyển, chém nát nhục thân Bích Tà Thần Hoàng.

Nhục thân Bích Tà Thần Hoàng nổ tung, đột nhiên một đạo thần quang quấn quanh bảo vệ một thiếu niên bay ra từ trong cái đầu lâu vỡ ra.

Tù va phát ra tiếng liên tục chấn động không gian để ngăn chặn sự truy sát của thần kiếm.

Nhưng thanh thần kiếm không truy sát mà biến thành thần quang bay về Kiếm Môn. Kiếm quang lướt qua, thần kiếm càng ngày càng nhỏ, đột nhiên lao xuống, keng một tiếng cắm xuống ngay cạnh chân khiến Phụ Bảo giật mình, vội vàng lùi về sau.

Nàng lùi, kiếm cũng di chuyển theo, luôn giữ một khoảng cách nhất định.

- Nhân Hoàng ban kiếm cho Hiên Viên. Phụ Bảo sư tỷ không cần lo lắng.

Thần nhãn của Chung Nhạc khép lại, cười nói.

Phụ Bảo đặt Tiểu Hiên Viên xuống. Tiểu Hiên Viên bi bô kêu chạy tới cầm chuôi kiếm kéo tới kéo lui. Thần uy của thanh kiếm tiêu tan dường như trở thành món binh khí bình thường, cho dù Tiểu Hiên Viên có cầm vào lưỡi kiếm cũng không bị thương.

- Lạ thật…

Chung Nhạc có phần khó hiểu:

- Bích Tà Thần Hoàng vẫn chạy mất, tại sao Nhân Hoàng không giết hắn?