Nhân Gian Băng Khí

Chương 279




Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh không có lấy một tiếng động.

Hai tay Thiết Tương đặt trên vô lăng, mắt nhìn quanh tình hình ngoài cửa sổ, có vẻ không an tâm. Mân Côi một tay nâng cằm, nhàm chán lúc thì nhìn Sở Nguyên, lúc thì Thiết Tương, hoặc là nhìn những người lui tới bên ngoài xe. Còn Sở Nguyên thì cúi đầu nhìn vào mặt đồng hồ trên cổ tay, đồng hồ đã nhận được tần số của thiết bị nghe lén. Chỉ kỳ quái là từ khi bắt đầu đến bây giờ, bên trong không hề có một thanh âm nào. Trừ phi tên sát thủ giả mạo làm Trương Thượng Lâu đó đang ngủ thì không có khả năng không phát ra một thanh âm nào.

Mân Côi ngáp một cái rất nhàm chán hỏi: "Vẫn không có tiếng gì sao?"

"Ừm!" Sở Nguyên khẽ lên tiếng.

Thiết Tương quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Có khi nào bị phát hiện không?"

Sở Nguyên lắc đầu, không nói thêm lời nào.

"Thùng rác!" Mân Côi cười cười nói: "Quả là tên cảnh sát đó rất sáng tạo, lần đầu tiên nghe nói có người nhét thiết bị nghe lén vào thùng rác. Cho dù không bị hắn phát hiện, nếu hắn lỡ đổ một chén nước vào đó, cũng không biết món đồ đó còn hữu dụng không?"

"Ừm?" Thiết Tương bị Mân Côi nhắc nhở một chút, lập tức hướng về Sở Nguyên hỏi: "Thiết bị đó có ngấm nước không?"

Sở Nguyên không hề nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Nếu dễ dàng hư hỏng như vây, thì cũng sẽ không sản xuất cho chúng ta dùng."

Thiết Tương xoa xoa mũi, tự cười nhạo nói: "Ừ! Chắc thế. Chẳng lẽ hắn ngủ?"

Sở Nguyên không trả lời, vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay như trước. Màn hình lục quang không ngừng lóe ra, chứng minh vẫn còn nhận được tính hiệu từ máy nghe lén, trạng thái rất bình thường.

Lát sau, Mân Côi một lần nữa ngáp một cái nhàm chán, nói: "Băng, cũng đừng lãng phí tinh lực nữa. Tổ trường không phải nói rồi sao, hắn sẽ an bài những người chuyên nghiệp đến giúp ngươi truy tra mà."

Thiết Tương cười nói: "Nếu là ngươi bị người ta đuổi giết, ngươi muốn tự mình đi điều tra, hay là muốn giao cho người khác đi làm?"

Mân Côi trừng mắt liếc hắn, thở phì phò nói: "Ngươi chống đối với ta hoài như vậy để làm chi?"

Thiết Tương giơ lên cao hai tay nói vẻ oan uổng: "Ta đâu có đâu?"

Mân Côi trừng mắt, lộ vẻ đanh đá của phụ nữ, chỉ vào mũi của Thiết Tương cao giọng mắng: "Ngươi còn dám nói ngươi không có? Vừa mới đây không phải chống đối với ta thì là gì? Được, chuyện vừa rồi không nói nữa, buổi sáng này, buổi sáng ta bảo ngươi đi Thiên Độ Trấn điều tra. Ngươi lại muốn chạy đến nơi nào đó gà không đẻ, chim không ỉa, hại cả người ta một thân bẩn thỉu. Còn có ngày hôm trước …… còn nữa hôm kia…… rồi tuần trước …… năm ngoái ……"

Mân Côi những liên tục không khô cổ, Thiết Tương chỉ nghe mà ớn lạnh cả người. Đột nhiên, hắn chỉ vào phía ngoài xe nói: "Bọn họ tới kìa."

Mân Côi quay đầu nhìn lại, quả thật thấy một chiếc xe màu đen dừng lại cách đó không xa, cửa xe vừa mở ra thì thấy Thủy Nhu và Bách Biến hai người từ bên trong đi ra. Nàng liếc mắt nhìn Thiết Tương,nói thầm: "Coi như ngươi gặp may."

Thiết Tương cũng âm thầm xoa trán, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự là vận khí tốt, vốn chỉ tùy tiện bày trò để đánh lạc hướng Mân Côi, không ngờ mèo mù vớ cá rán.

Bách Biến và Thủy Nhu đi đến hông xe thì Thiết Tương đã hạ cửa sổ xe xuống, hai người gật đầu chào nhau, cười nói: "Các ngươi tới rồi hả."

Bách Biến cười khổ nói: "Tổ trưởng giới hạn tốc độ của ta, vốn hơn mười phút có thể đến nơi, thế mà phải hơn nửa giờ mới đến được."

Từ góc vai của Thiết Tương, Mân Côi lộ đầu ra nói vẻ ngạc nhiên: "Bảo ngươi phải lái xe chậm chậm hả? Vậy có khác gì lấy mạng của ngươi chứ?"

Bách Biến bên cạnh nhìn trộm Thủy Nhu bĩu môi. Thiết Tương và Mân Côi giật mình hiểu ra, do Liệt Hỏa lo cho an toàn của Thủy Nhu, nên mới bảo Bách Biến phải hạn chế tốc độ, không cho phép hắn lái xe nhanh. Ngẫm lại cũng đúng, Bách Biến lái xe rất điên cuồng, việc này tất cả đều biết cả, dường như toàn tổ ngoại trừ Thủy Nhu căn bản không có ai dám ngồi vào xe của hắn.

Bốn người hàn huyên vài câu, Thiết Tương quay đầu nói với Sở Nguyên: "Băng! Chúng ta đi trước nhé."

"Ừm!" Sở Nguyên cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng lên tiếng. Text được lấy tại Truyện FULL

Thiết Tương và Mân Côi nở nụ cười khổ rồi ra khỏi xe. Để Bách Biến và Thủy Nhu thay thế vị trí bọn họ. Còn hai người Thiết Tương tiến đến xe của Bách Biến, nhấn ga vọt đi.

Trong xe một lần nữa chìm vào im lặng, Bách Biến và Thủy Nhu đưa mắt nhìn nhau. Cũng không biết kế tiếp phải làm gì cho tốt. Bọn họ mới vừa biết Sở Nguyên nên không biết gì nhiều về hắn, chỉ biết hắn là một người có cá tính rất cổ quái. Do đó cũng không thể đối xử với hắn giống như các thành viên quen thuộc khác trong tổ, chỉ sợ đắc tội với quái nhân này.

Thủy Nhu nhìn Bách Biến. Bách Biến nhìn Sở Nguyên, Sở Nguyên nhìn đồng hồ, trong lúc nhất thời không khí trong xe rất khách khí.

Một lát sau, Sở Nguyên vẫn với cái ngữ khí không có cảm tình gì như trước nói: " Đừng nhìn ta, ta không có hứng thú với nam nhân đâu."

"Híc híc!" Thủy Nhu nhịn không được cười ra tiếng.

Bách Biến làm vẻ xấu hổ ho khẽ một tiếng, nói: "Băng, chúng ta đi chứ?"

Sở Nguyên cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Đi đâu?"

"Ách …… đi tra án."

"Đợi lát nữa."

"À!" Bách Biến gãi gãi má, rồi quay về Thủy Nhu bĩu môi. Thủy Nhu cũng không khỏi tức giận liếc mắt với hắn.

Ba người ngồi im lặng bên trong xe khoảng chừng mười lăm phút, đột nhiên trong đồng hồ truyền ra một tiếng hát, là tiếng chuông điện thoại di động. Loại tiếng chuông này rất hiếm thấy, không phải là ca khúc trữ tình phổ biến, mà là một loại âm nhạc Sở Nguyên chưa từng nghe qua. Lời bài hát cũng không phải tiếng Trung Quốc, là một ca khúc tiếng nước ngoài, hơn nữa bên trong tiếng ca phát ra những tiếng leng keng như thiết huyết. Tiếng chuông vừa vang lên thì Sở Nguyên lập tức bấm vào một cái núttrên tay, đây là công năng phục chế thanh âm. Sau đó tiếng hát đứt đoạn, trong đồng hồ truyền ra một giọng nói nam tính trầm trầm có vẻ hơi hàm hồ, cũng không hiểu đang nói cái gì, chỉ biết là hắn cũng không nói tiếng Trung Quốc.

Nghe thanh âm đó, Bách Biến khẽ nhíu mày, nói thầm: "Người Thái quốc?"

Sở Nguyên ngước lên nhìn về phía hắn, hỏi: "Ngươi nghe được không?"

Bách Biến cười cười nói: " Ta thường xuyên ngoại mạo, chuyên môn làm gián điệp chui vào lòng địch nhân. Do đó cũng phải học một vài ngôn ngữ quốc gia khác nhau, bằng không nếu hóa thành người quốc gia khác mà nghe không hiểu bọn họ nói gì, chẳng phải lòi đuôi chồn ra sao."

Sở Nguyên cũng không cảm thấy hứng thú gì với chuyện của Bách Biến, hắn hỏi: " Hắn đang nói cái gì đó?"

"Ta cũng không hiểu tiếng Thái lắm, bất quá đại khái cũng có thể đoán ra một chút." Bách Biến nghe một cách cẩn thận trong chốc lát. Thời gian nói chuyện của Trương Thượng Lâu rất ngắn, nói vài câu đã gác điện thoại rồi, bên trong nhất thời lại thành một nấm mồ không có lấy một tiếng động. Bách Biến sắp xếp lại một chút, phiên dịch: " Hắn nói cái gì mà đối thủ rất lợi hại, còn phải thêm chút thời gian nữa."

"Có biết đối phương là ai không?"

Bách Biến lắc lắc đầu nói: " Chỉ nói một câu 'bảo tướng quân yên tâm '."

Sở Nguyên cau mày nói: "Tướng quân ……?"

Bách Biến nói: "Được xưng là tướng quân ở Thái quốc chỉ có hai loại người, một là tướng quân quân chánh quy, hai là người đứng đầu Tam Giác Vàng chuyên trồng ma túy, đều được gọi là tướng quân."

Sở Nguyên đóng cửa đồng hồ rồi nói: " Đi thôi."

Bách Biến giật mình nói: " Đi đâu?"

"Thiên Độ Trấn."

Bách Biến vỗ vô lăng nói: " Thiếu chút nữa quên mất việc chính. Nhưng việc của ngươi bên này ……?"

"Giao cho người khác đi điều tra rồi." Sở Nguyên nói xong không thèm nói thêm gì nữa, nhắm lại mắt dựa vào ghế sau

Bách Biến và Thủy Nhu nhìn nhau liếc mắt, sau đó khởi động xe hơi nhằm hướng Thiên Độ Trấn lái xe đi.

Tướng quân? Nghe hai chữ này xong, Sở Nguyên đã đoán ra là ai rồi. Ở Thái quốc, hắn chỉ đắc tội với một " Tướng quân " thôi, một ông trùm ma túy, đồng thời cũng là hoàng đế thổ phỉ lớn nhất ở Tam Giác Vàng của Thái quốc, Ngoã Khả tướng quân. Thái quốc đã phái ra quyền thủ trợ thủ đắc lực tên là Thái Cách tới lôi đài để "Thi đấu hữu nghị ", kết quả là bị Sở Nguyên đánh bại, những người đại diện của Thái quốc đều chết trong tay hắn.

Đối với với hoàng đế thổ phỉ giàu có mà nói thì nhân mạng căn bản không là cái gì cả. Về phần những người bị hắn giết, ở Tam Giác Vàng của Thái quốc, nhân mạng căn bản không đáng giá, thổ hoàng đế này đã thích tùy thời có thể giết một nhóm người cho vui. Do đó có thể thấy được, Ngoã Khả là một tên lòng dạ hẹp hòi, có cừu oán tất báo. Dù chỉ đắc tội với hắn một việc nhỏ như con muỗi, hắn cũng nhất định phái người bôn ba ngàn dặm truy sát hắn. Có lẽ lòng dạ của người ngồi ở trên cao rất khó hiểu, không phải người bình thường có thể hiểu được.

Chỉ là Sở Nguyên cũng không phải lần đầu tiên nghe tên Ngoã Khả này. Nhưng rồi lại nghĩ không ra nghe qua ở đâu. Chẳng lẽ trước khi mất đi ký ức hắn đã tiếp xúc với Ngoã Khả tướng quân rồi? Còn Ngoã Khả phái người tới giết hắn cũng không chỉ bởi vì một trận hắc quyền, mà là bởi vì cái tên Mười Một thuở xưa?

Mặc kệ nói như thế nào thì song phương đã kết thù oán rồi. Sở Nguyên không phải là loại người để cho người khác khi dễ, huống chi đối phương cũng muốn mạng của hắn. Chỉ cần hắn xác định được địch nhân, hắn tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình. Trước kia khi đánh hắc quỳên ở Ôn Thành, cứ là đối thủ của hắn thì hạ tràng chỉ có một, chết.

Do đó, Ngoã Khả "Tướng quân"……

Xe hơi khởi động, Sở Nguyên từ từ mở mắt ra. Xuyên qua cửa sổ xe nhìn Long Hải đại tửu điếm, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt lại.