Nhân Gian Băng Khí

Chương 62: Mười Một bị thương (Trung)




Đêm nay Las Vegas nhất định là một đêm không yên tĩnh, đông đảo cảnh sát cùng xã hội đen tìm tòi khắp nơi hai người nam nữ phương Đông. Nghe nói là ngoài một gian tửu điếm phát sinh bắn nhau, sau đó lại ở bên trong một con hẻm nhỏ phát hiện dấu vết một trái lựu đạn nổ mạnh. Las Vegas nhiều năm qua không có phát sinh đấu súng, các đại hắc bang ở đó rất tức giận vì có người không tuân thủ quy tắc ngầm của Las Vegas, thề nhất định phải tìm ra kẻ phá hư quy tắc nơi này. Nhưng mà rất nhanh, các hắc bang cùng cảnh sát không biết hướng về manh mối nào, không hẹn mà cùng hủy bỏ lùng kiếm phương Đông nữ tử, mà đem mục tiêu dời qua người tên nam tử phương Đông.

Cả thành phố Las Vegas triển khai hành động tìm kiếm, Mười Một cùng Âu Dương Nguyệt Nhi đã trốn ở trong một gian phòng nhỏ ngoài thành phố. Nguyên lai Mười Một mang theo Âu Dương Nguyệt Nhi chạy ra sau hẻm nhỏ, trực tiếp cầm súng cướp một chiếc xe đi ngang qua, hắn lái xe đi ra khỏi thành phố tiến vào trong sa mạc. Sau khi đem xe vứt bỏ lại lôi kéo Âu Dương Nguyệt Nhi chạy vào bên trong, tại sa mạc giáp ranh giải đất phát hiện một thôn trang nhỏ bỏ hoang.

Thôn trang này chỉ có 10 gian phòng nhỏ, không biết là vì nguyên nhân gì, nơi này không có người. Mười Một cùng Âu Dương Nguyệt Nhi tiến vào trong một gian phong nhỏ, nhìn thấy bên trong đóng một tầng dày tro bụi, biểu hiện đã lâu không có ai tới.

Tiến vào gian sau, Mười Một trực tiếp ngồi trên mặt đất thở hổn hển, nhưng mà tư thế có phần kì quái, chỉ có nửa mông ngồi trên mặt đất, nửa mông còn lại được nhổm kênh lên, chỉ dùng một tay để chống đỡ. Âu Dương Nguyệt Nhi vốn là muốn tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, thật sự phát hiện nơi này không có chỗ nào sạch sẽ, đành phải dựa thân thể vào vách tường cũng thở hổn hển từng hơi một. Khác với Mười Một là nàng là bởi vì chạy thẳng một đường mới thở, còn lại Mười Một bởi vì mất máu quá nhiều nên miệng khô lưỡi rát mới cảm giác được hô hấp không được.

Qua rất lâu, hai người hơi thở cũng bình thường lại, Âu Dương Nguyệt Nhi mới mở miệng hỏi:

- Chúng ta bây giờ làm sao đây?

Mười Một trước tiên đứng dậy, đi quanh trong phòng một vòng, tự nhiên may mắn hắn tìm được vài cây nến còn có nửa hộp diêm. Hắn mất hơn mười que diêm mới đốt được cây nến, đặt một bên, sau đó cắn chặt răng, chậm rãi đem áo ngoài cởi ra, nói:

- Giúp ta lấy mảnh thép ra.

- Cái gì?

Âu Dương Nguyệt Nhi lại càng hoảng sợ.

Mười Một lặp lại nói:

- Giúp ta lấy mảnh thép ra.

- Ta không muốn!

Âu Dương Nguyệt Nhi liều mạng lắc đầu.

Mười Một có chút nhíu mày nói:

- Mảnh vụn găm vào sau lưng ta, tay ta với không tới. Nhanh lên một chút, nếu mất máu quá nhiều ta sẽ chết.

Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn lắc đầu, sống chết cũng không đồng ý.

Mười Một lấy ra chủy thủ đưa ra trước, nói:

- Nhanh! Nếu ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ còn sống trở về.

Âu Dương Nguyệt Nhi trầm mặc rất lâu, mới cắn chặt răng, hai mắt chất chứa lệ quang, chậm rãi vươn tay tiếp nhận chủy thủ, đi ra sau lưng Mười Một.

Lựu đạn nổ mạnh, Mười Một dùng chính thân thể mình vì Âu Dương Nguyệt Nhi mà ngăn cản lựu đạn bạo phá. Thế nhưng bởi vì lúc ấy khoảng cách quá gần, lựu đạn giữa không trung nổ mạnh, không ít mảnh vụn đã gim vào sau lưng cùng bên trong bắp đùi Mười Một, phía sau lưng hắn là một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhìn thấy mà kinh tâm.

Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn vết thương phía sau lưng Mười một, thiếu chút nữa bị dọa chóng mặt. Mười Một sau lưng có mười vết thương nằm chi chít, cũng may không ít chỗ máu đã đông lại, bằng không Mười Một căn bản không thể kiên trì đến nơi đây.

- Nhanh lên một chút!

Mười Một thúc giục.

Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu rưng rưnng nước mắt nói:

- Ta làm không được.

Mười Một có phần không nhịn được nói:

- Là cắt ta chứ không cắt ngươi, khóc cái gì!

- Ta đi tìm ca ca ta có được hay không?

- Nơi này cách Las Vegas 10km, chờ ngươi trở về ta đã chết. Hơn nữa ngươi một người cũng không ra khỏi được sa mạc này, cho dù ngươi có năng lực đi ra ngoài, bên ngoài còn có Vong Linh đang đợi ngươi.

- Thế nhưng…

Âu Dương Nguyệt Nhi cắn chặt môi dưới, tay phải cầm chủy thủ có chút run run, nhắm mắt lại không dám nhìn vết thương sau lưng Mười Một, hai hàng nước mắt từ trên mặt không ngừng rơi xuống.

Mười Một có phần tức giận nói:

- Nhanh một chút!

- Ta không dám, ngươi đừng ép ta có được hay không.

Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi bệt trên mặt đất phóng thanh khóc rống lên.

Mười Một thật sự không nhịn được nữa, hắn từ trước đến giờ chưa thấy qua lòng dạ tiểu nhân và đàn bà. Trong trí nhớ hắn, tại đảo ma quỷ huấn luyện doanh, một thiếu nữ thành viên tổ cho dù là nổ đứt một chân cũng kiên trì hướng mục tiêu bò tới. Chưa thấy qua người như Âu Dương Nguyệt Nhi mới nhìn thấy máu đã khóc lên không ngừng.

Kỳ thật Mười Một cũng biết rõ Âu Dương Nguyệt Nhi này từ nhỏ lớn lên trong "bọc vàng" nên không thể so sánh với những cô gái lớn lên trong hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc, có thể hắn bây giờ thực sự không có cách nào, mảnh thép nếu để cho nó vẫn còn dính trong thân thể, một thời gian nữa vết thương sẽ hoại tử, đến lúc đó sống không bằng chết. Có thể Mười Một tay không với tới sau lưng, nếu không đã không cần nhờ người khác. Cho nên Mười Một vẫn rất chán ghét làm vệ sĩ, nhất là bảo vệ loại tiểu thư được quý như bích ngọc này, một khi có việc gì chỉ biết khóc, căn bản không đủ bình tĩnh, hết tất cả chỉ là một cái bao quần áo.

- Đủ rồi!

Mười Một đột nhiên hét lớn một tiếng, Âu Dương Nguyệt Nhi bị dọa thân thể run lên không dám khóc thành tiếng nữa, có thể nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống.

Mười Một thở dài nói:

- Ngươi trước giúp ta lấy mấy mảnh thép ở bên ngoài ra.

Âu Dương Nguyệt Nhi liếc nhìn vết thương hắn, lập tức lại nhắm con mắt lại.

Mười Một đợi nửa ngày cũng không thấy nàng làm động tác gì, thúc giục nói:

- Ngươi lại làm gì?

Âu Dương Nguyệt Nhi đem thân thể lui lại một đoạn, run giọng nói:

- Ta… ta không dám nhìn…

Mười Một giờ phút này xúc động thật muốn trực tiếp cho nàng một viên đạn, cố nén xúc động nói:

- Nếu không động thủ, đợi Vong Linh đuổi tới, chúng ta cũng sẽ chết hết! Nhanh lên một chút!

Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới chậm rãi mở to mắt, lau nước mắt, cắn chặt răng, cẩn thận từ từ đưa tay tới phía trước. Ngón tay nắm một mảnh lộ ra một nửa bên ngoài da, nàng rất nhanh bỏ suy nghĩ qua một bên, cắn răng dùng sức kéo ra.

- Phốc! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Một chùm máu tươi từ bên trong vết thương bắn tung tóe ra ngoài, phún cả ra Âu Dương Nguyệt Nhi làm mặt toàn là máu.

- A!!

Âu Dương Nguyệt Nhi the thé kêu lên một tiếng, nhảy ra sau, hai tay vội vàng lau máu của Mười Một phun ra mặt mình.

Mảnh thép lấy ra ngoài, Mười Một hừ một tiếng, thậm chí ngay cả mày cũng không có nhíu một chút, dường như khối thân thể này không thuộc về hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi đang liều mạng lau mặt, nhàn nhạt nói:

- Tiếp tục.

Âu Dương Nguyệt Nhi bên kia khóc đã lâu, mới lại chậm rãi lại đây. Nhanh chóng liếc nhìn vết thương sau lưng Mười Một, đưa ra nắm một mảnh thép, dùng sức một tí. Nhưng lần này nàng có chuẩn bị, đồng thời lúc lấy mảnh thép ra, chính mình cũng nhảy ra sau, dù là như thế, nàng trên người quần áo cũng bị máu bắn tung tóe một chỗ nhỏ.