Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 21: Cứu tế




Ngân Bình nhận được phong thư bổ nhiệm làm khâm sai đại thần của Tĩnh Hoàng cũng hơi bất ngờ, nhưng cẩn thận suy nghĩ nàng sống hai kiếp cũng chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, ngưỡng mộ thế giới rộng lớn bên ngoài đã lâu,nay khó có được cơ hội, huống chi lần này nàng phụng lệnh đi cứu tế cho nạn dân, đây cũng là một phần trách nhiệm của công chúa Đại Tống như nàng.

Vì vậy, Ngân Bình hào hứng lệnh cho cung nhân gói ghém hành lý, chuẩn bị cùng Lăng Hạo, Xuân Mai vừa công tác vừa du hoạn.Còn với việc An Quốc theo bảo vệ, Ngân Bình tỏ vẻ không quan tâm, tuy rằng có chút oán giận nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của nàng.

Tĩnh Hoàng vì không muốn Ngân Bình quá vất vả, liền tuyển vài quan viên chức vụ thấp, có kinh nghiệm cứu tế hoặc có năng lực xuất chúng theo phụ tá cho nàng, cũng liên tiếp truyền mấy đạo thánh chỉ cho các nha môn châu, huyện Sơn Nam,ban bố các pháp lệnh lâm thời miễn giảm thuế má, điều chỉnh giá lương, di chuyển nạn dân, trợ cấp an trí...

Sau hai ngày tất bật chuẩn bị từ lương thực cứu tế đến nhu yếu phẩm cần thiết, cuối cùng ngày xuất hành cũng đến...

Trong xe ngựa,Ngân Bình lười biếng nghiêng nghiêng người qua tựa vào bờ vai vững rộng của Lăng Hạo, trên tay cầm kim tuyến thuần thục may một chiếc túi hương.Lăng Hạo cũng lơ đãng cho nàng dựa vào, đôi mắt vẫn tập trung vào cuốn binh pháp trên tay, không khí ấm áp, hài hòa lững lờ trong xe.

Ngân Bình khóe mắt vẫn trộm quan sát Lăng Hạo, lúc này đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu, cánh môi mỏng lạnh bạc vô tình mím thành một đường thẳng, biểu cảm chuyên chú khiến khuôn mặt vốn tuấn tú kia càng thêm cuốn hút.Người nam nhân yêu nghiệt này vậy mà thuộc về Tống Ngân Bình nàng!Nhớ đến mấy ngày nay, A Hạo vẫn thừa lúc nàng không phòng bị trộm hương, ăn đậu hủ của nàng trong lòng cũng hơi căm tức nhưng cũng có chút ngọt ngào....A Hạo này càng lúc càng hư...

Nghĩ đến đây,Ngân Bình trừng người nào đó một cái cho bỏ tức....Lăng Hạo nhận thấy tầm mắt của Ngân Bình quay đầu qua nhìn nàng, cười dịu dàng, vẻ cười chân thực mà trong sáng, hàng mày giãn ra như có ánh dương chiếu tỏa...Ngân Bình bất giác cong môi đáp lại,xong rồi lại âm thầm ảo não,định lực của nàng càng ngày càng kém!

Vừa ra khỏi thành đoàn xe đột nhiên ngừng lại, Ngân Bình vén màn xe hướng ra phía ngoài nhìn lại, nhìn thấy người tới, nhất thời nheo mắt lại, bao nhiêu tâm trạng vui sướng vơi đi phân nửa.Sao nàng lại quên tên An Quốc đáng ghét này cũng đi chứ!

Trước đoàn xe cứu tế, một đội hộ vệ hắc kỵ sĩ thống nhất, chỉnh tề dừng một bên, An Quốc đồng dạng mặc một thân hắc y bào, bình tĩnh chờ nơi đó. Hắn cưỡi một con tuấn mã hùng tráng, mắt mã đầy kiêu ngạo, mũi còn hơi hất lên thả vài hơi trắng, con ngựa này cũng đáng ghét y như chủ nhận nó vậy!

Một người một ngựa, một đen một trắng, màu sắc phối hợp tuyệt diệu thu hút ánh nhìn của mọi người, tóc An Quốc đen như mực dùng vải tuỳ ý buộc lên, đuôi tóc theo gió mà động, lưng thẳng tắp, như cổ thụ cao lớn.

Lúc này, ánh mắt An Quốc nhìn về phía Ngân Bình thoáng tỏa sáng, tròng mắt đen lấy như vực thẳm kia như muốn hút nàng vào trong, phẩn phất tồn tại một tình cảm mãnh liệt nào đó sắp sửa trổi dậy ,làm Ngân Bình cũng thoáng ngẩn người, tên này không biết lại bị gì sao tự nhiên nhìn nàng như vậy, lắc đầu xua tan ảo giác khi nãy, buồn bực buông màn xe, chưa kịp phản ứng đã bị A Hạo ôm chặt vào lòng, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói bá đạo trầm thấp:

" Không cho nhìn nam nhân khác!!!"

Ngân Bình giờ trên đầu toàn mây đen, sấm chớp đùng đùng, nàng không có muốn nhìn được không, cái này gọi là "quan sát", nhưng nhận thấy vòng tay càng thêm chặt của người nào đó nàng thức thời ngậm miệng! Đưa tay ra ngoài vẫy, ra hiệu cho đoàn người tiếp tục lên đường.

Đội ngũ cứu tế từ chậm rãi khởi hành, ngựa không ngừng vó, đi gấp ngày đêm, thẳng đến Sơn Nam.

Nam Quốc...

Hoàng Cẩn ngồi trên thư án, nhìn tư liệu thu thập được vẻ mặt đen tối không rõ ràng...

Ngân Bình công chúa...

An Quốc tướng quân....

Nam Sơn cứu tế ư....??? Thật thú vị !!!

Trong mắt Hoàng Cẩn hiện lên một tia sáng lạn,môi mỏng nở nụ cười tà mị,liếc nhìn hắc y nhân đang quỳ phía dưới,giọng băng lãnh:

"Tiếp tục giám sát, không có chỉ thị của ta kẻ nào tự ý hành động....Giết!"

"Vâng" Một luồng gió lạnh thổi qua hắc y nhân biến mất trong đêm tối...