Nhân Gian Băng Khí

Chương 185: Xúc tất đàm tâm




"Long Gia?" Lục Dương sửng sốt một chút, nhíu mày nói: " Ngươi muốn kéo Long Gia xuống nước ?"

"Không, là hợp tác." Mười Một nói bình thản: " Ta muốn đối phó Trần Gia, mà không có hậu cố chi ưu." (lo lắng việc sau lưng)

"Hậu cố chi ưu?" Lục Dương hỏi vẻ hứng thú: " Là cái gì ?"

"Bốn người."

"Đàn bà ?"

Mười Một gật đầu.

"Ha ha ha ……" Lục Dương cười to.

Mười Một mặt không chút thay đổi nói: " Không phải như ngươi nghĩ đâu."

"Ồ ?" Lục Dương ngưng cười, hỏi: " Vậy đó là thế nào ?"

"Sở Phàm, Trương Hân Hân, các nàng là thân nhân của Lan tỷ, không thể để cho các nàng xuất sự."

Lục Dương khẽ gật đầu đồng ý nói: " Đúng, uống nước nhớ nguồn, Sở Nguyên, ngươi càng ngày càng có nhân tính đó.".

Mười Một khẽ cau mày. Nhân tính? Hắn không thích từ này, sát thủ không nói nhân tính, bọn họ chỉ biết tàn phá và giết chóc. Nhân tính, này hai chữ hẳn là cách hắn càng xa càng tốt. Nhưng Lục Dương nói như vậy, hắn cùng với những người này tiếp xúc càng nhiều, lại càng thay đổi nhiều hơn.

Sát thủ cũng giảng nhân tính sao? Đúng là chuyện đùa. Nhưng Mười Một cũng biết, mình thật có thay đổi, rốt cuộc việc này là tốt hay là xấu ?

Rốt cuộc là ai đã thay đổi hắn ?

Mười Một không thích cái cảm giác bị trói tay trói chân, thậm chí là rất chán ghét. Làm việc cứ phải nhìn xem sau lưng, không thoải mái, không phải là tính cách hắn. Nhưng điều này là thế nào? Đây là gánh nặng. Giáo quan từng nói qua, bọn họ không thể có gánh nặng, bởi vì gánh nặng sẽ là nhược điểm lớn nhất của bọn hắn. Nhưng Mười Một lại có, nhưng là một gánh nặng gỡ không ra.

Mười Một vừa cau mày, Lục Dương đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Vỗ cánh tay hắn, nói: "Sở Nguyên, ngươi là người, không phải là công cụ. Là người sẽ có cảm tình, trừ phi ngươi muốn cả đời làm công cụ sát nhân."

Mười Một lẳng lặng nghe mà không lên tiếng. Người thật là kỳ quái, tại sao người phải có cảm tình? Tần tiến sĩ nói hắn là một phế phẩm thất bại, bởi vì theo kế hoạch của hắn thì không nên có cảm tình xuất hiện. Sở Hải Lan nói hắn là chiến sĩ cải tạo hoàn mỹ nhất, cũng bởi vì hắn có cảm tình. Cảm tình, rốt cuộc là tốt hay xấu? Có lẽ đối với người thường mà nói sẽ là tốt, nhưng ít ra Mười Một vẫn coi loại cảm tình này là gánh nặng, là mệt đầu, rất phiền phức

Lục Dương thấy Mười Một không nói chuyện, lại hỏi: " Còn hai người nữa thì sao? Là ai ?"

"Âu Dương Nguyệt nhi, Nguyễn Thanh Ngữ."

Lục Dương hỏi vẻ hứng thú: " Tại sao cần bảo vệ các nàng ?"

Tại sao? Mười Một không trả lời được. Bởi vì không có lý do, đối với Sở Phàm và Trương Hân Hân còn có thể giải thích là các nàng là thân nhân của Sở Hải Lan, nhưng Âu Dương Nguyệt nhi và Nguyễn Thanh Ngữ thì sao? Các nàng không có quan hệ gì với Mười Một, nhưng hắn lại muốn bảo vệ các nàng. Có lẽ bởi vì giữa Âu Dương Nguyệt nhi và hắn trong khi đồng sinh cộng tử đã sinh ra một phần cảm thông, còn tính cách Nguyễn Thanh Ngữ rất kiên cường làm cho hắn xúc động rất nhiều. Hắn chỉ nghĩ đến việc phải bảo vệ cho hai người đó, không để các nàng bị thương tổn, chỉ là bảo vệ đơn thuần thôi, đơn giản như vậy. Nhưng nghĩ càng nhiều, thì lún vào càng sâu, đến khi phát giác ra thì cả người đã lún xuống bùn rồi.

Cảm tình là như thế này, không hiểu thì thấy kỳ diệu. Đến khi ý thức được thì nó nằm thật sâu trong đáy lòng người rồi, gỡ không ra, đẩy không đi, cuối cùng thành gánh nặng.

"Không có nguyên nhân gì." Mười Một nói bình thản: "Chỉ muốn bảo vệ thôi."

Lục Dương nở nụ cười, nụ cười rất vui mừng. Mặc dù mấy năm nay lão chỉ ở chỗ này không hề ra ngoài, chỉ lo dưỡng bệnh, nhưng một mực vẫn chú ý tới Mười Một. Mỗi lần có tin tức mới về Mười Một truyền về thì lão là người trước tiên đi xem. Từ những tư liệu đó, lão hiểu rõ tính cách Mười Một, lạnh lùng, lạnh như một khối băng, không quan tâm tới chuyện gì hoặc người nào. Hắn tựa như một công cụ không có cảm tình, trong đầu hắn chỉ có nhiệm vụ và giết người. Nhưng bây giờ Mười Một lại chủ động đi bảo vệ hai người đàn bà không rõ quan hệ, điều này nói lên cái gì ?

Lục Dương mỉm cười hỏi: " Ngươi thích các nàng hả?"

Mười Một sửng sốt một chút, lập tức lạnh nhạt nói: " Cảm tình là gánh nặng, ta không cần gánh nặng."..

Lục Dương lắc lắc đầu hỏi: " Biết tại sao ta đến bây giờ vẫn không cưới mà sống chết ở đây không?"

Mười Một lắc lắc đầu, mặt không chút thay đổi.

Lục Dương nở nụ cười khổ, chìm vào hồi ức, trong ánh mắt lóe ra chút quang mang, rồi nói: " Ta trước kia có quen một cô gái, chúng ta rất yêu nhau. Nhưng ta một mạch si mê luyện võ học cổ về kiếm tông của chúng ta, luôn luôn ao ước phải đưa kiếm tông một lần nữa phát dương quang đại. A, kỳ thật yêu cầu của nàng rất đơn giản, chỉ là hy vọng ta có thể bỏ ra chút thời gian bồi tiếp nàng, nói chuyện với nàng, thậm chí ăn cơm cũng được. Nhưng ta đến cả điểm ấy cũng không thể làm vui lòng nàng. Thậm chí …… thậm chí có một lần nàng tới tìm ta, lúc đó ta luyện công đến giai đoạn trọng yếu, nhất thời nổi giận đùng đùng, tát nàng một bạt tai. Ai! Mãi cho tới hôm nay, ta vẫn còn hối hận về cái tát đó. Sau đó, nàng cũng cưới người khác, ngươi có biết nàng cưới ai chăng? Hắc, chính là em trai ta. Vậy là nàng biến thành em dâu ta, bởi vì nàng muốn trả thù ta, bởi vì ta làm thương tổn nàng." Lục Dương nói đến đây thì trên mặt lộ vẻ tự giễu pha với nỗi đau khổ.

Mười Một không nói gì, hắn đã đoán ra đại khái. Lục Dương và người đàn bà kia vì trục trặc nho nhỏ mà cuối cùng Lục Dương lại động thủ đánh nàng, do đó người đàn bà đó buộc hắn phải hối hận cả đời, gả cho em trai hắn. Chỉ là không biết Lục Dương sau này tại sao bị em trai hắn bán đứng, cũng không biết có liên quan đến người đàn bà kia không ?

Lục Dương lắc lắc đầu, thở dài một lát, mới nói: " Ngươi biết không, nếu cho ta một lần cơ hội khác, ta dù phải chặt đứt tay mình, cũng sẽ không dám đánh nàng. Hơn nữa, nếu có thể nói, ta tình nguyện bỏ hết một thân tu vi này, tình nguyện cùng nàng, làm một người thường." Hắn ngước lên, hướng Mười Một cười khổ nói: " Việc này ta chỉ thông suốt khi toàn bộ công lực của ta đã bị phế, bị giam trong căn hầm của con heo mập đó, đáng tiếc, tỉnh ngộ đã quá muộn."

"Sở Nguyên, ngươi có biết ta tại sao ta muốn nói cho ngươi chuyện này không? Kỳ thật cảm tình là loại mình không khống chế được. Nó không phải gánh nặng của ngươi, mà là một loại hồi ức. Chờ ngươi tới tuổi của ta, quay đầu lại nghĩ về chuyện quá khứ của mình, ngươi sẽ phát hiện, nguyên lai trong cuộc đời mình mắc nhiều lầm lẫn lắm." Trên mặt lão nhân lộ ra vẻ bần thần, nói: "Sở Nguyên, cảm tình không phải sai lầm, không cần trốn tránh nó."

Mười Một lắc đầu lạnh nhạt nói: " Ta, không cần cảm tình."

Lục Dương cười khổ nói: " Ngươi tại sao cố chấp như vậy ?"

"Ta còn có rất nhiều sự việc phải làm, chúng cản trở ta."

"Nhưng ngươi đã muốn bảo vệ các nàng ……"

Mười Một ngắt lời nói lãnh đạm: " Đủ rồi."

Lục Dương hiểu ý Mười Một, cũng không nói thêm. Đây là cảm tình của hắn. Hắn chỉ cần bảo vệ các nàng mà thôi, sẽ không tiến thêm bước nữa. Mười Một khác Lục Dương, hắn cả đời đều muốn sinh sống trong hắc ám và huyết tinh, chuyện Trần gia còn chưa giải quyết xong, "Ma Quỷ" Cũng sẽ không buông tha cho hắn. Hắn không thể có gánh nặng. Do đó hắn không thể cho, cũng không thể cấp cho các nàng cái gì cả..

Lục Dương cảm thấy Mười Một rất giống mình lúc tuổi còn trẻ, cố chấp, chấp nhất, vì theo đuổi mục tiêu của mình, có thể đem tất cả dứt bỏ, kể cả cảm tình. Nhưng bây giờ hắn hối hận rồi, do đó hắn không hy vọng Mười Một đi theo con đường của lão.

"Sư phụ." Mười Một nói: "Quay về chủ đề cũ, ta không phải đến đây để thảo luận việc này." Hắn không muốn thảo luận vấn đề này ở đây một cách lãng phí thời gian, cảm tình đối với một sát thủ mà nói thì đúng là không có ý nghĩa gì cả.

Lục Dương nở nụ cười khổ, hắn biết có nói nữa cũng sẽ không có kết quả, rồi lại hỏi: " Ngươi là muốn Long Gia giúp ngươi bảo vệ bốn người đàn bà này ?" Truyện được copy tại Truyện FULL

Mười Một gật đầu.

"Nhưng ngươi có nghĩ tới, Long Gia tại sao phải giúp ngươi không? Ngươi muốn lợi dụng quan hệ của ta để tiếp xúc bọn họ, hay là phục vụ bọn họ ?"

"Không phải." Mười Một nói bình thản: " Ngươi chỉ cần an bài cho ta gặp Long Gia."

Lục Dương lắc đầu nói: " Vô dụng thôi, Sở Nguyên. Cho dù ta ra mặt, bọn họ cũng sẽ không đồng ý đâu. Giữa cảm tình cá nhân với ích lợi gia tộc, bên trọng bên khinh, bọn họ cũng biết nặng nhẹ chứ. Huống chi chuyện này còn kéo đến cả Trần Gia, bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy đâu, chỉ giúp một người không quen biết."

"Không." Mười Một kiên định nói: " Bọn họ sẽ ra tay."

Lục Dương nhìn hắn có chút nghi hoặc: " Ngươi sao tự tin như vậy ?"

Khóe miệng Mười Một khẽ nhếch lên, nói: " Bọn họ sẽ đồng ý, nhất định sẽ như vậy."

Cái gì làm cho Mười Một tự tin như thế? Lục Dương không hỏi.

Lục Dương lặng lẽ chăm chú nhìn hắn một lát, rồi mới nói: " Muốn gặp Long Gia rất đơn giản, nhưng ta chỉ là giúp ngươi an bài, chuyện khác không quan hệ với ta."

"Ta biết.".

Mười Một biết đây là giới hạn của Lục Dương, hắn dù sao cũng làm việc cho quốc gia, có một số việc không thể không lo lắng tới đại cục. Chuyện này nếu có liên quan tới đại cục, hắn không thể giúp Mười Một được gì, bởi vì nó sẽ nảy sinh nhiều vấn đề, cấp trên cũng sẽ tuyệt không đồng ý. Do đó Lục Dương chỉ hứa an bài cho Mười Một gặp người của Long Gia, đây đã là cố gắng lớn nhất mà hắn có khả năng làm được.

Lục Dương cười cười, nói: " Chuyện này chấm dứt xong, ngươi nhớ tới tìm ta. Ta mang ngươi về kiếm tông một lần."

"Được." Dừng một chút, Mười Một lại bổ sung một câu: " Nếu ta không chết."

Lục Dương thở dài bất lực, đang muốn nói cái gì đó, lúc này cửa phòng hắn đột nhiên bị người mở ra, vẻ mặt lo lắng của Bàn Phật cùng với vẻ âm trầm kim cương cùng tiến vào

"Có phải là xảy ra chuyện gì ?" Lục Dương chánh sắc hỏi. Là chiến hữu nhiều năm như vậy, hắn hiểu rất rõ tính tình Bàn Phật và kim cương, nếu không phải xẩy ra đại sự, bọn họ tuyệt không có biểu hiện như vậy.

Bàn Phật liếc mắt nhìn Mười Một, rồi lại chuyển qua Lục Dương. Trên mặt hắn ngày thường luôn luôn tươi cười này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có vẻ trầm trọng, hít sâu một hơi nói: " Đã xảy ra chuyện, lại là đại sự."