Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 766: Nguyệt Thần báo ân




Đột nhiên Chung Nhạc mở mắt nhìn về phía xa, gạt việc luyện chế hồn binh sang một bên, đứng dậy.

Kiếm Môn đã ở trước tầm mắt, cả tòa Kiếm Môn đang giăng đèn kết hoa, vô số đệ tử đứng đầy đường đón, Quân Tư Tà dẫn theo trên dưới Kiếm Môn đang đợi hắn về.

Rõ ràng khi hắn bước vào địa giới Đại Hoang là Tứ Minh Thú trên Kim Đỉnh đã thấy thân ảnh của hắn nên thông báo cho mấy người Quân Tư Tà. Quân Tư Tà đích thân dẫn mọi người ra đón, có thể nói là thanh thế cực lớn!

- Ta trở về rồi…

Chung Nhạc nhớ lại mình rời khỏi Kiếm Môn chính là do thần ma Tổ Tinh ép buộc. Các tộc trên Tổ Tinh đưa hắn tới trước mặt Côn Thần Mẫu Thần để xử chết hắn.

Giờ Côn Thần Mẫu Thần và cả thần ma Tổ Tinh đều tử thương nghiêm trọng, còn hắn thì sống trở về!

- Ta trở về rồi!

Chung Nhạc cười thật lớn, tiếng cười kinh thiên động địa, chấn động tứ phương, hào tình vạn trượng, thích phóng mọi sự phẫn nộ, sự ủy khuất trước kia qua tiếng cười này!

Trên Kiếm Môn Sơn, đột nhiên tất cả đệ tử Kiếm Môn đều cúi lạy Hiên Viên Kiếm, một đạo kiếm quang bắn lên hư không, cắt qua đại khí tầng, đón hắn trở về!

Đạo kiếm quang này chấn động thiên hạ, khiến thần miếu, thánh địa ở các hoang khác run rẩy. Thần linh, thần binh mà các tộc tế bái bất giác tự hiện ra, uy năng cũng kinh thiên động địa, độ với Hiên Viên Thần Kiếm, nhưng bị thua dưới một bậc!

Trên Kiếm Môn Sơn, vô số giọng nói tụ thành một đạo hồng lưu:

- Cung nghênh Chung trưởng lão trở về!

Trong âm thanh hùng hồn đó, Quân Tư Tà phì cười:

- Chung “tai họa”…

Lúc này, các quan, các thành ở Kiếm Môn, các tộc đều có thám tử thám thính thong tin, được biết Chung Nhạc trở về, luyện khí sĩ các tộc lập tức tế đồ đằng thần trụ truyền tin về đầu não các tộc.

Chung Nhạc trở về, thiên hạ bỗng chốc ồn ào, còn chấn động hơn cả tin về Hiên Viên Thần Kiếm.

Chung tai họa sống trở về rồi.

Chung tai họa sống trở về, còn chư thần của Tổ Tinh thì tử thương thảm trọng, đến nay mấy vị thần ma may mắn sống sót vẫn trọng thương không xuất hiện. Thậm chí có một vị thần minh trọng thương buộc phải trốn về Côn Luân Cảnh để tránh nạn. Còn Côn Thần Mẫu Thần may mắn sống sót thì đã ẩn mình không còn thấy tung tích nữa. Côn tộc lãnh địa bị Đại Hoang xâm chiếm, công khai chiếm làm của mình.

Thần ma có kẻ chết kẻ bị thương, còn một mình luyện khí sĩ nhân tộc lại bình an trở về không một vết xước!

Việc tuyệt đối không thể xảy ra đã xảy ra rồi!

Chung tai họa của nhân tộc, người như tên, đúng là tai họa của thiên hạ, lại sống từ trận chiến ác liệt đó!

Thậm chí còn có tin đồn nói thảm án này là do Chung Nhạc gây ra. Chung Sơn thị dẫn dụ Hiếu Mang lão tổ ra tay, lại mượn tay tiên thiên thần trừ bỏ Hiếu Mang lão tổ và thầm ma khác, thực sự là độc ác tàn nhẫn, nói Chung Nhạc thành một đại ma vương ác độc!

Chỉ là, chẳng ai biết thật ra Chung Nhạc cũng đã mang quyết tâm hy sinh rồi, hắn lấy Nguyệt Hạch ra chỉ là để dụ Hiếu Mang lão tổ ra tay, chứ có thoát được khỏi bàn tay Hiếu Mang lão tổ hay không hắn chẳng có chút đảm bảo nào.

Bản thân hắn cũng không ngờ Nguyệt Thần lại xuất thế vào lúc này, đem lại cho hắn cơ hội sống sót.

Sau đó hắn bị Đại Chân Lão Mẫu đưa đi, trải qua mấy lần sinh tử trong Tự Nhiên Chi Thành, có ai ngờ được hắn thoát được mấy lần sinh tử đó?

Các tộc thấy được chỉ là sự vinh quang của hắn chứ không thấy đằng sau đó là những trận chiến đánh đổi bằng tính mạng.

Trên Kiếm Môn Sơn đầy hỷ khí, nơi đâu cũng là tiếng hoan hô cười đùa.

Chung Nhạc trở về, Quân Tư Tà và Phương Kiếm Các trở thành Thông Thần cự phách, đây là đại đại hỷ sự, trên dưới Kiếm Môn chúc mừng đến mấy ngày mới trở lại bình lặng.

- Chung sư đệ, nữ tử đó đợi ngươi đã lâu rồi.

Quân Tư Tà chu môi cười, nhưng âm thầm nghiến răng.

- Nữ tử?

Chung Nhạc đứng trên Kim Đỉnh nhìn ra xa, quả nhiên thấy phía xa trong đám mây mờ ảo, trong ngôi đình nghỉ mát trên vách núi có một nữ tử đang ngồi đó. Chỉ là không thấy rõ tướng mạo, hắn lẩm bẩm:

- Nữ tử nào?

- Nghe nói là tiên thiên Nguyệt Thần, nếu ngươi không về thì nàng ta cứ đợi mãi ở đấy!

Tiếng nghiến răng vọng lại.

- Nguyệt Thần?

Chung Nhạc giật mình, nhớ lại vị thần nữ xinh đẹp trong Nguyệt Hạch, định thần lại, bước nhanh tới. Không lâu sau hắn tới đình nghỉ mát, nhìn về phía thần nữ đó, không khỏi thất thần.

Cho dù hắn không chỉ thấy vị thần nữ này một lần nhưng vẫn cảm thấy kinh diễm, chỉ thấy thần nữ không chút tì vết!

Nàng không giống như chân thực, mà như chỉ tồn tại trong tưởng tượng vậy. Đẹp tới mức tạo cho người khác cảm giác không chân thực, khiến hắn không thể nổi được chút tham niệm nào.

Chung Nhạc lại định thần, thi lễ:

- Thần nữ tìm ta có gì chỉ giáo?

Nguyệt Thần lặng lẽ nhìn hắn, phong thái trác tuyệt, một lúc sau khẽ nói:

- Ngươi đã cứu ta, ta phải trả ơn mới rời khỏi nơi này được. Ta tới để báo ơn.

- Báo ơn?

Chung Nhạc cười, xua tay:

- Ngươi không cần báo ơn, tuy ta đã cứu ngươi nhưng ngươi cũng cứu ta một lần không phải sao? Nếu không phải ngươi xuất thế kích sát Hiếu Mang lão tổ thì ta cũng không thể sống được. Việc báo ơn này thần nữ không phải nhắc lại nữa.

Nguyệt Thần lắc đầu, giống như nữ tử trong ánh trăng, có mỹ cảm mơ hồ tĩnh lặng:

- Ngươi cứu ta trước, ta kích sát Hiếu Mang lão tổ không phải để cứu ngươi mà là lấy lại thứ của ta. Vì thế ta vẫn phải báo ơn rồi mới rời khỏi Tổ Tinh được, không để lại bất cứ vướng bận gì.

Chung Nhạc định nói thì đột nhiên Tân Hỏa phấn khích lên tiếng:

- Giao phối!

Chung Nhạc đổ mặt, thấy ngọn lửa nhỏ cứ nhảy lẫng cẫng đầy hưng phấn:

- Báo ơn tốt thôi! Giao phối, giao phối! Sinh cho ta một bán huyết Phục Hy bán huyết tiên thiên thần! Sinh ra một tiểu oa oa, nhất định sẽ rất vui!

Chung Nhạc tim đập thình thình, cảm giác dục hỏa nổi lên, đột nhiên ngẩng lên nhìn thần nữ, toàn bộ dục vọng trong lòng tan biến. Nữ tử này quá đẹp, không chút tì vết, dường như động chút dục vọng với nàng là tội ác.

- Vì Phục Hy thị, nhất định phải giao phối!

Tân Hỏa hét lên.

Tiên thiên Nguyệt Thần tò mò nhìn hắn, dường như nghe thấy tiếng của Tân Hỏa trong thức hải của hắn, lắc đầu khẽ nói:

- Giao phối e là không được, ta và ngươi khoảng cách quá lớn, không thể kết hợp. Nhục thân của ngươi chịu không nổi.

Chung Nhạc đỏ bừng mặt, đỏ chót như máu, Tân Hỏa liền nhảy ra khỏi thức hải của hắn luôn, hận sắt không thành gang:

- Ta đã nói rồi, nhất định phải luyện thân thể cho tốt! Giờ người ta không đồng ý rồi, chỉ vì cơ thể người quá yếu, việc tốt thế là tuột mất toi rồi!

Chung Nhạc ho hắng, ngượng ngùng nói:

- Tân Hỏa, ta không có tâm tư này….

Ngọn lửa nhỏ nói đầy thâm ý:

- Vì huyết mạch truyền thừa của Phục Hy thị, không có tâm tư đó cũng phải cố mà có! Ta không phải vì để ta có một tiểu oa oa mà là vì Phục Hy thị các ngươi. Phục Hy thị mất rễ rồi, chỉ còn lại một nửa, nếu ngươi không cố gắng một chút thì chẳng còn gì nữa! Tiên thiên thần tốt biết bao, huyết thống cực cao, chưa biết chừng đời sau lại có thể cải tạo huyết mạch Phục Hy thị!

Thần nữ chớp mắt tò mò nhìn ngọn lửa nhỏ kia, đột nhiên nói:

- Nếu như vậy coi như báo ân thì ngươi có thể lấy tinh huyết ra, ta đặt vào trong cơ thể, sinh cho ngươi đứa con là ta có thể rời đi.

Chung Nhạc nhìn vị Thần Nữ đó, thấy nàng trong sáng như tờ giấy trắng, ánh mắt không hề có chút dục tình nào, báo ơn với nàng chỉ là báo ơn, chẳng có liên quan gì tới tình cảm.

- Đồng ý đi!

Tân Hỏa thúc giục:

- Chỉ cần sinh là được, làm thế nào ta không cần biết!

Chung Nhạc lắc đầu, cười:

- Thần nữ không phải như vậy, không có tình cảm sinh con ta làm sao nói cho nó biết mẫu thân của nó là ai?

Nguyệt Thần nghiêng đầu nghĩ, lấy Nguyệt Hạch ra, thấy Nguyệt Hạch đã được nàng luyện thành một viên minh châu, nàng nói:

- Viên minh châu này có thể tính là báo ơn không?

Chung Nhạc cười:

- Có thể.

- Nguyệt Hạch vốn là do Nhạc tiểu tử trộm, tặng Nguyệt Hạch cho hắn là vật về chủ cũ, bọn ta còn cần tiên thiên chi khí!

Tân Hỏa vội nói.

- Tiên thiên chi khí?

Nguyệt Thần khựng người, tâm niệm khẽ động, trên vai nàng bay ra tiên thiên Thái Âm chi khí, dài tựa dải lụa đưa tới trước mặt Chung Nhạc.

Chung Nhạc vội cười:

- Chỉ cần viên minh châu là đủ rồi. Nếu Thần Nữ còn tặng ta một đạo tiên thiên hi khí thì là ta lợi dụng ngươi rồi.

Nguyệt Thần lắc đầu:

- Nguyệt Hạch vốn là ngươi lấy được từ Hiếu Mang lão tổ, đúng là vật về chủ cũ, đương nhiên thuộc về ngươi. Tiên thiên Thái Âm chi khí là ta cảm tạ ơn cứu mạng.

Chung Nhạc bất lực, đành nhận lấy đạo tiên thiên Thái Âm chi khí này. Thái Âm chi khí đáp xuống hai tay hắn, Chung Nhạc đột nhiên hự một tiếng, núi dưới chân chấn động, bị thân thể hắn đè khiến cho không ngừng sụt xuống.

- Nặng thật!

Chung Nhạc thầm kinh ngạc, dải lụa này nhìn nhẹ như lông hồng nhưng lại nặng đến dọa người, hắn chút nữa đã không đỡ được!

- Ân tình đã báo, giờ ta nên rời đi rồi!

Nguyệt Thần khẽ bay lên, không có chút khí tức bụi trần, bay ra ngoài vũ trụ. Chung Nhạc ngẩng lên nói lớn:

- Thần nữ, hôm khác ta có thể lên mặt trăng thỉnh giáo không?

- Ta sắp rời khỏi nơi này, có lẽ không còn duyên gặp lại nữa rồi.

Nguyệt Thần dừng lại nhìn hắn, lắc đầu nói:

- Có tiên thiên cổ thần thông báo cho ta rằng nơi này sắp bị phong ấn hoàn toàn, tuyệt thiên địa thần thông, mời ta tới Tử Vi.

Chung Nhạc kinh ngạc:

- Tuyệt thiên địa thần thông?

- Nếu ngươi muốn có thể cùng ta rời đi.

Nguyệt Thần bình tĩnh nói:

- Bản lĩnh của ngươi hiện nay đã không cần thiết phải ở lại đây. Tới ngoại giới ngươi sẽ có cơ hội phát triển lớn hơn. Chưa biết chừng có ngày ngươi có thể động lòng với ta.

Chung Nhạc tim run lên, giờ hắn thực sự có thể nói là đỉnh cao nhất của Tổ Tinh, dưới thần ma không ai là đối thủ của hắn. Tổ Tinh với hắn mà nói đúng là quá nhỏ, rất khó có không gian phát triển.

Nếu có thể tới ngoại giới, nơi có vùng đất rộng lớn hơn, gặp người giỏi hơn, chắc chắn hắn sẽ tiến bộ rất nhanh!

Chỉ là, khi hắn nhìn thấy Kiếm Môn Sơn, thấy đệ tử Kiếm Môn, thấy Quân Tư Tà trước thánh điện thì hắn đã quyết định.

Chung Nhạc cười vẫy tay:

- Nguyệt Thần, ngươi cứ đi trước, ta sẽ tới Tử Vi tìm ngươi!

Nguyệt Thần gật đầu mỉm cười rồi nhẹ nhàng bay đi.