Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 924: Cung điện bạch cốt (2)




Con thỏ bạch cốt vội vàng nhảy nhảy nhót nhót theo sau hắn:

- Sao ngươi không tiến vào?

- Không vào được! Thực lực hiện tại của ta không phá giải được Cấm chế này. Đợi tu vi ta đề thăng lên lại tới!

Tinh thần lực của Chung Nhạc ba động, viễn độn phóng nhanh, con thỏ bạch cốt nhảy nhót như bay, đuổi sát theo sau hắn, mỉm cười nói:

- Ngươi đọc được chữ a? Thật là tốt! Thật là tốt! Đừng hòng vứt bỏ ta!

o0o

Hai năm sau, Chung Nhạc và con thỏ bạch cốt kia lại tới nơi này. Lúc này, Chung Nhạc đã tu thành Pháp Thiên Cảnh, luyện thành Cực cảnh Pháp Thiên Cảnh, Thiên Địa Tá Pháp. Chung Nhạc bước ra một bước, nhìn chằm chằm Cấm chế trước cửa cung điện một lúc thật lâu, một lần nữa xoay người rời đi.

- Vẫn chưa được! Không vào được!

o0o

Lại qua thêm thời gian bốn năm nữa, Chung Nhạc lại quay trở lại nơi này. Hắn đã đạt tới Chân Linh Cảnh, tu luyện Nhật Nguyệt Song Linh tới cảnh giới Tiên Thiên Chân Linh, cũng đã luyện thành Cực cảnh Hỗn Nguyên Chân Linh, lại luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Hồn, đã đạt tới trạng thái cường đại nhất của kiếp trước.

Nguyên thần của hắn càng cường đại không gì sánh được, vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn vượt qua kiếp trước rất nhiều.

- Lần này bất luận thế nào cũng không thể rời đi. Ta đã ngây người trong cái địa phương quỷ dị này bảy tám năm rồi, cảnh giới phía sau cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy nữa…

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, lồng ngực bốn phía lọt khí, cất bước tiến về phía trước.

Thực lực của hắn ở kiếp trước chính là cảnh giới hiện tại, tu luyện trước đây chỉ là dựa theo đường cũ mà đi, cho nên một đường hát vang tiến mạnh. Mà cảnh giới phía sau thì hắn hoàn toàn không biết gì cả, nhất định phải tự mình tìm tòi, sợ rằng không phải là bốn năm, năm năm đơn giản như vậy, mà là bốn mươi năm, năm mươi năm, mới có thể đột phá lên cảnh giới càng cao hơn.

Lần này, hắn cũng không phải là muốn phá giải Cấm chế. Nghĩ muốn phá giải Cấm chế tòa cung điện này căn bản là không có khả năng. Cho dù hắn có tu luyện tới cấp bậc Thần Hầu chỉ sợ cũng không làm được. Cái này dù sao cũng là Cấm chế do Thần Hoàng thiết lập ra. Cái mà hắn muốn làm là hiểu rõ những Cấm chế này, dung nhập vào trong những Cấm chế này, một đường đi tới.

Một bước này hạ xuống, Cấm chế của tòa cung điện bạch cốt này một lần nữa bị xúc động, uy năng Thần Hoàng mênh mông bát ngát lan tỏa ra, tầng tầng Cấm chế hiện ra, bảo vệ tòa cung điện này.

Con thỏ bạch cốt vẫn như cũ đi theo sau lưng hắn, ánh mắt kinh hồn táng đảm không ngừng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.

Chung Nhạc dừng hẳn lại, vô số ký tự quẻ Âm quẻ Dương hiện ra, bắt đầu thôi diễn. Cùng lúc đó, Tân Hỏa cũng mượn ba khỏa Thần Nhãn của hắn quan sát bốn phía, cùng hắn tìm hiểu những Cấm chế này.

Kiến thức Tân Hỏa vô cùng uyên bác, bất quá lại không có kiến thức đối với hệ thống công pháp và thần thông Lục Đạo Luân Hồi. Hắn cũng có phong cấm không thể giải được, mà những cái này cần Chung Nhạc phải dốc hết toàn lực đi thôi diễn tìm hiểu.

Nửa tháng sau, ảo diệu của Cấm chế bước đầu tiên đã bị Chung Nhạc và Tân Hỏa hợp lực mở ra. Chung Nhạc lại bước ra một bước, sau đó tiếp tục thôi diễn. Một tháng sau, hắn lại bước ra bước thứ ba.

Thời gian trôi qua, một ngày lại một ngày trôi qua, một tháng lại một tháng trôi qua, một năm rồi lại một năm trôi qua.

Ba mươi bốn năm trôi qua, Chung Nhạc rốt cuộc cũng đi tới trước cửa tòa cung điện bạch cốt. Hắn lại tốn thời gian sáu năm nữa mới mở ra được Cấm chế trên cửa, đẩy ra đại môn cung điện.

Tinh thần Chung Nhạc ba động, lẩm bẩm:

- Tân Hỏa, Lục Đạo Giới trôi qua một ngày, Địa Ngục trôi qua một năm. Chúng ta đã tiến vào nơi này bốn mươi tám năm, bên ngoài hẳn là đã qua bốn mươi tám ngày rồi, đúng không?

Tân Hỏa trầm mặc, sau một hồi mới nói:

- Ý của ngươi là, chúng ta đã không ra được nữa?

Chung Nhạc gật đầu, tiến vào tòa cung điện bạch cốt, nói:

- Hồn bài đoán chừng đã không còn tác dụng nữa! Chúng ta có khả năng vĩnh viễn bị vây khốn ở chỗ này rồi!

- Như vậy sao ngươi còn muốn đi vào tòa cung điện này?

Tân Hỏa hỏi.

- Ta vẫn chưa từ bỏ ý định!

Chung Nhạc tiến vào tòa cung điện bạch cốt. Trong tòa cung điện này tràn ngập khí tức Thần Hoàng vô cùng hùng hồn. Mà khắp nơi trên không trung của tòa cung điện đều là từng cái từng cái ký hiệu phù văn, từng cái từng cái Thần văn, còn có một vài bức tranh vẽ. Đây chính là tinh thần lạc ấn của chủ nhân tòa cung điện này, vị Giới Chủ Ngục Giới kia.

Đám văn tự, ký hiệu và đồ án này vẫn như cũ đang không ngừng nhảy lên, cũng không có bị thời gian ma diệt.

Hắn lạc ấn xuống ở chỗ này những thăm dò và suy tính của chính mình đối với Cổ địa vực Thần Tàng này, thăm dò những ảo diệu huyền bí, suy tính phương pháp rời khỏi.

Từng cái từng cái văn tự ký hiệu nhìn thấy mà giật mình, tràn ngập tinh thần ba động Thần Hoàng khủng bố.

- Con đường này không ra được!

- Phương pháp này sai rồi!

- Lại sai rồi!

- Hết thảy đều sai rồi!

Chung Nhạc nhất nhất xem lướt qua. Vị Giới Chủ Ngục Giới này đã suy tính ra vô số biện pháp khác nhau, cơ hồ đã nghĩ ra hết thảy mọi khả năng có thể. Nhưng toàn bộ những khả năng đều lần lượt bị hắn gạt bỏ, đều là con đường sai lần, đều là tuyệt lộ, đều không thể rời khỏi.

Chung Nhạc nhất nhất sưu tầm, rốt cuộc cũng tìm được suy tính cuối cùng của vị Giới Chủ này, suy tính liên quan tới lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi. Trước mặt hắn là một hệ thống tính toán to lớn khôn cùng, vô số phù văn Đồ đằng vô cùng phức tạp. Cho dù vị Giới Chủ này đã chết đi không biết bao nhiêu vạn năm, nhưng hệ thống tính toán này cho tới bây giờ vẫn như cũ đang không ngừng diễn toán, muốn thôi diễn ra mối liên hệ giữa Lục Đạo và Luân Hồi.