Nhân Gian Băng Khí

Chương 536: Cậu Đã Thắng!




Công tác lấy khẩu cung tiến hành rất thuận lợi, chẳng bao lâu số cảnh sát này đã biết 30 thi thể này đều là do một thanh niên trên tầng 2 giết chết. Thế là liên tiếp có người lia ánh mắt vừa nể vừa sợ lên chiếc bàn bên cạnh dàn lan can tầng 2. Thế nhưng rất kì lạ, tầng dưới đã tra hỏi đến cả mấy phút rồi mà đến giờ vẫn chưa một cảnh sát nào lên tầng tìm 11 mấy người. Hơn nữa trong quán bar nhốn nháo, cũng không ai để ý đến Từ Tử Dương không hiểu đã biến mất tăm tự lúc nào, chỉ còn ông chủ Chu béo ục ịch kia vẫn đang không ngừng lau mồ hôi trán, mặt chảy ra đi theo hai cảnh sát nói gì đó.

Cuối cùng, một cảnh sát bộ dạng giống như là cầm đầu sau khi nói chuyện với ông chủ <?xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:truyenfull.vn:office:smarttags" /><st1:place w:st="on">Chu</st1:place> đã gọi thêm bốn cảnh sát khác cùng lên tầng 2, đi thẳng đến chỗ bàn 11 mấy người. Phùng Đơn Toàn nhìn sang 11 bằng một ánh mắt đầy vẻ thích thú, song cậu ta chỉ ngoảnh ra chỗ khác không thèm nhìn lại ông ta.

Năm cảnh sát dừng lại khi còn cách mép bàn chừng 2m, khi đội trưởng cảnh sát còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì tay phải 11 khẽ động, một sợi dây màu đỏ từ trong tay cậu ta vung ra bay về phía viên đội trưởng này. Đội trưởng cảnh sát theo bản năng giơ tay đỡ lấy, lật tay ra xem, là một quyển sổ công tác của Quốc vụ viện. Viên đội trưởng thầm thở dài một tiếng, vừa nãy khi thẩm vấn ông chủ Chu, gã béo đó đã nói trên tầng có một già một trẻ, một là người của bộ chính pháp, một là người của Quốc vụ viện. Khi ấy tâm lí của viên đội trưởng này đã bắt đầu giật thon thót. Thời buổi này cảnh sát cũng khó làm chứ bộ, nhất là những cao quan càng không thể đắc tội. Hơn nữa họ đã giết người còn dám ung dung ngồi ở đây đợi cảnh sát, rõ ràng phải có hậu đài rất vững chắc rồi. Mang một bối cảnh như thế, cộng với bản thân một người là người của bộ chính pháp, một người xuất thân Quốc vụ viện, tất nhiên không phải đối tượng để một đội trưởng cảnh sát nhỏ nhoi như anh ta có thể đắc tội.

Viên đội trưởng rắn mình kiểm tra một chút tính thật giả của thẻ công tác, sau khi chứng thực thẻ công tác đúng là của Quốc vụ viên, anh này hai tay đưa trả lại 11, gặng ho một tiếng, nói: "Rất xin lỗi các vị, vì việc công, các vị vẫn phải theo chúng tôi đi một chuyến."

Nguyễn Thanh Ngữ rất lấy làm lạ nhìn 11, lúc viên đội trưởng cảnh sát giao trả lại sổ công tác, cô đã nhìn thấy bên trên có in mấy chữ lớn Quốc vụ viện màu vàng. Tuy không biết 11 sao lại có quan hệ với cơ quan quyền lực Nhà nước cao cấp như Quốc vụ viện, nhưng nhìn thái độ của mấy cảnh sát này, cô cũng biết 11 tạm thời sẽ không có chuyện gì. Mãi đến khi viên đội trưởng nói muốn họ cùng về đồn cảnh sát một chuyến, tâm trạng vừa mới thả lỏng được đôi chút của Nguyễn Thanh Ngữ lại một lần nữa trở nên căng thẳng.

11 lạnh nhạt nhận lại sổ công tác, thản nhiên: "Chuyện này không phải các anh quản được, báo cho Tổng cục đi!"

Viên đội trưởng ngây người ra, nhất thời ngượng ngạo đứng im. Làm cảnh sát nhiều năm, chưa bao giờ gã gặp ai như thanh niên trước mặt, phạm tội tày trời mà vẫn huyênh hoang như thế. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, chuyện này quả thật không phải những người như gã có thể quản, cuối cùng vẫn phải báo lên Tổng cục, cũng là Bộ công an, cơ quan cao nhất trong cơ cấu Công an của Trung Quốc.

Có điều tuy biết như vậy song lúc này họ vẫn buộc phải dẫn hung thủ giết người về sở, nếu không sẽ rất khó ăn nói với công chúng. Một khi họ nương tay, chắc chắn ngày mai trên báo sẽ xuất hiện dòng tít: Đại quan giết người ở quán bar, cảnh sát phóng thích ngay tại chỗ! Nếu sự việc bị làm lớn lên, chắc chắn cả đời cũng đừng mong thăng tiến nữa rồi.

Thế nhưng người ta không muốn đi, gã lại có thể làm gì đây? Nếu đổi là người bình thường hay thân phận thấp một chút thì đơn giản, tra còng tay vào dẫn đi là xong. Nhưng người ta rõ ràng có hậu đài vững chắc đứng sau, ai dám giơ còng ra chứ? Ngộ nhỡ lai lịch anh ta đúng là rất lớn, lớn đến mức ngay cả Cục trưởng của họ cũng hết cách thì dù người này cuối cùng bị tội thật, một đội trưởng như gã cũng đừng mong ngẩng đầu lên nữa. Làm việc quan trường phải thận trọng như đi trên băng mỏng, nhất là những vụ án cao quan phạm tội như thế này. Bất luận cuối cùng được xử như thế nào, người nhúng tay cuối cùng chắc chắn phải là cừu non vô tội. Vì thế cảnh sát mới đau đầu, bắt không được không bắt cũng không xong, bởi vậy mới tiếp tay cho đám con ông cháu cha phách lối ngạo mạn, đặc biệt là đám Bát đại thiếu gia Kinh thành càng được thể hoành hành.

Đúng lúc viên đội trưởng còn đang khó xử, đang suy nghĩ xem có nên tìm mấy thủ hạ ra làm bia đỡ đạn thì Diệp Tiêu đủng đỉnh bước vào. Vừa trông thấy y, viên đội trưởng lập tức như trút được gánh nặng, bỏ lại hai người trông chừng nhanh như chớp chạy xuống tầng nghênh đón. Đại đội trưởng hình cảnh đã xuất hiện, hiển nhiên không còn việc gì cho đám cảnh sát nữa rồi! Nhỡ cấp trên giáng tội xuống cũng có vị Diệp đại đội trưởng này gánh vác, củ khoai nóng tay dại gì mà không mau chóng vứt đi.

Phía bên kia, Diệp Tiêu thực ra còn đau đầu hơn. Vừa từ quán bar về sở bàn giao công việc, tưởng được về nhà sớm, nào ngờ vừa mới đặt chân đến cửa điện thoại sở đã gọi đến, nói là quán bar xảy ra vụ ẩu đả dã man, còn chết cả người. Vốn dĩ đánh lộn ẩu đả không liên quan đến hình cảnh, nhưng đánh chết người thì thành trọng án rồi! Hơn nữa chuyện còn liên quan đến cả Dương đại thiếu gia và một thân phận nhạy cảm của Quốc Vụ Viện, khó trách cấp trên lại khẩn cấp như vậy.

Vừa nhận được điện thoại, Diệp Tiêu đã lập tức liên tưởng đến Từ Tử Dương và 11. Bởi lúc đến quán y đã cảm thấy mùi thuốc súng giữa hai người, thể theo nguyên tắc tư không lấn công Diệp Tiêu mới nhanh chóng chuồn sớm, ai dè vừa đi trong quán bar đã đánh lộn. Tuy rất không muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai vị tiểu lão gia và đại thiếu gia này, nhưng khi cả Cục trưởng và Phó cục trưởng cùng gọi thì y không thể không xỏ lại đôi giày vừa cởi, vợ con cũng kịp chào đã phải vội vã trở lại quán bar.

Trên đường đến hiện trường, Diệp Tiêu nhận được báo cáo của cấp dưới. Thì ra sau khi y rời đi thì Lão Hắc của Ưng Bang dẫn một đám thủ hạ đến quán bar làm loạn, xảy ra xung đột với 11 nên hai bên giao chiến với nhau.

Ưng Bang làm loạn trước mặt Từ Tử Dương? Diệp Tiêu cười nhạt, chỉ cần có chút tai mắt, ai chẳng biết Ưng Bang là thế lực ngầm của Vương gia giống như Đao Hội của Trần gia năm xưa, có điều mọi người đều là nhắm một mắt mở một mắt mà thôi. Mẹ Từ Tử Dương là đại tiểu thư của Vương gia, Ưng Bang sao dám làm loạn trước mặt hắn?

Diệp Tiêu lập tức khẳng định Từ Tử Dương có động cơ gì đó, cố ý để Ưng Bang vờ như không quen biết chạy đến làm loạn. Còn về dụng ý, hẳn không ngoài chuyện thấy ai đó gai mắt sai người đánh cho một trận, còn bản thân hắn thì đứng ngoài rảnh nợ. Người khiến Từ thiếu gia nhìn không thuận mắt có lẽ chính là vị lãnh đạo họ Sở kia. Một khả năng khác chính là để Lão Hắc phối hợp với họ Từ diễn một vỡ kịch xưa như trái đất, anh hùng cứu mĩ nhân gì đó... Kiểu suy nghĩ muốn thi uy với đời của đám đại thiếu gia có bối cảnh gia thế này, những cảnh sát nhỏ nhoi như họ rất khó để hiểu hết được.

Khi nghe thấy cấp dưới báo cáo nói là 11 đã giết sạch 31 người gồm cả Lão Hắc của Ưng Bang, Diệp Tiêu chút nữa lacj cả tay lái. Một người giết chết 31 người? Hơn nữa còn trước mắt chừng ấy cặp mắt? Anh ta có phải điên rồi không?

Diệp Tiêu luôn cảm thấy thân phận thực sự của 11 không hề đơn giản như bề ngoài, giống như lần trước điều tra vụ án sát thủ ngoại quốc vốn dĩ là việc của công an, có liên quan gì đến Quốc Vụ Viện? Thế nhưng suốt hành trình hắn thực thi đều thông luồng bén giọt, như thể việc đó vốn thuộc về Quốc Vụ Viện, Quốc an trái lại trở thành kẻ đứng ngoài. Sau lần đó Diệp Tiêu đã thấy thân phận 11 rất không đơn giản, chí ít cũng tuyệt đối không chỉ thuần túy là Quốc Vụ Viện. Lập tức y liên tưởng đến một cơ quan thần bí trong của Trung Quốc, tuy với thân phận của mình Diệp Tiêu không hề biết cơ quan này rốt cuộc có tồn tại thật hay không, nhưng việc 11 làm vượt quỹ đạo cộng với lực lượng mà hắn điều động, Diệp Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy đáng ngờ.

Nhưng nghi ngờ quy nghi ngờ, Diệp Tiêu cũng cảm thấy hành vi giết liên tiếp 31 người ngay trước mặt đám đông cũng là thái quá. Bất kể đằng sau hắn ẩn giấu thân phận gì, dù có là lãnh đạo của Nhà Nước, giết người cũng phải bị chế tài của phát luật. Nghĩ thì là vậy, nhưng khi Diệp Tiêu đến tới cửa quán bar, nhìn thấy một hàng xe cảnh sát vẫn còn đang nhấp nháy còi báo, lại bắt đầu cảm thấy khó xử.

Nếu như cơ quan thần bí trong truyền thuyết kia thực sự tồn tại, nếu như 11 thật sự là người của cơ quan này, y phải xử lí thế nào đây?

Lắc mạnh đầu, cố tống khứ những suy nghĩ lung tung, Diệp Tiêu mạnh dạn bước chân vào quán. Vừa bước vào trong, đã nhìn thấy đồng sự trong sở cảnh sát hân hoan từ trên tầng chạy xuống, kéo tay anh ta ra một bên, đơn giản bàn giao một số báo cáo đoạn chuồn luôn mất dạng.

Diệp Tiêu biết gã đội trưởng cảnh sát không dám nhận vụ án này, nếu đổi là y thì cũng vậy thôi. Liên quan đến nào là Từ Tử Dương, nào là Quốc Vụ Viện, thậm chí khoa trương hơn một chút thì có thể nói đã dây dưa tới cả Quân giới và Chính giới quốc gia. Bất luận đắc tội với bên nào, cũng đủ khiến mấy người thừa hành như họ cả đời đừng mong đổi vận.

Vì thế hễ có vụ án các con em của cao quan phạm pháp, mấy sĩ quan đều đùn đẩy cho nhau, mà người cuối cùng tiếp nhận đều phải hết sức cẩn trọng như đi trên băng mỏng, chỉ sợ một chút sơ sểnh sẽ bị tai ương.

Thở mạnh một hơi, Diệp Tiêu xốc lại tâm trạng đang rối bời đi lên tầng 2. Khi đến bên cạnh bạn 11 mấy người, y kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống, cười khổ: "Lãnh đạo Sở, anh lại ra cho tôi một vấn đề hóc búa rồi!"

Có thể từng hợp tác vài lần rất tốt với 11, cũng có thể là vì hắn quá trẻ mà Diệp Tiêu khi tiếp xúc đều không hề có cảm giác căng thẳng hay sức ép, hoàn toàn giống như bạn cũ đang xởi lởi bàn chuyện.

Tuy nhiên vào lúc Diệp Tiêu gọi hắn là "Lãnh đạo Sở", cả Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ đều kinh ngạc nhìn về phía 11.

11 thản nhiên: "Chúng muốn giết, lẽ nào tôi phải bó tay chịu chết?"

Giết à? Diệp Tiêu không khỏi thở dài, từ giết này dùng thích hợp sao? Có điều y không lý sự, chỉ khe lắc đầu: "Nhưng anh cũng không nên giết họ, nếu chỉ là đánh gãy tay gãy chân còn dễ xử lí, nhưng giết sạch 31 người trước hàng trăm con mắt, khác nào tự tạo cho mình cả trăm nhân chứng chống lại? Dù là anh có hậu thuẫn, chuyện lần này tôi cũng rất khó ra mặt giúp được..." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiếng thở dài của Diệp Tiêu quả thực cũng là vì suy nghĩ cho 11, bất kể là nguyên do gì, bất kể phía sau 11 có hậu đài vững chắc tới đâu, trong trường hợp có hơn hai trăm người làm chứng thế này, anh ta không thể nào thoát tội được. Dù đằng sau anh ta có là ãnh đạo tối cao của Nhà nước, cũng không thể nào ra mặt giúp anh ta. Diệp Tiêu cảm thấy lần này 11 hành sự quả thật đã thiếu suy nghĩ, dù anh ta có lòng muốn giúp cũng không biết làm gì, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn người thanh niên mà y rất có cảm tình này bị đưa ra pháp trường mà thôi.

Diệp Tiêu không thể hiểu rằng, trong mắt một người từ nhỏ đã bị Quỷ Thủ chuốc say ma túy giết chóc thì mạng người còn không bằng con kiến, lấy mạng một lúc 31 người với 11 chẳng khác nào ăn mấy miếng cơm. Hơn nữa, hành động đuổi tận sát tuyệt của hắn còn có một dụng ý sâu xa hơn, dụng ý này e là chỉ có Phùng Đán Toàn mới hiểu được. Cũng chính vì vậy mà Đán Đao mới không ngăn cản hắn giết người, bằng không tại sao ông ta lại trơ mắt nhìn 11 tự phá hỏng hình tượng "cháu rể" của hắn trong mắt Dương Tư Vũ được!

Thở dài thêm một lần, Diệp Tiêu từ từ rút còng tay đeo bên hông, cười khổ: "Xin lỗi, việc công không thể không làm, theo trình tự tôi buộc phải dẫn anh về sở!"

Nguyễn Thanh Ngữ lập tức lại căng thẳng, toàn thân phút chốc cứng đờ. Văn Vi một tay cũng sờ đến điện thoại, chỉ cần chiếc còng sập vào tay 11, cô sẽ tức thì gọi điện cho Văn Cường...

11 không phản kháng, dũng không ngoan ngoãn đưa tay chịu còng mà ngoảnh mặt nhìn xuống cửa lớn quán bar, chậm rãi: "Khoan đã, tôi đang đợi người!"

Diệp Tiêu thoáng khựng lại, lúc này còn có ai tới giúp anh ta nữa? Có điều bộ dạng bình tĩnh của 11 không có vẻ gì giống nói dối. Nghĩ một hồi y gật đầu: "Thôi được, nhiều lắm là 5 phút!" Năm phút đã là giới hạn lớn nhất mà Diệp Tiêu có thể chịu được rồi. Nếu sau năm phút không có gì bất ngờ xảy ra, y buộc phải dẫn "lãnh đạo Sở" về sở, bằng không chỉ với hơn hai trăm người dưới tầng kia công an cũng đã khó ăn nói rồi.

Thời gian trôi đi trong căng thẳng và bất an, duy nhất còn giữ được bình tĩnh e là chỉ có 11 và Phùng Đán Toàn, cả hai nãy giờ đều chăm chú nhìn về phía cửa lớn, để ý từng người ra vào.

Được chừng ba phút, Phùng Đán Toàn chợt buông ra một câu không đầu không đuôi: "Cậu đã thắng!"

11 liếc nhìn ông ta song không nói gì, trong khi những người khác đều lạ lùng nhìn hai người, hoàn toàn không hiểu câu nói của Phùng Đán Toàn.

Đúng lúc ấy, một tốp người mặc thường phục tuổi khoảng từ hơn 30 đến 60 rảo bước vào quán bar. Trong đó có một người mặc đồng phục cảnh sát, chức vị hiển nhiên không thấp, tuổi có lẽ gần 50 đi xen ở giữa.

Nhìn thấy tốp người, Diệp Tiêu chợt hít mạnh một hơi lạnh, quay sang 11 lộ rõ vẻ mặt xin lỗi rồi hốt hoảng chạy xuống dưới nghênh đón. Y tiến thẳng đến trước mặt người mặc đồng phục cảnh sát đó, giơ tay chào: "Cục trưởng!"

Viên cảnh sát kia hóa ra chính là vị Cục trưởng khó tính của Diệp Tiêu, một người nổi tiếng ngoan cố mà điểm nổi tiếng nhất lại là đức tính chưa bao giờ tham ô hối lộ, cũng có thể xem là một viên chức thanh liêm chính trực.

</SPAN>