Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 792: Viễn Cổ kêu gọi (2)




- Chung Sơn thị, đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường chưa?

Thân thể Chung Nhạc đứng thẳng, sắc mặt nghiêm nghị, trong Thức hải tiến hành quan tưởng Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng, có một loại khí độ cao vút vô biên, phảng phất như là một vị Chư Thiên Chi Chủ, Vạn Thế Chi Hoàng vậy.

- Xin mời!

Hắn lạnh nhạt nói, thanh âm bình bình đạm đạm, lại truyền khắp Thần Chiến Chi Địa.

Thần quang lập tức như nước thủy triều tuôn trào về phía này. Từ xa nhìn lại, Thần quang đủ mọi màu sắc giống như sóng lớn ngập trời, rợp trời ngập đất, bẻ gãy nghiền nát, hung hăng cuốn thẳng về phía Toại Thụ.

Oanh!

Thần quang vừa mới cuốn tới, Toại Thụ ngàn vạn cành lá chập chờn, lá cây ào ào tung bay, thân cây lù lù bất động, cắm rễ vào trong đại địa.

Trong Thần quang là từng tôn từng tôn Thần Linh đủ loại diện mạo, hình dáng thiên kỳ bách quái. Từng kiện từng kiện Thần binh chấn động, không gian lắc lư, Thần uy trảm thiên liệt địa, đồng thời công kích lên Toại Thụ, lao thẳng về phía Chung Nhạc.

Sắc mặt Sư Bất Dịch tái nhợt, tám bàn tay cầm thật chặt Bát Cực Hung Binh, bộ dáng thất thần nhìn một màn này. Trong lòng hắn đã nảy sinh khiếp ý. Trong chớp nhoáng này, hắn liếc mắt nhìn về phía Chung Nhạc, chỉ thấy sắc mặt Chung Nhạc vẫn bình tĩnh như mặt nước giếng cổ, không chút gợn sóng, không khỏi thoáng ngẩn ra, trong lòng thầm khen:

- Tên khốn kiếp này có thể thắng được ta, cũng không phải là do may mắn a! Phần tâm cảnh này, ta thật sự xa xa cũng không bằng!

Trong lòng Chung Nhạc một mảnh yên tĩnh, tĩnh lặng trước giờ chưa từng có. Trong Thức hải, Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ cũng hoàn chỉnh trước giờ chưa từng có. Từ sau khi Tân Hỏa truyền thụ cho hắn môn công pháp này, hắn tu luyện cho tới bây giờ vẫn như cũ chưa thể tìm hiểu thấu triệt toàn bộ. Hiện tại, tâm cảnh của hắn tiến vào một loại cảnh giới kỳ lạ khó hiểu, vậy mà lại thể hiện ra hoàn chỉnh môn Quan Tưởng Pháp này.

Đột nhiên, hắn chợt cảm giác được trong cõi u minh loáng thoáng có thanh âm tế tự, thanh âm cầu chúc truyền tới. Phảng phất như là lời kêu gọi của tiên dân Viễn Cổ, vừa như ca, vừa như chúc, vừa như cầu, vừa như nguyện… Những thanh âm này xuyên qua tuế nguyệt xa xôi, xuyên qua thời gian hơn bảy mươi vạn năm, truyền vào trong tai hắn, truyền vào trong não hải của hắn.

- Tân Hỏa, đây là thanh âm gì?

Chung Nhạc lẩm bẩm, như mê như say.

- Ngươi nghe được sao?

Tân Hỏa vô cùng kinh ngạc:

- Ngươi vậy mà nghe được lời nguyện cầu của tiên dân Hỏa Kỷ? Đây là lời nguyện cầu của các tiên dân Thời đại Hỏa Kỷ tế tự các đời Toại Hoàng, gọi là Toại Hoàng Tụng. Chỉ khi nào lĩnh ngộ được tinh túy của Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, mới có thể nghe được lời kêu gọi Viễn Cổ này!

Lúc này, từng tôn từng tôn Thần Linh phóng tới trước người Chung Nhạc. Bọn họ chia ra trước mặt, sau lưng, trái phải, trên dưới… đồng thời giết về phía hắn. Tiếng hô giết vang lên rung trời, Thần uy cuồn cuộn ngập trời.

Trên mặt Chung Nhạc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng nói:

- Phải! Ta nghe được lời nguyện cầu của bọn họ…

Bên tai hắn, trong đầu của hắn xuất hiện một cỗ hồng lưu do vô số thanh âm của tiên dân hội tụ tạo thành, phảng phất như lời ca hát nguyện cầu xuyên qua thời gian hơn bảy mươi vạn năm truyền tới:

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Thần Túc bước ra!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Hỏa đạo khởi đầu!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Vạn Tộc lan tràn!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Toại Thụ che trời!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Toại Hoàng tọa thiên!

Trong thanh âm ca xướng, toàn thân Chung Nhạc biến thành Thái Cực Đồ, dùng thân thể hắn làm Long văn, cắt ra Âm Dương Thần Ma. Thân thể hắn khẽ di chuyển, Thái Cực Đồ theo đó di chuyển, giống như quang mạc huyễn lệ xoay chuyển xung quanh thân thể hắn.

Tôn Thần Viên Chi Linh của Kim Thủy Bạo Viên Thần Tộc kia là kẻ đầu tiên phóng tới. Con Thần Viên này bị Chung Nhạc thu mất kim bổng, lại hai lần bị Chung Nhạc đánh chết, lần này nó ôm hận đánh tới, nhảy nhót tung bay trên cành lá của Toại Thụ, leo trèo như bay, tốc độ chính là nhanh nhất. Chỉ trong nháy mắt, nó đã phóng tới trên đỉnh đầu Chung Nhạc, hai chân chụp lấy hai vai Chung Nhạc, hai tay biến thành lợi trảo, trảo về phía đầu lâu Chung Nhạc.

Chung Nhạc trở tay rút đao. Đao quang lóe lên, cái đầu rơi xuống. Thân thể không đầu của con Thần Viên kia lập tức xoay người bỏ chạy. Đột nhiên, thân thể nó chợt bốc lên một cỗ Thái Dương Thần Hỏa hừng hực, thiêu đốt tới mức kêu gào không thôi.

Mà lúc này, một tôn Thần Linh chợt từ bên dưới nhào lên, thần thông ầm ầm bạo phát, hóa thành một ngọn núi lửa khổng lồ. Địa hỏa bị luyện thành Thần hỏa, Thần hỏa là do văn lộ Đồ đằng Thần cấp cấu thành, lan tỏa ra uy năng cực kỳ khủng bố, kéo Chung Nhạc vào trong núi lửa luyện hóa.

Thái Cực Đồ xoay chuyển, ngọn núi lửa bị Thái Cực Đồ mạnh mẽ cắt ra. Toàn thân Chung Nhạc hiện ra tám cánh tay, hai tay cầm Thái Dương Thần Đao, hai tay cầm Nguyên Từ Thần Đao, hoành ngang Thần đao chém đầu Thần Linh, dựng thẳng Thần đao chém thân thể Thần Linh. Một đao chém ra, thái dương mọc lên, một đao hạ xuống, minh nguyệt trầm xuống.

Trong chớp mắt, lại có thêm hai tôn Thần Linh bị chém trúng, thân thể sụp đổ hóa thành vô số điểm linh quang, muốn bay trở về Tế đàn của chính mình.

Từng đạo từng đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc chuyển động. Trung tâm sáu đạo quang luân, một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát phiêu phù, phát ra hấp lực đáng sợ, hút từng đạo từng đạo linh quang kia vào trong cây đèn đồng, có vào không ra.

Thân thể Chung Nhạc treo ngược, đầu chúc xuống dưới, đuôi rắn quấn lên thân cây Toại Thụ, tốc độ di chuyển như bay, không ngừng chạy loạn trên cây Toại Thụ to lớn khôn cùng này, liên tiếp chém giết với Chư Thần.

Đột nhiên, Chân Linh Kim Ô của hắn chợt bay ra, há miệng phun ra Thái Dương Thần Hỏa. Thần hỏa hừng hực nhất thời thiêu đốt Toại Thụ. Toàn thân Toại Thụ nhất thời bị Thần hỏa ngập trời bao phủ, từ xa nhìn lại giống như một vầng Thái Dương rơi xuống đất, bốc cháy hừng hực.

Một màn này, vừa mỹ lệ vừa đồ sộ!