Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 679: Hủy diệt (1)




Mười hai khỏa tiểu hành tinh càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng ngời, độ sáng đã vượt qua bất luận một ngôi sao nào khác trên không trung. Bọn chúng quả thật rất xinh đẹp, đẹp tới mức khiến cho người ta phải ngạt thở, khiến cho người ta mất mạng. Hàng ức hàng vạn Côn Tộc cũng không biết, đây là một màn cuối cùng mà bọn chúng có thể nhìn thấy trên đời này.

Mười hai khỏa tiểu hành tinh rơi vào trong tầng khí quyển của Côn Tinh. Khỏa tiểu hành tinh đầu tiên bắt đầu thiêu đốt hừng hực, mang theo sóng nhiệt khủng bố, lôi kéo cái đuôi lửa thật dài xâm nhập vào Côn Tinh. Khỏa Tinh cầu này quá lớn, phương viên khoảng chừng ngàn dặm. Vừa tiến vào tầng khí quyển của Côn Tinh không bao lâu liền đụng thẳng lên trên Côn Tinh.

Đại địa ầm ầm chấn động, đại thủy dâng trào ngập trời, hỏa diễm hừng hực bạo phát, cuồng phong thổi quét liệt hỏa cuồn cuộn. Trong mấy cái hô hấp, tràng đại hủy diệt này đã từ mặt trước Côn Tinh thổi quét tới mặt lưng Côn Tinh.

Trong cuồng phong thổi quét, từng đóa từng đóa Kén hoa Thi Thần to lớn khôn cùng ở mặt lưng Côn Tinh nhao nhao gãy rạp. Ngay sau đó, đại hỏa vô biên phóng vọt tới, thiêu đốt toàn bộ đám Kén hoa Thi Thần. Vô số đóa Hoa Trùng khổng lồ vặn vẹo giãy dụa bên trong liệt hỏa, cuối cùng toàn bộ đều bị đốt thành muội than.

Trên bề mặt Côn Tinh vốn cũng không có nước, nước đều bị giấu bên trong lớp vỏ mặt đất. Nhưng khỏa tiểu hành tinh này vừa đập xuống, đã đè ép đại thủy từ sâu bên trong vỏ đất trào ra. Hồng thủy ngập trời cao tới hơn mười dặm, gào thét cuộn trào mãnh liệt. Sóng nước thổi quét bốn phương tám hướng, lan tràn khắp nơi trên mặt đất.

Trên thiên không, từng khối từng khối đá lửa to lớn như núi rơi xuống như mưa, bao phủ khắp bề mặt Côn Tinh, khiến cho đám Côn Tộc may mắn còn sống sót kia cũng không chỗ để trốn. Không biết bao nhiêu Luyện Khí Sĩ Côn Tộc bị đập chết trong trận mưa đá lửa kia.

Đất, nước, gió, lửa nhất tề càn quét hủy diệt, tràng diện vô cùng đáng sợ!

Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc. Khỏa tiểu hành tinh thứ hai, thứ ba, thứ tư… vẫn còn đang tiếp tục lao xuống. Liên tục mười một khỏa tiểu hành tinh vẫn còn đang nối đuôi nhau mà tới.

Mà vào lúc này, đám Côn Thần và Mẫu Thần của Côn Tộc rốt cuộc cũng hoàn thành tế tự. Linh của Mẫu Hoàng bùng phát ra Thần uy hạo hạo đãng đãng, nhập chủ vào trong nhục thân Mẫu Hoàng. Cơ hồ cùng một khoảnh khắc, một trận chấn động kịch liệt truyền tới, khiến cho Mẫu Hoàng Điện ầm ầm chấn động, nghiêng ngã bấp bênh.

Vô số tôn Côn Thần, Mẫu Thần cả kinh thất sắc, vội vàng bay nhanh ra ngoài. Bọn họ còn chưa kịp xông lên mặt đất, đã thấy lớp đất đá ầm ầm biến hình, cự lực đè ép đại địa. Lực ma sát đốt chảy đất đá, biến thành từng dòng từng dòng nham tương cuồn cuộn, hoàn toàn chặt đứt đường đi của bọn họ.

Một tôn Côn Thần mạnh mẽ xông vào tầng nham tương đang vọt tới, ngay sau đó giống như trúng phải trọng kích, thổ huyết bay ngược trở về, đụng sập từng đầu từng đầu thông đạo. Đám Côn Thần, Mẫu Thần còn lại không khỏi hoảng sợ. Trong lòng đất Côn Tinh tràn ngập những thông đạo do Côn Tộc đào móc. Lúc này, đám nham tương đang dọc theo những đường thông đạo này chảy ngược xuống, phá hủy từng cái từng cái thành thị, thành trấn và Bộ lạc Côn Tộc ở dọc đường. Những nơi dòng nham tương đi qua, hết thảy đều bị hòa tan thành nham tương.

Cho dù có Luyện Khí Sĩ Côn Tộc cường đại không sợ hãi Địa Hỏa, thì cũng bị lực nghiền ép khủng bố ép chết.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một tôn Côn Thần giật mình nhìn một màn này, thất thanh cả kinh kêu lên:

- Là Thần Hầu, Thần Hoàng của Tổ Tinh tấn công chúng ta sao?

Loại uy năng này, căn bản không phải Thần binh, Ma Thần binh bình thường có thể làm được, cũng không phải Côn Thần, Mẫu Thần bình thường có thể làm được. Sợ rằng chỉ có tồn tại cấp Thần Hầu, Thần Hoàng mới có được chiến lực đáng sợ như vậy.

Ầm ầm!

Khỏa tiểu hành tinh thứ hai rơi xuống, chấn động càng kịch liệt hơn truyền tới, không ngừng đè ép về phía Địa Hạch, khiến cho rất nhiều Côn Thần không kịp xông lên mặt đất, chỉ có thể không ngừng phóng chạy về phía sâu bên trong Địa Hạch.

Oanh! Oanh! Oanh!

Từng khỏa từng khỏa tiểu hành tinh nhao nhao rơi xuống. Lúc này, toàn bộ mặt đất Côn Tinh đã bị thiêu đốt tan chảy. Cho dù là mặt lưng Côn Tinh trước giờ vốn vô cùng âm lãnh, lúc này cũng đã biến thành một mảnh biển lửa. Bề mặt Côn Tinh đã triệt để hóa thành một thế giới nham tương. Nham tương không ngừng chảy vào trong lòng đất, tan chảy hết thảy mọi thứ.

Chấn động và ba động vô cùng kịch liệt không ngừng đè ép về phía Địa Hạch, ép tới mức từng tôn từng tôn Côn Thần thổ huyết. Chỉ vẻn vẹn bốn khỏa tiểu hành tinh, đã oanh kích Côn Tinh tới mức cơ hồ muốn triệt để tan chảy.

Nhưng ngay lúc này, bên trong Địa Hạch, tôn Mẫu Hoàng to lớn khôn cùng kia đột nhiên mở mắt ra. Vô số con mắt kép trên nhục thân nhao nhao chuyển động. Tiếp theo, cái miệng sắc bén vô cùng đáng sợ bỗng nhiên từ trên Tổ Tinh thu hồi trở lại. Từng sợi từng sợi xúc tu xuyên qua mặt đất đang không ngừng chấn động, vươn thẳng về phía không trung.

Trên không trung, một khỏa tiểu hành tinh đang rơi xuống đột nhiên bị một sợi xúc tu xuyên thấu, bị chấn thành bột mịn. Mà sợi xúc tu này cũng bị chấn đoạn, dưới lòng đất vang lên một tiếng gầm rống giận dữ.

Chỉ thấy vô số sợi xúc tu khác xuyên qua hỏa diễm, quét ngang trên không trung, xuyên thấu, đánh nát từng khỏa từng khỏa tiểu hành tinh đang rơi xuống kia. Bất quá, đám xúc tu của Mẫu Hoàng cũng không ngừng bị chấn thương đánh gãy.

Một khỏa tiểu hành tinh cuối cùng rơi xuống, cái miệng lớn của Mẫu Hoàng nhanh như thiểm điện bắn ra, nghênh đón khỏa tiểu hành tinh đang rơi xuống kia. Mẫu Hoàng mở miệng rống lớn, rống cho toàn thân khỏa tiểu hành tinh này xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, mạnh mẽ tan rã xu thế oanh kích. Chỉ thấy khỏa tiểu hành tinh này không ngừng xoay tròn, cuối cùng cũng không có rơi xuống, cũng không lại bay ra thiên ngoại, mà biến thành một cái vệ tinh của Côn Tinh.

Ngoại trừ khỏa tiểu hành tinh này ra, xung quanh Côn Tinh còn có những vệ tinh khác, do những mảnh vỡ của tiểu hành tinh hình thành, không ngừng xoay tròn bay lượn xung quanh Côn Tinh, tổng cộng có tới hai ba mươi khỏa.

- Mẫu Hoàng!

Đám Côn Thần, Mẫu Thần may mắn còn sống sót kia không khỏi mừng rỡ vạn phần, vội vàng lễ bái tôn Mẫu Hoàng to lớn khôn cùng vô cùng khủng bố trong Địa Hạch kia. Trong lòng bọn họ chính là kính phục tới cực điểm, bộ dáng cực kỳ cuồng nhiệt, thanh âm hoan hô rung trời:

- Mẫu Hoàng vô địch!

- Mẫu Hoàng vạn vạn tuế!

- …

Đột nhiên, tiếng tung hô dần dần giảm xuống. Từng tôn từng tôn Côn Thần, Mẫu Thần hai mặt nhìn nhau. Chỉ thấy khí tức của tôn Mẫu Hoàng kia vậy mà càng lúc càng yếu ớt, từng sợi từng sợi xúc tu rách nát tả tơi từ ngoài mặt Côn Tinh thu hồi trở về, càng lúc càng ngắn lại, thậm chí có một vài sợi xúc tu đã gãy rời. Cho dù là cái miệng có thể xuyên thấu không gian kia của Mẫu Hoàng, lúc này cũng đã xuất hiện không biết bao nhiêu lỗ thủng.

- Lực lượng mà các ngươi tế tự cho ta, đã tiêu hao sạch sẽ rồi!

Thanh âm tôn Mẫu Hoàng kia chấn động, nhưng cũng càng lúc càng thấp:

- Ta không thể tiếp tục dừng lại tại phàm gian nữa. Nếu muốn ta một lần nữa hàng lâm, nhất định phải chuẩn bị thêm càng nhiều sinh linh và Thần Ma tế tự cho ta…

Đột nhiên, Linh của tôn Mẫu Hoàng này thoát thể bay ra, hóa thành một đạo quang mang, biến mất trong hư không.