Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 56: 56: Đuổi Đi





Tôi nói: “Lúc mới bị đánh đương nhiên có chút tức giận, mà nghĩ lại thôi chuyện cũng xong rồi, không nhất thiết phải gây thù chuốc oán nữa đâu."
Lão Giang cười hì hì: “Đã khiến con gái cưng của chủ tịch Bạch phải nhập viện, còn mang sẹo về sau này làm sao có thể nói xong là xong chứ, nếu chuyện này tới tai lão Bạch bạn thân ta thì có nước lật tung nóc nhà cả đám đó lên chứ mà cho qua dễ dàng vậy ư."
Tôi cười hì hì cho qua chuyện, nói tiếp không khéo lão lại nổi cơn lên điện thoại kể lại với bố tôi thì mọi chuyện có mà long trời lở đất.

Nhưng công nhận lần này tôi hiền thật, chắc tại vì còn đau nên còn rén, chứ thật tâm tôi chưa từng muốn bỏ qua chuyện này, nói thế với lão Giang chỉ là nói cho qua chuyện, muốn tự mình giải quyết chuyện này hơn là cần tới sự trợ giúp của bất cứ ai.
...
Bốn ngày sau tôi đã được xuất viện.
Về đến biệt phủ họ Bạch, lão Giang với Giang Nhiệt Lệ đã có mặt ở đó chờ tôi về.


Im lặng cả đoạn đường, về tới nơi Đông Đông nén giọng thật thấp, nói: “Không ngờ em cũng có thể bỏ qua dễ dàng cho người bắt cóc con gái em, có thể em cho là An Nhi không phải con gái ruột của em, nhưng ít nhiều cũng phải vì danh dự của mình chứ."
Tôi che miệng ngáp một cái: “Bản lĩnh của những kẻ ỷ đông hiếp yếu, đê hèn làm chuyện lén lút thì mình có dạy dỗ chúng nó thế nào thì chúng nó cũng chui vào trong tối tiếp tục làm chuyện sau lưng thôi.

Bắt được một con chuột phá phách thì đâu chắc chắn là lũ chuột còn lại sợ hãi, thay vì chạy loạn tìm cách diệt tận gốc thì cứ âm thầm mà tìm đến tận ổ của bọn nó tóm một lần cho hả dạ."
Đông Đông lặng im một lát rồi nói tiếp: “Anh hy vọng dù em có kế hoạch thế nào em cũng sẽ cho anh biết một chút để anh an tâm."
Tôi không đáp lời, ngáp tiếp cái thứ hai rồi cứ thế đi thẳng lên phòng bỏ mặc bố con lão Giang với Đông Đông dưới nhà.
....
Chớp mắt cái tôi xuất viện về nhà cũng được mấy ngày rồi, thức dậy lười nhác ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà, giật mình thấy quản gia đang đứng chờ ngay chân cầu thang, vừa thấy tôi lão đã nhanh chân đến trước mặt tôi, sắc mặt lão xám lại nói: “Thưa cô chủ, bên ngoài có thiếu gia họ Khải muốn gặp cô chủ, mấy ngày nay ngày nào cũng tới trước cổng tìm gặp, nhưng tôi thấy cô chủ nói muốn yên tĩnh trong phòng nghỉ ngơi nên không dám gọi.

Nay thấy cô chủ xuống nên tôi..

tôi mới..."
Chả hiểu cái tên Đông Đông này ở đâu chui ra như ma như quỷ, cau mày hắng giọng: "Đúng là cái loại đàn ông mặt dày không có liêm sỉ."
Tôi lạnh lùng dặn dò quản gia: “Đuổi anh ta đi đi."
Quản gia run run, nói: “Thưa cô chủ, Khải thiếu gia chỉ đến bấm chuông nhờ tôi vào báo lại với cô chủ là có cậu Khải tới kiếm sau đó cậu ấy lại vào xe ô tô ngồi chờ, cậu ấy không bước vào trong khuôn viên biệt phủ họ Bạch đâu ạ."

Tôi thản nhiên gật đầu: “Thế thì kệ anh ta, bấm chuông lần nữa chặt gãy tay anh ta đi."
Đông Đông lườm ra ngoài cổng một cái, thở dài miễn cưỡng nói: "Thôi thì em cứ cho anh ta một cơ hội xem anh ta muốn gì, nói thẳng ra đối với những người mặt dày như vậy em tránh mặt cũng không phải cách, thôi lỡ rồi cứ cho anh ta một cơ hội xem anh ta tìm em là muốn gì."
Tôi đưa tay lên trán day day suy ngẫm một lát, thận trọng nói: “Tôi và anh ta chẳng có gì để nói với nhau.

Tôi cũng chán ngán bản mặt anh ta rồi."
Nghe thế Đông Đông nhe răng cười hì hì, coi như anh ta có tháo bớt một tên tình địch, dù tên đó chẳng là gì với anh, nhưng ít nhiều cũng là tình đầu của tôi.

Không thể không dè chừng.
Tôi chui tọt vào phòng game có sẵn trong biệt phủ chơi quên thời gian cho tới khi Đông Đông xong việc ở công ty tới thăm, thấy tôi còn mải chơi liền kéo tay bắt tôi đi nghỉ.
Anh ta cũng rất chu đáo, đã chuẩn bị một bồn nước nóng, bảo tôi trước khi đi ngủ nên tắm rửa sạch sẽ, tắm nước ấm sẽ tốt hơn.
..

Chiều hôm sau, đi làm về Đông Đông đến gõ cửa phòng tôi, hối tôi cùng về nhà anh ta.
Anh ta đã thu xếp đâu vào đó, còn yêu cầu quản gia phân công người đi gấp đồ bỏ vali cho tôi, chỉ vác mỗi cái thân đi thôi mà tôi hết quên điện thoại đến quên mắt kính..

Chắc định qua nhà mới mua luôn đồ mới xài đây mà.
Nhiều năm rồi không đến cái nơi đau lòng đó, lần này quay trở lại đó là mật ngọt hay tiếp tục là tang thương đây, nhưng nghĩ cảnh mỗi ngày ở bên An Nhi nhiều hơn một chút trái tim hoang mang lâu ngày của tôi vui vẻ xiết bao.
Vừa ra tới cổng, tôi nhìn thấy một bóng người đứng thẳng, áo vest màu đen, chỉn chu vừa mắt, chính là Khải Ly.
Anh ta nhìn thấy tôi, chầm chậm cất lời: “Chiêu Lang, anh cứ ngỡ em sẽ vĩnh viễn không chịu ra gặp anh chứ.".