Nhân Gian Băng Khí

Chương 260: Thiên độ huyết án (Hạ)




Yêu Linh lắc lắc đầu nói:

- Đi, chúng ta đi xem là xảy ra chuyện gì.

- Ài, lãnh đạo...

Diệp Tiêu vội nói:

- Bên ngoài có rất nhiều ký giả, có chút vấn đề hỏi không tiện lắm.

Yêu Linh suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Vậy cũng phải, hay là gọi bọn họ tiến vào đây đi.

Diệp TIêu cười khổ nói:

- Bọn họ cũng không dám vào căn phòng này.

- Thế này thì làm sao bây giờ? Trái cũng không được, phải cũng không xong. Nếu không xin mời bọn họ về cục cảnh sát mà hỏi?

Diệp Tiêu lắc đầu nói:

- Chúng ta không có lý do a, nếu nói chỉ là vì ngôn luận mà lại đem mấy lão nhân này mang đi, vạn nhất truyền ra ngoài chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.

Yêu Linh đau đầu kêu to:

- Thật phiền toái.

Sở Nguyên xen vào nói:

- Xuống tầng một gặp bọn họ đi.

Yêu Linh hai mắt sáng ngời nói:

- Đúng a, mỗi người nhường một bước. Tầng một bọn chúng chắc chắn không dám tiến vào chứ nhỉ? Dù sao cũng có nhiều người ở bên trong, còn sợ cái gì nữa?

Diệp Tiêu suy nghĩ một chút, gật đầu đáp:

- Được, ta thử xem.

Đợi sau khi Diệp TIêu xuống lầu, Yêu Linh hướng về Sở Nguyên giơ ngón cái lên, lắc đầu nói:

- Đi thôi, chúng ta xuống lầu đợi.

Sở Nguyên nghiêng đầu nhìn cỗ thi thể trên giường, nhạt giọng nói:

- Các ngươi đi trước.

- Ồ? Vậy còn ngươi?

Sở Nguyên thản nhiên liếc hắn một cái nói:

- Ta kiểm tra lại một chút.

- Còn có gì mà xem nữa? Chẳng phải cũng chỉ có vậy thôi sao? Hơn nữa muốn lấy vật chứng cũng là chuyện của cảnh sát địa phương, liên quan chuyện gì đến chúng ta.

Sở Nguyên đi tới bên giường, nhìn chằm chằm cỗ nữ thi thể trên giường, thuận miệng hỏi:

- Tại sao tổ trưởng bảo chúng ta tới đây?

- Ồ? cái này....

Yêu Linh gãi đầu,khổ sở suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra Liệt Hỏa tại sao phải để bọn họ tới đây? Vụ án này trái xem phải xem đều là hung sát án bình thường, không cần phải xuất động Long Hồn. Chính là nếu ngay cả Long Hồn cũng xuất động, cũng là nói vụ án này tuyệt không phải vụ án bình thường, hơn nữa là đám cảnh sát này tuyệt không có cách nào ứng phó.

Suy nghĩ nửa ngày Yêu Linh cũng nghĩ không ra cho nên bĩu môi nói:

- Tùy ngươi đấy, Thổ Phỉ chúng ta đi xuống.

- Ừm.

Thổ Phỉ lên tiếng, nhìn Sở Nguyên một chút rồi theo Yêu Linh cùng đi xuống tầng.

Trên cầu thang, Yêu Linh bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Thật nhảm nhí a.

Thổ Phỉ cười cười nói:

- Ngươi chính là không chịu được người khác thông minh hơn ngươi.

- Thôi đi, hắn đó chỉ được cái thông minh vặt.

Thổ Phỉ cười một chút, không nói thêm nữa.

Trên tầng, Sở Nguyên vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, nhìn nữ thi thể bị xé phanh ra. THiếu nữ này tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Hai con mắt nàng mở rất to, nhưng không toát ra thần sắc hoảng sợ, ngay cả vẻ mặt cũng chỉ là vẫn duy trì một chút kỳ lạ. Nhìn bộ dạng nàng, dường như trước khi chết nhìn thấy thứ gì đó, thứ đó có lẽ nàng chưa từng thấy qua, cũng có lẽ là nàng nhận ra được, nhưng từ vẻ mặt đó của nàng có thể thấy được đồ vật nọ tuyệt đối không đáng sợ, ít nhất là từ vẻ bên ngoài của nó, nàng dường như là rất kỳ quái hung thủ tiến vào.

Sở Nguyên sau khi quan sát một lát lại nhìn một chút trần nhà và mặt đất, tiếp tục dùng mắt ước lượng một chút khoảng cách từ cửa tới bên giường, trong đầu hiện lên một bức họa diện. Thiếu nữ nằm trên giường, còn chưa ngủ hoặc là đang ngủ thì bị tiếng mở cửa phong làm cho bừng tỉnh. Sau đó một bóng đen tiến đến, thiếu nữ vẻ mặt hiện lên thần sắc kỳ quái, nhưng không có sợ hãi đối phương. Đột nhiên cái bóng đen kia dùng tốc độ cực nhanh nhảy đến trên giường, trước khi thiếu nữ có phản ứng thì đã đem nàng đè xuống giường, đồng thời xé rách cả quần áo và da thịt ở ngực nàng, sau đó moi lấy trái tim của nàng. Khi moi trái tim, máu từ trong trái tim lập tức phun ra, hơn nữa phun lên tới trần nhà.

Giả tưởng này vừa đến lập tức đã bị Sở Nguyên phủ quyết, đầu tiên khoảng cách từ cửa tới bên giường khoảng năm thước, hắn không tin thế giới này có người nào hoặc là động vật có thể trong vòng một giây là có thể từ bên kia nhảy đến trên giường, hơn nữa trong khoảng thời gian này xé rách ngực thiếu nữ. Bởi vì thiếu nữ này lúc chết vẫn còn lộ vẻ mặt tò mò, nếu tốc độ hung thủ chậm lại một chút, cho nàng cơ hội phản ứng, nàng tuyệt sẽ không là loại vẻ mặt này, mà hẳn là bộ dạng kêu lên kinh sợ. Cái này cũng nói rõ hung thủ từ lúc xuất hiên, đến khi giết nàng xong, tuyệt đối là một giây cũng không tới.

Tiếp theo.... Sở Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, tựa như theo như lời hắn vừa rồi, máu từ trong tim phun ra rất mạnh, thậm chí có thể phun ra khoảng cách hơn mười thước. Lúc trái tim phun máu, hung thủ kia hẳn là còn ở trên giường, hoặc là trên người thiếu nữ, vậy máu dắm chắc cũng sẽ phun trúng thân thể hung thủ. Nhưng là tại sao trên mặt đất dấu vết gì cũng không có? Hung thủ là rời đi như thế nào?

Cửa sổ phòng ngủ là đóng chặt, đường ra duy nhất chính là cửa phòng, nhưng mà trên mặt đất lại rất sạch sẽ, ngay cả một giọt máu cũng không có lưu lại.

Sở Nguyên sau khi yên lặng nhìn một lát lại xoay người đi tới phòng ngủ đối diện, chủ hộ tổng cộng có một trai hai gái, con lớn nhất là ở tầng bốn, hai người con gái ở tầng ba, mà còn lại hai vợ chồng chủ hộ là ngủ ở phòng ngủ đối diện với phòng khách ở tầng hai.

Sở Nguyên đi vào phòng cô con gái lớn, cảnh sát nơi này có thể đã nghe được cuộc trò chuyện của Diệp Tiêu với bọn hắn, cho nên không ai tới hỏi hắn. Hắn đi tới bên giường cô con gái lớn nhìn một chút, cũng là nằm ở trên giường, cũng là ngực bị xé phanh ra, máu phun xạ lên làm cho một mảng trần nhà nhuộm màu huyết hồng. Hơn nữa, trong gian phòng này cũng đồng dạng không có lưu lại dấu vết gì.

Điều duy nhất bất đồng chính là, cô con gái lớn này trên mặt rất an tĩnh, dường như là đang ngủ. Nhìn bộ dạng nàng lúc chết ngay cả một chút cảm giác đều không có. Chính là cái này cũng không có khả năng, một người cho dù chết trong lúc ngủ, nhưng lồng ngực bị người ta xé phanh ra thì không có khả năng không cảm giác được, trừ phi nàng trước khi chết bị đưa vào trạng thái hôn mê sâu.

Mặc dù đã có pháp y lấy mẫu máu của thiếu nữ này, nhưng Sở Nguyên còn nghi hoặc pháp y viện nên lấy ra một chiếc bình rỗng, từ trên giường nạo xuống một chút cục máu đã đông.

Sau đó Sở nguyên lại lên tầng bốn, tầng bốn mặc dù có hai gian phòng ngủ, nhưng chỉ có con trai lớn của chủ hộ ngủ trên này. Cùng với hai muội muội của hắn giống nhau, người này cũng là trái tim bị móc ra, duy nhất bất đồng chính là hắn bị xé từ sau lưng, cả người úp trên mặt đất, trên mặt đất khắp nơi đều là máu chảy, duy chỉ có dấu chân hung thủ là không có lưu lại.

Sở Nguyên ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn trong chốc lát, xác định hung thủ đúng là không có lưu lại dấu chân chứ không phải lau rửa qua. Vậy hung thủ là rời đi như thế nào? Chẳng lẽ hắn lại bay sao? Sở Nguyên rất cẩn thận tìm tòi khắp gian phòng một lần nữa, vẫn là không có phát hiện gì. Hắn trở lại cỗ nam thi thể phía trước, một lần nữa ngồi xổm xuống quan sát hắn. Cỗ nam thi thể này lại trợn to mắt, cũng không phải là sợ hãi, ngược lại bộ dạng có chút như là rất tức giận. Hai tay hắn đều chống xuống, hẳn là đã ngã sấp xuống, đang muốn đứng lên, sau đó hung thủ nhảy đến sau lưng trực tiếp xé phanh da và cơ nhục vùng lưng móc ra trái tim. Gã này đến chết cũng không có lộ ra vẻ mặt đau đớn, cho thấy tốc độ giết người của hung thủ quá nhanh, nhanh đến hắn còn chưa có cảm giác được đau đớn thì đã chết rồi. Không chỉ người này mà hai muội muội của hắn cũng là đồng dạng không cảm giác được đau đớn. Sở Nguyên thật sự tưởng tượng không ra, trên đời này còn có thứ gì có thể có tốc độ nhanh như vậy?

Mặt nam tử úp nghiêng trên mặt đất, một bên mặt đã ngập trong vũng máu. Hai con mắt thoáng liếc xéo lên trên, từ góc độ của Sở nguyên nhìn qua, dường như hắn đang nhìn chằm chằm Sở Nguyên. Sở Nguyên cùng hắn yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi xuống phòng ngủ của hai vợ chông chủ hộ ở tầng hai.

Chủ hộ là một người hơn năm mươi tuổi, nhưng trông còn rất trẻ, thoạt nhìn như là mới hơn bốn mươi thôi. Thê tử của hắn bảo dưỡng cũng không tồi, từ điểm đó là có thể thấy được, gia cảnh bọn họ dám chắc cũng tốt lắm. Hai vợ chồng này cũng đều là đang nằm ngủ thì bị chết, trước khi chết ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có cảm thấy. Tốc độ giết người của hung thủ này thực sự là quá nhanh, nhanh đến độ thực sự là làm cho người ta không thể tin thế giới này còn có loại tốc độ như thế.

Sở Nguyên đồng dạng là sau khi quan sát trong chốc lát, không có phát hiện gì, lúc này mới xoay người đi xuống đại sảnh tầng một.

Mới vừa xuống cầu thang hắn đã nghe được một giọng già nua đang vội kêu lên:

- Ta không lừa các ngươi, chuyện này các ngươi không động đến được.

Sở Nguyên đi tới, thấy Yêu Linh và Diệp Tiêu rất buồn bực đứng ở một bên, sáu người đứng đối diện bọn họ đều là lão nhân, ít tuổi nhất cũng đã ngoài năm mươi, trong đó còn có một người hẳn là đã ngoài tám mươi tuổi.

Sở Nguyên đi tới bên người Thổ phỉ, thấp giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

Thổ Phỉ cười khổ nói:

- Hỏi ông ta ấy!

Lão nhân tuổi già nhất kia dùng sức chống gậy, giọng nói khàn khàn kêu lên:

- Các ngươi đi thôi, cái này là sự việc trong trấn chúng ta, các ngươi đã bị tái thảng này hồn thủy hạo.

Thổ Phỉ ghé vào tai Sở Nguyên nhỏ giọng nói:

- Tiểu Yêu với Diệp Tiêu kia đối với mấy lão nhân này thực không có biện pháp, tư tưởng bọn họ rất cố chấp, khuyên như thế nào cũng đều không nghe. Chính là quyết tâm muốn ngăn cản chúng ta đi, đụng cũng không đụng vào được. Ngươi biết không, lão nhân lớn tuổi nhất này nghe nói là rất có uy vọng tại trấn này, dường như giống thời xưa trưởng bối đức cao vọng trọng cái loại địa vị này. Phía sau mấy người kia cũng tương đối nổi danh ở trấn này, chúng ta nếu động chạm đến họ, cam đoan cả trấn ít nhất sẽ có một tiểu bộ phận dân chúng đến đây náo loạn.

Sở Nguyên gật gật đầu, tiến lên từng bước nhạt giọng hỏi:

- Ngươi nói 'bọn họ trở lại', rút cục 'bọn họ' là ai?

Yêu Linh và Diệp Tiêu nhân cơ hội vội thoát thân, bọn họ vừa rồi đã bị mấy lão nhân dây dưa đến to đầu, giờ Sở Nguyên lại tự nguyện xuất đầu, vậy còn không nhân cơ hội mà trút gánh nặng. Cho nên hai người này đều rất ăn ý lập tức lui lại một bên không nói nữa, đồng thời đáy lòng âm thầm thở dài. Những người này, thật khó đối phó.

Cái lão đầu kia đưa cặp mắt híp híp lên nhìn Sở Nguyên, lắc lắc đầu, nói với giọng khàn khàn:

- Đi đi, các ngươi không quản được đâu, cũng đừng quản nữa, sẽ hại chết mọi người đó.

Diệp Tiêu theo muốn nói theo thói quen, đây là việc của cảnh sát địa phương, nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng lập tức liền ý thức được một chút, lập tức nuốt lại. Hắn sớm đã nói qua loại lời này rồi, chính là kết quả đạt được cũng để cho hắn buồn bực không thôi. Lão đầu này đâu thèm quản ngươi là cảnh sát hay không, chọc giận bọn họ, trực tiếp kêu một đội dân trong trấn tới đây lật đổ xe cảnh sát của ngươi.

Sở Nguyên sắc mặt bình thản nhìn hắn, nhạt giọng hỏi:

- Ngươi nói 'bọn họ' là một ngàn linh hồn này à?

Sáu lão nhân đồng thời sắc mặt đại biến một chút, trong đó có hai người toàn thân run rẩy một chút, lộ ra thần sắc rất sợ hãi. Mà Yêu Linh, Thổ Phỉ cùng đám cảnh sát bên cạnh đều nhìn Sở Nguyên với sắc mặt cổ quái.

Sở Nguyên không có để ý Yêu Linh bọn họ, tiếp tục hỏi:

- Đúng không?

Lão nhân lớn tuổi nhất dẫn đầu môi có chút run run vài cái, trên mặt thần sắc thay đổi vài lần, cuối cùng lắc lắc đầu than vãn:

- Coi như ta cầu xin các ngươi, thật sự đừng nên động đến.

Sở Nguyên tiếp tục hỏi:

- Bọn họ trở lại, vậy các ngươi định đối phó như thế nào?

Hai lão nhân ở giữa vừa rồi run rẩy một chút, lúc này càng run dữ dội hơn. Sắc mặt những người khác cũng thập phần khó coi.

Lão nhân đứng đầu khuôn mặt đầy những nếp nhăn, run rẩy hai cái, lắc lắc đầu nói:

- Chuyện không liên quan tới các ngươi rồi, đi thôi, đừng quản đến nữa. Các ngươi cũng chẳng quản nổi đâu, đi đi…

Yêu Linh hai mắt nửa nhắm nửa mở nhìn Sở Nguyên, truyền thuyết liên quan tới Thiên Độ trấn, hắn cũng nghe nói qua vô số lần rồi. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết, căn bản chẳng thể coi là thực, hơn nữa hắn căn bản chẳng chẳng tin trên thế giới này có ma quỷ.

Sở Nguyên lại hỏi tiếp:

- Những thiên hồn đó, không phải đều bị siêu độ rồi sao?

- Siêu độ?

Một lão nhân còn có thể xem là trấn định cười lạnh một tiếng nói:

- Những tăng nhân đó căn bản chẳng có cách nào siêu độ cho bọn họ, chỉ có thể tạm thời trấn áp thôi.

- Thanh Thương!

Lão nhân đứng đầu dụng lực quệt quệt quải trượng trên mặt đất, âm thanh run rẩy vang lên.

Lão nhân tên Thanh Thương, người bị gọi nói:

- Trần đại ca, thôi đi, dù sao chuyện này cũng đã trải qua nhiều thế hệ như vậy rồi, lại nói dù gì thì chuyện cũng đã xảy ra, muốn che giấu cũng chẳng che giấu được bao lâu nữa.

Yêu Linh vội chen vào:

- Rút cục là chuyện gì?

Thanh Thương đó không trả lời hắn mà đang nhìn vào Trần đại ca kia, đợi lão hồi phục. Trần đại ca cuối cùng cũng nặng nề thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại không nói gì nữa.

Thanh Thương lúc này mới tiếp tục:

- Các người đều biết chuyện của Thiên Độ trấn chúng ta rồi?

Yêu Linh gật đầu nói:

- Nghe nói qua, bất đó những cái đó chỉ là thần thoại truyền thuyết thôi nhỉ?

- Không phải là truyền thuyết gì đó, chuyện đều là thật, chỉ là bị sửa đi rồi.

Yêu Linh ngạc nhiên nói:

- Ý gì thế?

Thanh Thương nhìn sang mấy lão nhân bên cạnh một chút, thấy họ đều không nói gì, sau đó mới tiếp tục:

- Trước đây trong trấn này xác thực có rất nhiều người, bắt đầu là một hộ hai hộ, mọi người cũng không chú ý, sau đó người chết nhiều lên, bọn họ mới bắt đầu sợ hãi, bắt đầu không ngừng có người dọn đi khỏi trấn. Hừ hừ, khẳng định là sau khi bọn họ dọn đến trấn phụ cận, rất nhanh trong trấn phụ cận có bắt đầu chết người rồi…

Sở Nguyên hỏi ngay:

- Ôn dịch?

Thanh Thương gật đầu nói:

- Đúng, là ôn dịch. Trận ôn dịch đó lấy đi rất nhiều mạng người, gần như toàn bộ người trong trấn này và mấy trấn xung quanh đều chết sạch rồi.

Yêu Linh chen vào hỏi:

- Lúc đó…ách, quan phủ không làm chút gì sao?

- Quan phủ?

Thanh Thương cườI lạnh nói:

- Đương nhiên phải làm chút chuyện rồi, bọn họ đem tất cả người ở những thôn trấn phụ cận tụ tập lại Thiên Độ trấn của chúng ta, sau đó nhốt ở bên trong, chỉ cho vào không cho ra. Để mặc người bên trong tự sinh tự diệt.

Thanh Thương nặng nề thở dài một hơi và tiếp tục nói:

- Đến sau này, đến cả những quan binh thủ ở bên ngoài cũng bị lây nhiễm, lúc đó quan phủ bèn ra quyết định. Bọn chúng đem tất cả những người bị nhiễm ôn dịch tụ tập vào bên trong, sau đó đốt lửa thiêu trấn.

Tại trường, ngoại trừ Sở Nguyên vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ rất, những người khác ít nhiều đều động dung. Thiêu trấn? Thân là quan phụ mẫu địa phương không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện này?

Diệp Tiêu hỏi:

- Bọn chúng dám làm như vậy?

Lão đầu bên cạnh Thanh Thương tiếp lời:

- Có gì không dám chứ, dù sao cũng chẳng phải là đốt người nhà bọn chúng. Có điều sau khi thiêu trấn, bọn chúng liền bịa ra một câu chuyện mà báo lên trên, vừa khéo lúc đó phương bắc bắt đầu động loạn, các trận đánh lớn nhỏ xảy ra liên tục, cũng vừa khéo để làm cái cớ, nói là loạn binh tặc từ đồ sát trấn này, hừ.

Thổ Phỉ hỏi:

- Như vậy, tăng nhân siêu độ là chuyện gì thế?

Thanh Thương lắc đầu nói:

- Sau này trấn này được xây dựng lại, lúc đó vừa khéo là lúc chiến loạn, có rất nhiều người lưu lạc trở lại nơi đây định cư. Tổ tiên của bọn họ vốn chính là người Thiên Độ trấn, bọn họ may mắn không bị nhiễm ôn dịch nên mới sống sót được. Nhưng quan phủ cũng cảnh cáo qua, chuyện này không được nói ra ngoài, nếu không toàn gia đều phải chết. Cứ như vậy, bí mật này hạn trong những người sống sót mới được biết, hơn nữa bọn họ cũng đều không nói ra ngoài. Trải qua mấy đời, trấn này mới hồi phục trở lại, nhưng lúc này lại có chuyện phát sinh rồi.

Yêu Linh không nén nổi hỏi:

- Thiên hồn? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thanh Thương gật đầu nói:

- Ừm, oan hồn của những người bị thiêu chết đó không an nghỉ. CHo đến khi chúng ta mời cao tăng Thiếu Lâm tới, những cao tăng đó không ngờ cũng không trấn trụ nổi chúng, chỉ có thể tạm thời phong ấn xuống thôi…

- Dừng! Dừng!

Yêu Linh xùy mũi đưa tay làm động tác dừng lại: Đừng có tuyên truyền mê tín.

- Mê tín?

Thanh Thương cười lạnh nói:

- Ngươi đừng cho rằng bọn ta đang nói chuyện cười. Tiểu tử, chuyện này là đại sự có liên quan tới nhân mạng đó.

Thổ Phỉ ở phía sau kéo kéo Yêu Linh mấy cái, Yêu Linh trề môi ra, không nói tiếp nữa.

Thanh Thương trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục nói:

- Thiên Độ? Hừ, kì thực cái tên chân chính của trấn này không phải là Thiên Độ (độ trong siêu độ), nên gọi là Thiên Đồ (đồ trong đồ sát, giết chóc) mới phải.

Sau khi tiễn mấy lão nhân rắc rối đó đi, Yêu Linh hướng về phía thổ phỉ hỏi: Ngươi tin không?

Thổ Phỉ lắc đầu.

Yêu Linh cười nói:

- Kì thực ta cũng không tin, ha ha, oan hồn không yên nghỉ? Cái cớ này mà cũng bịa ra được.

Thổ Phỉ không nói gì mà quay đầu lại nhìn về phía Sở Nguyên hỏi:

- Sở Nguyên, ngươi tin không?

- Ta tin.

- Hả?

Hai người bao gồm cả Diệp Tiêu toàn bộ đều sửng sốt nhìn Sở Nguyên.

Sở Nguyên thản nhiên nói:

- Ta tin chuyện trấn này bị thiêu, nhưng không tin có quỷ. Dứt lời hắn bèn quay người đi lên lầu luôn.

Yêu Linh trề môi lẩm bẩm:

- Thật nhảm nhí.